------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
------------------------------------------
" Linh hồn xuyên qua thời không mà đến..." Ann phóng nhanh người quay lại, giáo sư Trelawney đang ngồi trên ghế tay vịn, ánh mắt lờ đờ, đầu rủ xuống.
" Giáo sư ?" Ann nhẹ nhàng hỏi.
Nhưng giáo sư Trelawney không có vẻ gì là có nghe cô nói cả. Hai mắt của bà bắt đầu đảo vòng tròn. Ann đại khái đoán được bà ấy bây giờ mới thật sự bộc phát năng lực tiên đoán của mình.
Giọng nói bà ấy nghẹn ngào, không giống mọi khi chút nào " Đến thế giới mới, không thể tránh khỏi dây dưa... Phản bội và tín nhiệm đều sẽ quay quanh ngươi.... Con đường ngươi lựa chọn sẽ quyết định tương lai phía trước... Chuyện đáng sợ sẽ nhanh chóng xảy ra... Chúa tể Hắc Ám sẽ trỗi dậy... Sẽ..Mang đến... Tử vong... và..Tuyệt vọng."
Đầu của giáo sư Trelawney gục xuống trước ngực. Bà phát ra âm thanh lạ nghe như tiếng ủn ỉn. Rồi, bất thình lình, đầu bà lại ngẩng phắt lên.
"Xin lỗi nghe cưng." Giáo sư Trelawney nói mơ màng "Sức nóng ban ngày, trò biết đó... ta chợp mắt đi một lát..."
Ann đứng ngây tại chỗ, chỉ cảm nhận được tim đập thình thịch, sau lưng cô mồ hôi ướt đẫm, trên trán mồ hôi lạnh cũng không ngừng chảy ra, trong phòng vẫn ấm áp như cũ, nhưng cô cảm thấy mình như đang ở mùa đông lạnh rét, một loại cảm giác sợ hãi lạnh cứng từ trong cơ thể.
" Có cái gì không đúng sao trò ngoan ?"
Ann siết chặt nắm tay, hít sâu mấy hơi, nhưng căn phòng oi bức cùng với mùi vị hỗn tạp của lá trà ẩm ướt càng làm lòng người phiền não, mấy chữ phát ra cơ hồ là nghiến chặt răng mà nói " Cô còn nhớ mình đã nói gì không ạ ?"
Giáo sư Trelawney cũng không phát hiện gì bất thường lắc đầu nói " Hả, ta vừa nói gì sao ? Ta chỉ là ngủ một lúc..."
Ann gật đầu, tay chân cứng đờ, thần sắc nhợt nhạt xoay người, từng bước rời khỏi thang leo.
" Ann, chúng ta mau đi..." Fanny nói được một nửa thì ngưng lại, cô nhanh chóng móc khăn tay từ cặp sách ra " Trên lầu nóng đến vậy hả ? Ann cậu chảy thật nhiều mồ hôi..."
Ann không nhận lấy khăn tay, thần sắc như bừng tỉnh vội lấy một lọ thủy tinh từ trong túi đeo ra, lộc cộc lộc cộc đổ hết thuốc trong bình uống hết một lượt.
" Ann, giáo sư Trelawney có phải ...." Harry cẩn thận mở miệng " Cũng cùng cậu nói ..."
Cũng ? Nghe được chữ này, đầu Ann như có một tia sét xẹt qua.
Lọ thủy tinh ngã bang một tiếng trên mặt đấy, vỡ vụn thành từng mảnh, Ann chụp lấy cổ áo của Harry, giọng nói âm trầm đến đáng sợ " Bà ấy cùng cậu nói cái gì ?"
Fanny và Ron đều sững sờ đứng một chỗ, Harry cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nhưng cậu không mở miệng nói thì không được, trong ánh mắt của Ann cậu nhìn thấy một tia uy hϊếp, cậu thậm chí lo lắng nếu mình không nói ra, Ann sẽ làm ra những chuyện còn đáng sợ hơn.
" Giáo sư Trelawney nói với tớ.... Người hầu của chúa tể Hắc ám... hắn sẽ tìm được chủ nhân của mình..." Harry gian nan nói thành câu.
Nghe được hai chữ người hầu, Ann dần lấy lại được lí trí.
Đúng rồi, giáo sư Trelawney tiên đoán là dựa vào mỗi cá nhân riêng biệt, nói về mấy chuyện xảy ra quanh họ, bà ấy sẽ không nói về cô, nhiệm vụ quan trọng của Harry là chiến đấu với thế lực Hắc ám, lai lịch của cô sẽ không thể bị tiết lộ.
Ann buông lỏng cổ áo Harry, sau khi lấy lại được lí trí, dần bình tĩnh hơn, cô sửa sang lại cổ áo cho cậu, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nói " À... thật xin lỗi cậu Harry, là tớ bị kích động, tớ chỉ là ..."
