-------------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
-------------------------------------------------------
Hạng mục thứ ba của Thi đấu Tam Pháp thuật được diễn ra vào hôm cuối cùng của học kì, khi có thành tích thi cử, ngày 13 tháng 5.
Hogwarts tiến vào tháng ba, thời tiết ấm áp hơn hẳn.
" Bọn họ tụ tập ngồi cười cười cái gì vậy ?" Ann vừa kiếm sách từ trong túi đeo vừa hỏi Fanny.
Malfoy, Goyle, Crabbe còn có Pansy đang tụ lại quanh cái bàn nhỏ, cười khúc khích không ngừng.
Fanny lắc đầu " Không có hứng thú."
" Ấy chà, lòng hiếu kì của cậu đâu rồi Fanny ?" Khó hiếm thấy được một hôm Fanny đối với mấy tin tức bát quái lại không có hứng thú.
" Bọn họ đơn giản là đang chế nhạo hoặc là chuẩn bị làm mấy chuyện để cười nhạo người khác, không có gì thú vị... So với nó, tớ càng tò mò chuyện của cậu hơn."
" Chuyện của tớ ? Haha, tớ thì có chuyện gì chứ..." Ann nói nhưng đáy lòng thì hơi hốt hoảng.
" Cậu cùng ..."
" Bọn nó tới, sắp tới rồi kìa." Giọng Pansy cười lên the thé, có vẻ không tốt lành gì.
Đám học sinh Slytherin nhìn về phía cửa cùng Malfoy, Fanny cũng dừng lại không nói chuyện nhìn ra đó.
Đứng trước của là Harry, Ron và Hermione, hiển nhiên ba người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy gì.
" Ê, Granger, mày có thể kiếm được vài chuyện thú vị trong này nè !" Pansy nói lớn rồi quăng tờ tạp chí vào Hermione. Hermione đưa tay đón bắt và trông sửng sốt hết sức.
" Ngồi xuống !" Giọng giáo sư Snape đột nhiên vang lên.
" «Tuần san Phù thủy» ?" Fanny thầm thì, cũng không dám nói nhiều, giáo sư Snape đi vào lớp học, viết lên bảng công thức nguyên liệu của món độc dược hôm nay cần chế tạo.
Ann nghiêng đầu nhìn qua Hermione đang ngồi bàn bên kia, bọn họ giống như thường lệ ngồi ở bàn dài phía sau phòng học. Nàng lén lút lật tờ tạp chí dưới gầm bàn, Harry và Ron chồm tới gần hơn để đọc.
Lá gan cũng thật lớn, Ann nhìn bảng đen, giáo sư Snape đang quay lưng về phía cả đám, viết từng bước thao tác chế tạo.
Hy vọng Hermione kịp thời tỉnh táo lại đọc xong thì nhanh cất tạp chí vào. Ann suy nghĩ một lúc liền bắt đầu dựa theo công thức giã một chén bọ hung.
Trong lúc Ann đang chuyên tâm điều chế độc dược, chuẩn bị sang bước thứ hai thì giọng lạnh băng của giáo sư Snape vang lên " Trò Granger, dù cho đời sống xã hội của trò có hấp dẫn đi nữa, thì tôi cũng phải yêu cầu trò đừng thảo luận đề tài đó trong lớp học của tôi. Trừ nhà Gryffindor mười điểm."
Lần này thu hút sự chú ý của toàn lớp học.
" À... lại thêm chuyện đọc lén tạp chí dưới bàn học nữa à ?" Snape nói tiếp, cầm lên cuốn Tuần san Phù thủy " Trừ thêm mười điểm nữa của nhà Gryffindor ... Ôi nhưng mà dĩ nhiên..." Mắt của giáo sư Snape chú ý tới tên tác giả là Rita Skeeter, tiêu đề Nỗi khổ tâm thầm kín của Harry Potter, đôi mắt đen liền ánh lên tia sáng "... dĩ nhiên là Potter phải theo dõi sát những mẩu tin báo chí về nó chứ..."
Đám Malfoy lập tức cười lên chế nhạo.
Mà Ann không ngờ tới chính là Snape nở nụ cười không thân thiện mấy, cầm tạp chí lên lớn tiếng đọc to nội dung bên trong.
" Nỗi khổ tâm thầm kín của Harry Potter ... Ái chà chà..., Potter à, trò đang bị khó ở ra sao đó... Một thiếu niên, có lẽ không giống một thiếu niên nào khác."
Nỗi Khổ Tâm Thầm Kín Của Harry Potter
Một thiếu niên có lẽ không giống một thiếu niên nào khác – nhưng vẫn là một thiếu niên đang trải qua những nỗi dày vò thông thường của tuổi mới lớn. Rita Skeeter viết. Thiếu thốn tình yêu do cái chết đầy bi kịch của cha mẹ, cậu bé Harry Potter mười bốn tuổi tưởng mình đã tìm được niềm an ủi nơi một cô bạn gái chung tình ở trường Hogwarts, một cô gái xuất thân từ gia đình Muggle, tên Hermione Granger. Cậu bé không ngờ là chẳng mấy chốc nữa cậu bé sẽ chịu đựng một cú sốc tình cảm khác trong một cuộc đời đã nhiều đau khổ vì mất mát cá nhân.
