Lưu Vũ ngồi trên xe tay đã chảy mò hôi lạnh, nhìn Ái Kỳ đang ngồi ghế trên lo lắng nói: "Ái Kỳ cậu..."

"Lão đại." Chưa để Lưu Vũ nói xong, Hắc Long đang lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, lạnh lùng nói. Bản thân anh ghét nhất là người khác gọi tên lão đại, huống hồ sớm muộn gì họ cũng biết.

Lưu Vũ, Lưu Phong nghe vậy giật mình, khuôn mặt hai người đờ ra nhìn nhau không hiểu gì. Hắc Long thấy vậy nhíu mày giải thích: "Gọi Trần lão đại. "

Ái Kỳ ngồi dựa vào ghế ngồi, nhắm hờ mắt, không phản ứng gì.

Nghe xong Lưu Vũ, Lưu Phong càng đờ ra, cái gì mà Trần lão đại? Sao lại có vị tai to mặt tiếng nhắc ở đây?

"Cậu hiểu gì không?" Lưu Vũ đập vai Lưu Phong, nhắc đến tên người này bọn họ cũng quên luôn Tâm Mỹ ra sao.

Lưu Phong lắc lắc đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi nhớ đến "Gọi Trần lão đại" giật mình lên: "Cậu có nghe vừa nãy anh ta nói gì không? Khi mình gọi tên Ái Kỳ, thì anh ta nói gọi là Trần lão đại."


"Có nghĩa là..."

"Bùm" Cánh cửa mục nát bị đá mạnh, Kiều Anh giật mình quay lại, nhìn thấy Nhã Lộ hấp tấp: "Kiều Anh mau chạy, có rất nhiều người bên ngoài, người chúng ta đã bị gϊếŧ hết rồi."

"Sao như vậy được? Người chúng ta rất nhiều mà." Kiều Anh không thể tin, trong lòng nổi lên tia lo lắng.

"Mình cũng không biết, những người đó rất mạnh, nếu chúng ta không đi nhanh là còn không kịp." Nhã Lộ kéo Kiều Anh định chạy, thì bị hất ra.

Kiều Anh quay lại nhìn Tâm Mỹ, chắc chắn là có người đến cứu cô ta: "Hừ, đợi đó chưa xong đâu." Sau đó cùng Nhã Lộ chạy nhanh ra ngoài.

Tâm Mỹ bĩu môi khinh thường, tò mò không biết là người nào đến. Chả bao lâu sau có người xông vào, Tâm Mỹ nhìn cô gái cầm súng nhìn khắp phòng, mặc bộ quần áo tối màu, cảnh giác nói: "Cô là ai?"

Thấy trong phòng không có nguy hiểm, rồi nhìn Tâm Mỹ không sao, Hắc Tâm đút súng vào túi, tiến lên cởi trói, mặt mày vui vẻ nói: "Tôi đến cứu cô."


Nghe vậy Tâm Mỹ hơi tò mò người cứu mình, thả lỏng cảnh giác xuống, để Hắc Tâm cởi trói xong nghi ngờ hỏi: "Cô là người của ai? Tại sao lại cứu tôi?"

"Lát nữa sẽ biết." Hắc Tâm che miệng cười bỏ lại một câu, rồi ra ngoài. Dù sao sớm muộn gì họ cũng là người của lão đại. Tâm Mỹ đứng sau khó hiểu, cũng đi theo ra ngoài.

Đứng trước ngôi nhà hoang, Ái Kỳ nhìn hơn mười người bị gϊếŧ bên ngoài, mặt thản nhiên khoanh tay chờ người cứu ra.

Lúc này Lưu Vũ, Lưu Phong đứng cách xa Ái Kỳ, cúi đầu xuống, nhìn bộ dáng rất sợ hãi, không dám ngẩng đầu lên, miệng cũng không còn nói nhiều nữa.

Không bao lâu một nhóm người từ bên trong đi ra, trên người đều mặc bộ vest, khuôn mặt giữ nguyên bộ dáng lạnh lùng, dẫn đầu là Hắc Tâm, Tâm Mỹ.

"Ái Kỳ, sao cậu lại ở đây?" Tâm Mỹ nhìn thấy Ái Kỳ, nhanh chân chạy lại gần khoác lên vai ngạc nhiên.


Đám người đằng sau thấy vậy, lập tức rút súng ra nhằm vào Tâm Mỹ, khuôn mặt lạnh băng hiện lên sự cảnh cáo.

