-------------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
-------------------------------------------------------
" Ba người các cậu đêm qua bàn về vụ ông Crouch nên không ngủ ?" Ann khϊếp sợ hỏi.
Harry, Ron và Hermione cả ba người mí mắt đều sưng vù, mặt mày nhợt nhạt.
" Thực ra tụi mình có ngủ được bốn tiếng." Hermione giải thích.
Ann vẫn giữ bộ dạng kinh ngạc " Cái này cùng thức nguyên đêm có gì khác đâu ? Vậy tối hôm qua mấy cậu thảo luận tới đâu rồi ?"
Ba người nhìn nhau đồng loạt lắc đầu.
Ann nhíu mày nhìn họ nói tiếp " Vậy thì mấy cậu tìm tớ có chuyện gì ? Vụ việc tối qua cụ Dumbledore chắc đã thông báo với Bộ Phép thuật, khả năng là đã bắt đầu điều tra từ tối qua rồi, không chừng bây giờ đã có kết quả..."
" Tụi mình muốn tìm cậu để hỏi về cái nhìn của chuyện hôm qua..." Harry nói.
" Cái nhìn ?" Ann hỏi.
Harry gật đầu.
" Cái nhìn gì chứ ?"
" Ừm... thì chẳng hạn như mấy lời nói của ông Crouch ? Về chuyện Bertha Jorkins mất tích ? Về thế lực của Voldemort ? Còn có con trai của ông Crouch, chuyện mà ổng đã làm sai ?" Lúc nghe Harry nói tới Voldemort, Ron không nhịn được rùng mình, trừng mắt liếc nhìn cậu ta.
" Ổng nói điên nói khùng đó..." Ron khẳng định nói " Mình cho rằng thần kinh ổng bị rối loạn rồi."
" Nhưng khi ông Crouch nói đến kẻ đó thì rất tỉnh táo, còn không ngừng lặp lại muốn gặp cụ Dumbledore." Harry nói.
Hermione nhìn Ann, cô nghĩ ngợi hồi lâu mới mở miệng " Ông Crouch mất tích ở khu rừng Cấm, chuyện này xác thật rất kì quái, ở lâu đài không thể dùng Độn Thổ, vậy ổng sẽ rời đi bằng cách nào ?"
Hermione gật đầu, cô và Ann đều là một trong số ít người đọc cuốn « Hogwarts, một lịch sử », về chuyện này suy nghĩ của hai người rất giống nhau.
" Theo Harry nói, thì trạng thái tinh thần lẫn sức khỏe khi ấy của ổng không thể nào Độn thổ được, sự xuất hiện của ông Crouch lẫn việc biến mất đều rất kì quái, hơn nữa chỉ có Harry và Krum thấy, trong thời gian ngắn, Harry cùng tớ đi tìm cụ Dumbledore còn Krum bị đánh ngất xỉu, ông Crouch thì biến mất. Hơn nữa giáo sư Moody là một người rất lợi hại cũng không tìm được chút manh mối nào về việc này..." Ann suy tư nói.
Sau đó cô nhún vai, giọng điệu bất đắc dĩ " Còn chuyện Bertha Jorkins, tớ chỉ biết cô ta là một nhân viên cấp thấp ở Bộ không được ưu thích lắm, chuyện mất tích cũng có chút kì lạ, chủ yếu là về thời gian và địa điểm mất tích... Còn chuyện cậu nói về kẻ ai cũng biết là ai thì theo thông tin chưa thể phân tích được gì, ông ấy còn nói ổng đã phạm vào một sai lầm."
Ann cầm bạc Sickles xoay xoay " Tớ cảm thấy, chuyện sai lầm của ông ấy có thể liên quan đến những hành vi kì lạ này, đáng tiếc là ổng không kịp gặp cụ Dumbledore..."