Cô nàng Granger, một cô gái tầm thường nhưng đầy tham vọng, dường như có gu khoái phù thủy nổi tiếng, mà một mình Harry Potter thì không thể đáp ứng nổi. Từ khi Viktor Krum, Tầm thủ đội tuyển Hungary và là một người anh hùng trong Cúp Quidditch Thế Giới, đến trường Hogwarts, cô nàng Granger cứ bỡn cợt với tình cảm của cả hai chàng trai. Krum thì say mê lộ liễu cô nàng Granger xảo trá, đã mời cô nàng đến thăm anh chàng ở Bungary vào mùa hè tới, và khẳng định là anh chàng "chưa bao giờ cảm thấy như vầy đối với một cô gái nào khác."
Tuy nhiên, có lẽ không hẳn là sự quyến rũ tự nhiên đáng ngờ của cô nàng này đã chiếm đoạt được sự quan tâm của hai chàng trai trẻ bất hạnh ấy.
Pansy Parkinson, một học sinh năm thứ tư hoạt bát, xinh đẹp, nói: " Con nhỏ đó thực ra xấu òm, nhưng mà nó giỏi chế ra một Tình Dược, nó khôn ranh lắm. Theo tôi thì đó là cách mà nó đã rù quyến con trai."
Dĩ nhiên Tình Dược bị cấm ở trường Hogwarts, và chắc chắn là cụ Dumbledore cần phải điều tra về điều này. Trong lúc này thì những người mong muốn điều lành cho Harry Potter hẳn hy vọng rằng, lần sau cậu sẽ dâng tặng trái tim mình cho một ứng viên xứng đáng hơn.
Harry và cả Hermione bây giờ mặt đều đỏ lên như gấc chín. Giáo sư Snape cố ý ngừng lại ở cuối mỗi dòng để cho bọn Slytherin đệm vô một tràng cười hô hố.
"...Những người mong muốn điều lành cho Harry Potter hẳn hy vọng rằng, lần sau, cậu sẽ dâng tặng trái tim mình cho một ứng viên xứng đáng hơn. Thiệt là cảm động." Snape ngừng lại ở cuối mỗi dòng để cho bọn Slytherin đệm vô một tràng cười hô hố.
" Chà chà, thật là cảm động..." Snape nhếch mép cười khinh bỉ, cuộn tờ tạp chí lại và những tràng cười phá lên tiếp tục vang ra từ đám Slytherin " Tôi cho rằng tốt nhất là nên chia ba trò ra, để cho các trò chú tâm vô các món thuốc hơn cuộc đời tình ái lăng nhăng của các trò. Weasley, trò ngồi tại chỗ. Trò Granger, ra ngồi đằng kia, bên cạnh trò Parkinson. Còn trò, Potter... cái bàn đặt trước bàn của tôi, đi, ngay bây giờ."
Nhưng Hermione vừa thu dọn đồ đạc định đi qua chỗ Pansy ngồi thì đám Pansy, Millicent, Daphne đã nhanh chóng lấy hết đồ đạc bừa đầy bàn, chỉ chừa lại chưa tới một góc nhỏ, Millicent cố tình dời ghế qua một bên, cái bàn tròn cố ý bày biện chiếm hết không gian.
Pansy cười nhạo " Ấy chà, chỗ này của bọn tao không có chỗ cho cô-gái-hoàn-hảo Granger rồi..." Cả bọn Malfoy, Millicent cười lên ha hả.
Giáo sư Snape cũng không tức giận, mặc kệ Hermione đứng ở giữa phòng học bị chế nhạo, nàng mặt mày đỏ bừng, thở hổn hển.
Ann giơ tay lên, giọng điệu không lớn lắm nhưng rõ ràng từng chữ " Giáo sư, chỉ còn 15 phút nữa là tan lớp rồi ạ."
Giáo sư Snape liếc mắt nhìn Ann, cho dù bị lấn át bởi tiếng cười của Malfoy nhưng ông ấy vẫn nghe rất rõ những gì Ann nói.
" Trò Granger ngồi vào đó đi ! Cạnh Stokes." Giọng giáo sư Snape lạnh nhạt vang lên, ngay sau đó lập tức xoay người hướng về bảng đen.
Hermione ôm nồi vạc tới chỗ Ann, nhân lúc giáo sư Snape quay lưng về phía mọi người thì mỉm cười nhìn cô.
Ann gật gật đầu tiếp tục cúi xuống điều chế độc dược, còn Fanny thì mỉm cười nhìn Hermione, ánh mắt đầy vẻ hóng chuyện.
