Trên tay Ái Kỳ xách một túi hoa quả, đầu vẫn đội mũ đeo kính đen, tay đút vào túi quần từ từ đi đến phòng nơi Tử Dạ đang ở.
“Cạch.” Ái Kỳ mở cửa ra nhìn căn phòng sạch sẽ, chăn được gấp gọn gàng nhưng người vốn dĩ nên nằm trên đó thì không thấy đâu.
Đôi mày Ái Kỳ nhíu lại trong lòng sinh chút tức giận, liền biết Tử Dạ đã không còn ở đây, đối với vết thương đó phải ở lại vài ngày, vậy mà không biết chăm sóc bản thân.
Cô còn chưa tính đến chuyện Lãnh Thiếu Tuyệt xử lý ra sao.
Trùng hợp bất ngờ cô y tá đi ngang qua, thấy Ái Kỳ đứng trước một phòng vip đặc biệt, nghĩ cô đến nhầm phòng lập tức hòa ái hỏi: “Thưa cô, cô cần tìm ai sao?”
“Người trong phòng này đâu?” Ái Kỳ xoay người lại nhìn cô y tá, nhìn có vẻ thân thiện Ái Kỳ cố nhẹ giọng hỏi.
Cô y tá vừa nghe hơi ngó vào phòng nhìn, vẻ mặt rõ ràng là bất ngờ với căn phòng này.
Cô đã nghe nói căn phòng vip này rất nhiều máy móc thiết bị hiện đại, trong bệnh viện này cũng chỉ có duy nhất phòng này có.
Hơn nữa chỉ có một người có thể sử dụng phòng này, đặc biệt còn là bác sĩ Jack chữa bệnh. Không ngờ nó thật sự tiên tiến như vậy.
Mọi suy nghĩ diễn ra rất nhanh, cô y tá đã thu hồi vẻ mặt, hòa ái nhẹ nhàng nói: “Bệnh nhân trong phòng này sáng sớm đã xuất viện rồi, cô còn cần giúp gì không?.”
Cô y tá còn chưa nói xong Ái Kỳ đã xoay người bước đi, ánh mắt dưới lớp kính như muốn gϊếŧ người.
Ở giữ lòng thành phố xa hoa, ngã ba có một ngôi biệt thự lớn kiểu Pháp. Từ trong biệt thự ra ngoài đều có vệ sĩ đứng nghiêm ngặt, một con ruồi bay vào cũng không được.
Lãnh Thiếu Tuyệt ngồi trước bàn ăn, món ăn này đều là món ăn Pháp ưa thích của anh, mỗi lần nhìn thôi đã muốn ăn, nhưng hiện tại anh nhìn nó lại cảm thấy thật chán ngấy nuốt không trôi.
“Cậu nói không điều tra được cô ta?” Lãnh Thiếu Tuyệt đập mạnh đôi đũa xuống bàn, tiếng động thanh túy làm tất cả mọi người nghe thấy đều giật nảy mình.
“Thiếu gia, tôi đã cố gắng điều tra nhưng mà lại không có chút thông tin nào. Giống như mọi thông tin đều bị phong tỏa, như là một người không tồn tại trên thế giới vậy.” Khả Uy là một người thân cận bên Lãnh Thiếu Tuyệt, khuôn mặt rất bình tĩnh trả lời. Không giống những người khác nhìn thấy anh sẽ sợ hãi, đó là điểm khác biệt khiến Lãnh Thiếu Tuyệt thích anh ta.
Sắc mặt Lãnh Thiếu Tuyệt trở nên lạnh xuống, ngay cả người của anh cũng không thể điều tra được, vậy thân phận cô ta chắc chắn không tầm thường.
Hôm qua khi cô ta ra tay đánh anh, đó là cảm giác đầu tiên khi anh bị đánh bại, hơn nữa còn là một cô gái.