Lưu Phong, Lưu Vũ thấy vậy tiến lại kéo Tâm Mỹ cách xa, giọng sợ hãi xin lỗi: "Trần lão đại, tôi xin lỗi, là bạn tôi tính tình luôn như vậy, mong người bỏ qua."

Hơi nhếch môi lên, Ái Kỳ giơ tay lên ý bảo bỏ súng xuống, cũng là nói gì.

Đứng ra xa Tâm Mỹ trừng mắt hai người, nghi hoặc hỏi: "Cậu kéo mình làm gì? Kỳ lạ đám người kia vừa cứu mình, rồi lại giơ súng lên ánh mắt ăn tươi nuốt sống là sao?"

Lưu Vũ hơi liếc Ái Kỳ không nhìn, kéo Lưu Phong, Tâm Mỹ cúi đầu nhỏ giọng thảo luận: "Lần sau cậu hãy giữ khoảng cách với người đó, người ta là Trần lão đại đó."

"Cái gì..?" Tâm Mỹ nghe xong hét to lên, bị Lưu Phong bịt miệng lại trừng mắt liếc Ái Kỳ, rồi sợ hãi nói: "Nhỏ miệng thôi, cậu muốn chết sao?"
Hắc Tâm liếc ba người chụm lại to nhỏ nói, tiến lên trước mặt Ái Kỳ, đứng cách xa 2m báo cáo: "Lão đại, người đã chạy được."

"Tha cô ta một mạng." Ái Kỳ lạnh nhạt bỏ một câu, nhìn ba người vẫn đang nói chuyện: "Quay về."

Đằng sau Hắc Tâm mặt hiện chữ khó hiểu, lão đại bỏ qua sao? Không nghe lầm chứ?

Xe Ái Kỳ đã đi được một đoạn xa, ba người Tâm Mỹ vẫn cúi đầu đứng yên không dám ngẩng đầu, Hắc Tâm buồn cười nhìn họ: "Về thôi, các người không cần phải sợ như vậy. Thật ra điều kiện mà lão đại nói, là các người trải thành người bên lão đại."

"Hả?" Ba người bật thốt lên, chỉ vào mình bất ngờ: "Chúng tôi sao?"

Thở dài Hắc Tâm gật đầu, đi về chiếc cách không xa, vẫy tay: "Đi thôi."

Trời cũng đã tờ mờ sáng, hai chiếc xe dừng trước biệt thự to lớn ở gần bờ biển. Ở đây rất hoang vắng, chỉ có duy nhất một ngôi biệt thự. Vừa đến đã nghe thấy tiếng sóng biển, nó có cảm giác trong lành, người khác sẽ cảm thấy bình yên và thoải mái. Nếu là người biết hưởng thụ, lập tức sẽ thích nơi này.
Người bên trong xếp hàng dài, trên người đều mặc bộ vest, dáng người rắn chắc khỏe khoắn, mỗi người đều mang một bộ dáng cao ngạo cao quý.

Nhìn cảnh tượng này, ba người Tâm Mỹ không khỏi cảm thán. Sống từng này tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng uy nguy tráng lệ.

Bên ngoài biệt thự là một tầng tia tử ngoại, người không nhìn kỹ chắc chắn không thể nhìn thấy. Chỉ cần bước vào người lập tức biến thành nhiều mảnh, chết không kịp ngáp.

Hắc Tâm lấy trong người ra một điều khiển nhỏ, bấm nhẹ tia tử ngoại biến mất.

Ái Kỳ xuống xe chậm rãi đi vào, thấy vậy mọi người cũng bước vào theo. Vừa bước vào cửa, tất cả người đứng cúi đầu 90° hô lớn: "Lão đại."

Ba người Tâm Mỹ theo sau, nhìn cảnh tượng này đến nổi ngu ngơ, cũng không dám ngẩng đầu lên.

Nhìn ngoài không thể đánh giá được, bên trong mới thật sự là xa hoa. Bên trong mang một màu trắng tinh khiết, khắp nơi là hoa hồng trắng, không khí đều là mùi hương hoa này.

Vào trong Ái Kỳ tiến lại bộ bàn ghế ngồi xuống, ngay lập tức có người đem cafe đến. Cô ngồi vắt chéo chân, hai tay dang đặt lên thành ghế, nhắm mắt lại. Một đêm không chợp mắt, có chút hơi mệt mỏi.

"Lão đại đã ra điều kiện, các người chắn chắn đã biết. " Hắc Long, Hắc Tâm đứng sau Ái Kỳ, nhìn ba người cúi đầu trước mặt Hắc Long nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play