Tiếng chuông kết thúc hai tiết học vang lên, Snape gõ gõ vài nhịp " Mau đem độc dược các trò đã điều chế giao nộp lên đây." Ann đã sớm hoàn thành xong, thuận lợi nộp lên phía trên.
" Tốc độ trả thù của Rita Skeeter cũng nhanh thật." Lúc bước ra phòng học, Pansy cảm thán.
" Ann, chuyện này có chút kì lạ...." Hermione nhìn Ann nói " Làm sao mụ ta biết được...."
" Biết cái gì ? Hermione, cậu thật sự đã điều chế tình dược hả ?" Fanny vội vàng nói, nhưng sau đó lại lắc đầu phủ nhận " Hẳn là không có, nếu thật sự thì người nào đó thế nào mà tới giờ vẫn còn chưa thông suốt."
Hai lỗ tai Hermione ửng hồng, vội liếc mắt sang nhìn Ann. Nhưng Ann hiển nhiên chẳng nghe thấy Fanny nói gì, cô đang ngẩn ngơ.
" Ann ?" Hermione hô lên.
" Hả ?" Ann định thần lại, Fanny và Hermione đều nhìn cô dò hỏi " Ách... Vừa rồi mình đang nghĩ tới Karkaroff trước lúc hết tiết tới tìm giáo sư Snape để làm gì."
Trong phim điện ảnh hình như không có tình tiết này.
" Ầy, cái này không có gì quan trọng, Hermione vừa rồi cậu nói cái gì kì quái ? Có chuyện gì kì quái hả ?" Ann hỏi.
" Mình...." Hermione né tránh ánh mắt Ann " Kì quái là làm sao Rita Skeeter lại biết được chuyện Victor hè này mời tớ tới chỗ ảnh chơi."
" Cái gì ? Victor mời cậu hồi nào ?" Ann hỏi.
" Anh ấy đã đề nghị với mình sau khi kéo mình ra khỏi hồ. Vừa trồi lên mặt hồ mình đã tỉnh rồi." Hermione vẫn không dám nhìn Ann " Ngay sau khi ảnh vứt được cái đầu cá mập đi, ảnh nói nếu mình không bận làm gì trong kì nghỉ hè, thì mình có muốn..."
" Và anh ấy đúng là có nói ảnh chưa bao giờ có cảm xúc giống như vậy với bất cứ người nào khác." Hermione nói tiếp, gương mặt đã đỏ hồng lên " Nhưng mà làm sao mụ Rita Skeeter lại có thể nghe anh ấy nói được ? Lúc đó tụi mình ở giữa hồ mà ?"
" Cậu đồng ý rồi hả ?" Ann vội vàng hỏi.
Hermione nhanh chóng lắc đầu " Ảnh hỏi xong thì tụi mình liền lên bờ rồi, sau đó cậu đã tới choàng khăn lông cho mình..."
" Ừm... Nói thế thì đúng là rất kì lạ..." Giọng điệu Ann trở lại như thường " Nếu như vậy mụ ta hẳn là có biện pháp nào đấy, có thể tránh khỏi bùa chú bảo hộ của lâu đài Hogwarts, còn có thể làm cho không ai phát hiện mà đi nghe lén tình báo...."
" Nghe hình như là một bùa chú rất lợi hại nào đó..." Fanny nói.
" Sẽ là cái gì chứ ?" Hermione nghi hoặc hỏi.
Suy nghĩ một hồi, Ann lắc đầu.
" Thôi, không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa, đến giờ cơm rồi, ăn cơm quan trọng hơn." Ann nói rồi nhanh chân bước đi.
Thời gian rất mau trôi đến cuối tuần, chuyến tham quan tới làng Hogsmeade vào cuối tuần tháng ba, Ann và Fanny đang đi tản bộ ở đường chính, còn bàn bạc về lợi nhuận hai tháng rồi của tiệm Công tước Mật.
" Ủa ? Không phải đám Harry hả ? Ba người họ lén lút làm gì vậy ?" Fanny chỉ vào tiệm áo quần phù thủy Giẻ vui, ba người họ lén lút nhìn trái ngó phải rồi lặng lẽ đi tới một con hẻm nhỏ.
Ann nhún vai tỏ vẻ không rõ.
" Tụi mình đi theo xem sao ?" Lòng hiếu kì của Fanny lại trỗi dậy.
Ann kiên quyết lắc đầu, kéo Fanny đi về hướng khác " Ba cái chuyện thần thần bí bí của họ cậu đừng xen vào. Nếu tò mò thì xong chuyện cứ hỏi thẳng họ nhưng đừng có mà tham gia chung, tin tưởng tớ, không có chuyện gì tốt lành đâu. À đúng rồi, nếu cậu muốn hỏi thì tiện nhắc họ luôn lần sau làm chuyện gì cũng phải bí mật tí, đừng có mặc đồng phục của Nhà mà đi ra đi vào, nhất là Gryffindor, bao tay và khăn choàng cổ đặc biệt chói mắt, quá rõ ràng."