" Mình đồng ý cách nói của Ann.." Hermione nói " Việc ổng lấy cớ đuổi Winky đi, một loạt vấn đề về sinh hoạt thường ngày không vừa ý. Winky từng nói bạn ấy biết rất nhiều bí mật của chủ nhân, như vậy tình trạng của ông Crouch trong Thi đấu Tam Pháp thuật rất không bình thường, nếu ổng phạm sai lầm nào đó mà còn là dạng rất nghiêm trọng thì chuyện đến tìm cụ Dumbledore liền có thể giải thích hết mọi vấn đề ! Cụ Dumbledore là phù thủy mạnh mẽ nhất trong thế giới phép thuật, cụ ấy từng được đề cử lên chức Bộ trưởng nhưng đã từ chối."
" Nếu vậy thì là sai lầm gì chứ ?" Harry hỏi.
Ann linh hoạt di chuyển bạc Sickles qua kẽ tay, hỏi lại Hermione " Cậu thấy thế nào ?"
" Theo lời ông Crouch nói, nếu nó là sự thật, vậy chúng ta có thể xâu chuỗi sai lầm này với chuyện Jorkins mất tích, Voldemort mạnh mẽ nổi dậy, và Crouch Jr. Nếu từ những lời nói này, có thể bắt đầu điều tra thử từ chuyện Crouch Jr bị chết ở ngục giam Azkaban, chắc là sẽ có manh mối gì đấy."
Hermione nói một hơi dài, hai mắt của Ron và Harry đều sáng trưng, Ann không khỏi thầm cảm thán từ đáy lòng, Hermione xác thực là rất tài giỏi, phân tích đã gần tới sự thật.
Ann đứng dậy, duỗi người " Hermione đã chỉ ra được hướng đi, vậy tớ cũng không làm phiền mấy cậu tiếp tục nữa." Đi được nửa bước, Ann lại ngừng ngay cửa quay đầu lại dặn dò " Hermione, nhớ là tối nay phải ngủ sớm đó."
Chờ được lời đồng ý của nàng, cô liền nở một nụ cười tươi rời khỏi phòng.
Thời gian rất mau trôi qua cuối tháng tư, những ngày bình yên của Ann lại bị phá vỡ.
" Karkaroff đã từng là Tử thần Thực tử, Snape cũng vậy !" Harry bắt đầu kể lại chuyện cậu ấy nghe được ở văn phòng cụ Dumbledore.
Fanny nghe được mấy tin này, bộ dáng che kín miệng kinh ngạc không thể tin nổi.
Ann im lặng không nói lời nào, ngồi một chỗ xoa xoa hai bên thái dương, cô là bị Hermione và Fanny cùng kéo tới.
Vết sẹo trên đầu Harry lúc giờ học Tiên Tri thì bị đau, sau đó mơ hồ thấy được cảnh đối thoại của Đuôi Trùn và Voldemort, tuy Đuôi Trùn đã hoàn thành nhiệm vụ Voldemort giao phó nhưng hắn vẫn rất tức giận, còn ếm bùa chú tra tấn lên Đuôi Trùn.
" Cụ Dumbledore đoán là, Voldemort có thể đang ở gần tớ, hoặc là hắn đang mãnh liệt muốn trả thù nên vết sẹo trên đầu tớ mới đau." Harry xoa xoa vết sẹo trên trán rồi nói.
" Cụ Dumbledore cho là chuyện Jorkins mất tích cùng với vụ của ông Crouch có liên quan nhưng Bộ thì không nghĩ vậy.... Bộ trưởng Fudge ở văn phòng cụ nói ông Crouch bị điên, mơ màng thần trí không rõ, không biết đi tới đâu rồi... Hơn nữa ổng còn nghi ngờ bà Maxime tập kích ông Crouch." Harry tiếp tục nói, giọng điệu đối với Fudge có vẻ khá bất mãn.
" Kì thật mình thấy khả năng này vẫn có thể xảy ra..." Ron rầm rì nói " Dù sao bà ấy cũng có dòng máu người khổng lồ, chỉ là bả không chịu nhận mà thôi..."