Đối với anh một cô gái chân yếu tay mềm thì có thể làm gì, ngoài chỉ biết suốt ngày chăm sóc bản thân, rồi khóc lóc rồi ngửa tay xin tiền, khiến anh suy nghĩ về phụ nữ càng ngày càng chán ghét.
Lần này khiến anh suy nghĩ thay đổi, cô ta là một cô gái đáng sợ, mà ngay từ đầu điều đó đã rất rõ ràng, chỉ là anh không nhận ra điều đó.
Lãnh Thiếu Tuyệt bất lực vò đầu ngả người ra sau ghế, ngay cả người anh đã đánh cũng không thể điều tra được gì, cũng không biết cô ta có quan hệ gì với anh ta.
“Được rồi, không cần điều tra nữa.” Lãnh Thiếu Tuyệt mệt mỏi nói, vậy để anh tự tìm hiểu. Huống hồ vết thương ở bụng lâu có thể khỏi, sức mạnh còn vượt qua tầm kiểm soát của anh.
Khả Uy khó khăn mới thấy lần đầu Lãnh Thiếu Tuyệt có biểu hiện bất lực như vậy, anh hơi cúi đầu đáp: “Vâng.”
Ái Kỳ lái xe với vận tốc nhanh trên đường, khuôn mặt lạnh lùng trầm đến đáng sợ. Cô là tức giận Tử Dạ uổng công cô cứu, còn cả nơi quyền riêng tư của cô cũng cho anh ta, vậy mà không biết điều.
“Kít.” Ái Kỳ phanh xe thật mạnh, ánh mắt lạnh lùng dò xét xung quanh. Cô vừa thấy một người lớn tuổi chạy qua xe, mà xem ra nơi này hơi vắng vẻ.
Mày Ái Kỳ nhíu lại mặt tỉ vẻ khó chịu, đang định mở cửa xuống xe thì khuôn mặt già nua lận tức đạp vào mặt, khiến cô ngẩn cả người.
“Cháu gái cho ta lên với, nhanh một chút nơi này rất nguy hiểm.” Đây là một ông già đã có tuổi, nhưng giọng nói vẫn còn lưu loát rõ ràng. Trên mặt cơ chút bẩn mà dính máu, hơi khẩn trương nhìn Ái Kỳ.
Không đợi Ái Kỳ trả lời ông ta đã tự tiện mở cửa lên xe ngồi gần Ái Kỳ, sau đó ngó trước ngó sau có vẻ rất khẩn trương.
Tay Ái Kỳ nắm vô lăng có chút run rẩy, sắc mặt vừa vui mừng vừa hồi hộp lại mang chút nghi hoặc nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua.
Rất giống, rất giống ông nội cô Trần Bá Phi, không lí lẽ nào lại ở nơi này. Ông nội cô đã bị ám sát ngay sau khi ba mẹ cô mất, tuyệt đối chỉ là trùng hợp thôi.
Thế nhưng khi cô liếc đến Trần Bá Phi, chiếc vòng cổ nạm vàng hình con rồng, trên đó khắc chữ “Long” đại biểu là người trong Trần gia.
Chiếc vòng này tử nhỏ cô đã có nhưng lại được cô cất dấu rất kỹ, nếu không có việc gì quan trọng sẽ không động đến, để tránh bại lộ thân phận.
Ái Kỳ cảm giác mình sắp điên rồi, tại sao lại có thể như vậy được.
Thấy Ái Kỳ cứ im lặng không nghe lời, nhìn tay đang run run biết chắc là đang sợ, Bá Phi vừa ngó nghiêng sốt ruột cao giọng: “Cháu gái à, mau mau đi nếu không sẽ không kịp.”
Người trẻ tuổi bây giờ gặp trường hợp này là như vậy sao? Gặp người lớn tuổi cũng không chào một cái, nói lại càng không nghe lời.
Bá Phi vừa nghĩ vừa thất vọng về vấn đề này, nếu là cháu gái của ông không phải mọi chuyện sẽ khác, tiếc rằng nó đã không còn…
Ái Kỳ hít hơi thở thật dài điều chỉnh lại tâm trạng, cô có thể cảm thấy trong lòng vui vẻ bao nhiêu.
Cô nhận ra từ giọng nói đến hình dáng rồi cử chỉ, rồi ánh mắt giảo hoạt chắc chắn không nhận nhầm người.
Phía sau đột ngột có vài chiếc xe đuổi đến, trên tay cầm sung bắn vào xe cô.
Ái Kỳ nhìn qua gương chiếu hậu xác định có năm chiếc xe ô tô, mỗi xe có bốn người đều cầm súng, mục tiêu nhắm bắn là vào xe cô.
Sắc mặt Ái Kỳ trầm xuống lạnh lẽo tức giận, tay nắm vô lăng trắng bệch. Dám ám sát ông nội cô, những người này lá gan thật lớn.
Xe Ái Kỳ là loại chống đạn hiện đại nhất, cho dù có bắn thế nào cũng không ảnh hưởng hay sứt mẻ. Đằng sau một dàn mưa đạn bắn, mà cô vẫn bình thản không nhúc nhích cũng không có ý định lái xe đi.
Lúc này Bá Phi ông không còn sốt ruột nữa, ánh mắt long lanh nhìn chiếc xe sang trọng trầm trồ: “Quả thật là xe tốt, bắn như vậy mà vẫn không sứt mẻ.”
Ông đã gặp qua nhiều loại xe kiểu này, cũng chỉ một vài viên đạn đã có dấu hiệu sứt mẻ. Nhưng xe này cho dù bắn thế nào một chút sứt không có nói gì đến phá vỡ.
Ánh mắt nhìn về phía Ái Kỳ càng khác lạ hơn, ông có thể cảm nhận được đôi mắt lạnh lẽo sắc bén từ người cô. Một loại khí chất khiến người ta phải sợ hãi theo bản năng, người này rất nguy hiểm.
Thứ này một cô gái bình thường không thể có chắc chắn là thân phận không tầm thường.
Ái Kỳ không quan tâm đến Bá Phi đang nghĩ gì, ánh mắt dưới lớp kính lạnh như băng, đôi môi lại nhếch lên. Đến khi những chiếc xe đằng sau sắp tới bao vây xe cô lại, Ái Kỳ mới nhấn ga đi với tốc độ kinh hoàng.
Phía sau một màn chửi tục, đạn một lần nữa bắn ra càng nhiều hơn. Nhưng phải làm bọn họ thất vọng, người trong xe còn không biết vị trí ngồi đâu, đạn bắn ra cũng chỉ tốn phí.
Tuy Ái Kỳ không thường xuyên lái xe, nhưng kĩ thuật lái xe cực kỳ giỏi, chưa bao giờ thất bại.
Bá Phi mất thăng bằng lao về phía trước may mắn là đầu không đập vào xe, ông nhanh chóng ngồi thẳng quan sát xe phía sau.
Ông lại được mở rộng tầm mắt, giới trẻ bây giờ tài giỏi như vậy sao?
Đi một đoạn đường khá xa xe phía sau tuy đã gần cắt được đuôi, nhưng bọn họ vẫn không có dấu hiệu bỏ cuộc, tiếp tục đuổi theo.
“Cháu gái phía trước có một đoạn cua đó, mau giảm tốc độ.” Bá Phi hốt hoảng nhắc nhở, liền biết ông là người hay đi qua lại nơi này. Vừa rồi đã chứng kiến kĩ thuật lái xe của cô, tuy là rất giỏi nhưng khúc cua này đi với tốc độ này không giữ được mạng.
Nếu không thể cắt được đuôi, cùng lắm là xuống xe đánh với bọn nó một trận, chết thì chết.
Ái Kỳ khẽ nhếch môi nhưng ý định giảm tốc độ không thay đổi, ngược lại càng tăng lên. Điều này khiến những người phía sau đuổi theo trong lòng vui vẻ.