" Đường nhiên là bà ấy không muốn nhận rồi." Hermione sắc bén phản bác lại " Nhìn xem Rita Skeeter sau khi vạch trần chuyện má của bác Hagrid thì chuyện gì xảy ra đi. Còn xem thử ông Fudge, ổng chỉ vì bà Maxime có dòng máu người khổng lồ, nói bậy nói bạ bà ấy là hung thủ ! Ai lại muốn chịu sự kì thị như vậy chứ. Nếu là mình, biết sớm kết quả khi nói ra là như vậy, mình cũng thà rằng nói khung xương đột biến lớn hơn."
Hermione nhìn qua Ann " Về chuyện bàn bạc sai lầm của ông Crouch, Harry cũng có hỏi cụ Dumbledore, nhưng cụ ấy cũng không biết gì. Tụi mình ở thư viện xem thử Nhật báo Tiên tri nhiều năm trước, cũng không tra ra được gì."
Trong lúc nhất thời, phòng học vắng vẻ không có tiếng động nào, cả đám đều im lặng.
Fanny kéo kéo tay áo Ann, ý bảo cô nói mấy câu.
Toàn bộ quá trình Ann đều im lặng nghe Harry nói, cô cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại hỏi một vấn đề chẳng liên quan gì cả.
" Hạng mục thứ ba khi nào thì bắt đầu ?"
Những người khác đều không kịp phản ứng, chỉ có Hermione mau chóng trả lời " Ngày 13 tháng 5."
" Rất gần." Ann nói, cô nhìn về Harry " Cậu đã chuẩn bị xong chưa Harry ?"
" Ách..." Harry nhìn qua Ron và Hermione " Thử thách thứ ba là mê cung, dưới sự trợ giúp của Hermione và Ron, tớ cũng đã học mấy câu bùa chú..."
" Bùa chú nào ?"Ann tiếp tục hỏi.
" Tước trừ vũ khí, bùa choáng, lời nguyền trắc trở, bùa chỉ đường, bùa ru ngủ..." Harry mở ngón tay ra đếm.
Ann gật đầu " Cậu còn nhớ có một lần giáo sư Moody nói về lời nguyền không thể tha thứ trên lớp chứ ?"
Harry gật đầu.
" Nói lại lần nữa, tỉ mỉ rõ ràng từng bùa chú, kể cả quá trình niệm chú và phản ứng, ảnh hưởng khi bị trúng đòn."
Harry tuy nghi hoặc, nhưng vẫn nói ra.
Ann nghe xong thì gật đầu, cô nhìn về phía Hermione " Ở thư viện khu sách cấm, kệ bùa chú cuốn sách thứ hai, hàng thứ ba có cuốn « Phương pháp học nhanh chóng những bùa chú tấn công ». Tới chỗ giáo sư McGonagall xin một tờ giấy, mượn cuốn sách này đọc thử, học mấy bùa chú tấn công không có tệ lắm."
" Ann, ý cậu là, Harry sẽ gặp phải nguy hiểm hả ?" Fanny hoảng loạn nói.
" Thi đấu Tam Pháp thuật hai thử thách trước chưa đủ nguy hiểm hả ? Hạng mục thứ ba có nguy hiểm cũng là chuyện bình thường, hơn nữa gần đây xảy ra rất nhiều chuyện..." Ann nói " Nói chung, tâm trạng luôn cẩn thận đề phòng là nên có."
Fanny, Harry và Ron đều đồng ý gật đầu.
Tuy rằng Ann nói rất có đạo lí, nhưng Hermione từ trong giọng nói thản nhiên của Ann lại cảm thấy có chút không đúng, trực giác nói cho nàng biết, Ann có chuyện muốn giấu diếm, hơn nữa so với những bí mật trước đây rất khác, chuyện này đối với cô có ảnh hưởng rất nhiều.
" Câu trả lời của cụ Dumbledore đã rất tốt rồi... Cụ ấy đã đem mọi khả năng đều suy nghĩ tới, hôm nay còn chút thời gian việc cấp bách hiện giờ là các cậu mau chóng học mấy câu bùa chú đi. Tớ nghĩ nếu có người muốn thực hiện ý đồ gì, vậy thì hạng mục thứ ba của Tam Pháp thuật sẽ lộ rõ thôi..." Ann nói, giọng điệu muốn đình chỉ cuộc bàn luận này lại.
Lúc sau Fanny cùng Ron và Harry bàn luận về mấy vấn đề nhảm nhí, nói được một hồi thì cả đám tách nhau ra.
Ngày hôm sau, chờ dùng bữa chiều xong, Ann đang định đi tới nhà kính thì bị Hermione cản lại.
" Ann, có thể nói chuyện chứ ?"
Đi qua tượng gỗ trên hành lang, dừng ở một phòng học trống không người, mặt trời còn chưa xuống hẳn, ánh nắng hoàng hôn vẫn còn chiếu rọi lên người Hermione. Nhìn ngó xung quanh một lúc, Ann gật đầu.
" Có chuyện gì hả ?" Ann hỏi.
" Ann, cậu có phải hay không..." Hermione ậm ừ.
" Cứ nói thẳng đi, không sao cả." Khó có lúc nhìn thấy bộ dạng ấp úng của Hermione.
" Thật ra mình muốn hỏi cậu, chuyện nói cùng Harry ngày hôm qua, có phải cậu giấu diếm cái gì không ?" Hermione cố gắng tìm từ ngữ " Mình chỉ tò mò... Không, chỉ là, chỉ là cảm giác chuyện này làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu..."
Ann nhìn Hermione, từ trong mắt đối phương cũng không cảm nhận được tia tìm tòi nghiên cứu nào, chỉ thấy toàn lo lắng và lo lắng.
" Ưʍ... Fanny cũng không nhận ra, mình có thể hỏi làm sao cậu biết được chứ ?" Ann không thẳng thắn trả lời.
" Mình để ý lúc cậu nói tới hai từ nguy hiểm, ngón tay siết chặt, lúc di chuyển đồng xu sẽ ngẫu nhiên nhận ra được.... Nhưng mình cảm thấy lúc đó cậu không phải nói tới Harry..."
" Vậy à ?" Ann không ngờ tới bản năng nhỏ của bản thân lại bán đứng chính mình.
" Hermione..." Giọng Ann đột nhiên thay đổi, so với trước đó hoàn toàn khác lạ, giọng điệu có chút trầm lặng còn có tí hoang mang.
" Hửm ?" Hermione lên tiếng.
" Nếu..." Ann nói " Giả dụ, giả dụ có một ngày cậu biết, một người cậu quen sẽ phải rời đi... Chính là kiểu rời đi đó... Đến một nơi không bao giờ trở lại, trước đó cậu không nghĩ sẽ quen biết người này, đứng cạnh bên nhau, thậm chí ở một số phương diện rất đồng điệu, nhưng người đó sẽ phải rời đi, có người bắt anh ấy, cưỡng ép anh ấy rời đi... Vậy cậu sẽ thử cứu giúp sao ?"
Phản ứng đầu tiên của Hermione khi nghe Ann nói tới rời đi chính là cái chết, nàng không nhịn được rùng mình, nhưng không có đem nghi vấn trong lòng hỏi ra, chỉ suy nghĩ rồi trả lời " Mình không biết mình có thể làm được gì, nhưng mình nhất định sẽ giúp, đúng vậy mình sẽ cứu..."
" Nếu kẻ ép ảnh rời đi rất mạnh mẽ ? Rất mạnh rất khủng khϊếp ? Hơn nữa, cậu có lí do bất đắc dĩ không thể nói ?" Ann tiếp tục hỏi.
" Là lí do gì ?" Hermione buột miệng thốt ra, thực ra nàng định nói bất kể là lí do gì cũng không thể so với việc cứu một mạng người, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.
Cả quá trình, Ann vẫn luôn quan sát biểu tình của Hermione, đoán được lời nàng muốn nói ra nhưng đã nhịn xuống, tâm trạng cực kì chua xót.