Ron đứng một bên đã la lên " Harry cậu nói gì vậy ? Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai ? Cậu nói người hầu của hắn ?" Ron chỉ dám gọi cái tên ẩn danh.
Fanny kéo Ann ra xa khỏi đó, đưa khăn tay qua, quan tâm hỏi cô " Ann, cậu sao vậy ?"
Ann tiếp nhận khăn tay, xoa mồ hôi trên mặt " Lúc nãy giáo sư Trelawney nói với tớ mấy điều đáng sợ, tớ chỉ là bị mất khống chế tí thôi."
" Cũng liên quan tới kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai sao ?" Fanny nói đến mấy chữ này tốc độ nhanh gấp ba bốn lần ngày thường.
Ann gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về Harry, dừng lại một chút mới hỏi " Harry, cụ thể là giáo sư Trelawney đã nói gì với cậu vậy ?"
Harry nhíu mày nói "Lúc tớ ra cửa, giáo sư Trelawney đã nói Chúa tể Hắc ám đang nằm một mình cô độc không bạn bè, bị đệ tử của mình bỏ rơi. Kẻ thuộc hạ của ngài đã bị xiềng xích mười hai năm nay. Đêm nay, trước lúc nửa đêm, kẻ thuộc hạ của ngài sẽ được tự do và sẽ tìm đến ngài xin thần phục lại. Chúa tể Hắc ám sẽ lại trỗi dậy cùng với sự hỗ trợ của thuộc hạ, sẽ vĩ đại hơn và khủng khϊếp hơn bao giờ hết."
Fanny và Ron đều hít một hơi lạnh, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Ron run rẩy " Cái này nhất định là giả rồi, ý tớ là giáo sư Trelawney nhất định đã nói mê sảng..."
Fanny gật đầu, cô cũng đồng dạng không tin kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai sẽ lần nữa trỗi dậy " Khi còn năm nhất, Harry nói dậy, hòn đá phù thủy đã bị giáo sư Quirrell cướp đi... Lúc năm hai thì Ginny đã mở Phòng chứa ra ..."
Cô nàng định nói tiếp thì chợt nhớ ra giáo sư Trelawney cũng nói với Ann chuyện kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai, liền hỏi " Ann, giáo sư Trelawney nói với cậu..."
Quả nhiên không nói gì đến cô, Ann cảm thấy yên lòng bớt, đối với vấn đề của Fanny cô trả lời " Giáo sư Trelawney nói với tớ cũng không khác Harry lắm, nhưng không có tỉ mỉ như vậy.. Chúa tể Hắc ám sẽ mang đến tử vong và tuyệt vọng.. Bà ấy nói như vậy..."
Tử vong và tuyệt vọng hai cái từ này vừa nói ra, như có một ma lực nào đó cuốn lấy, ba người không tự chủ được nghĩ tới chuyện Ông Kẹ và Ann, hình ảnh Tử Thần đáng sợ theo lời giải thích của Hermione, bọn họ liền hiểu ra vì sao Ann lại kích động như vậy.
Trong lúc nhất thời, không có ai nói chuyện.
" Tụi mình có nên đem chuyện này nói với ai không ? Chẳng hạn như cụ Dumbledore ?" Harry hỏi.
Những lời Harry nói làm cho Ann cảnh báo đèn đỏ trong đầu " Đừng !"
Ba người đều nhìn về Ann, Ann ngẩng đầu nói với họ " Harry, cậu có hỏi giáo sư Trelawney không ? Về câu nói này ?"
" Tớ.. Tớ hỏi, giáo sư nói lúc đó bà ấy đi ngủ, bà ấy bảo sẽ không tiên đoán những sự việc xa xôi như vậy..."
" Tớ cũng hỏi.." Ann nói " Giáo sư Trelawney chỉ bảo bà ấy đã ngủ một giấc..."
Ron và Fanny thở phào nhẹ nhõm, Ron vỗ vai Harry nói " Bồ xem Harry, giáo sư Trelawney rõ ràng là không đủ năng lực, bà ấy đang nói mê sảng thôi... Bồ chắc là gần đây lo lắng vì chuyện của Black nên mới không yên tâm, bà ấy vẫn luôn loạn xạ như vậy mà, nhưng bồ cũng có chuyện gì đâu..."
" Nhưng trước khi thi Quidditch một ngày, mình nhìn thấy một con chó đen lớn trên cỏ..."
" Harry, bồ là tại vì hôm sau là ngày thi đấu nên hoảng quá nhìn nhầm thôi, lúc ấy mình cũng bị bồ đánh thức, mình có nhìn thấy gì đâu, nếu Hermione ở chỗ này, bồ ấy cũng sẽ đồng ý với cách nói của mình..."
" Được rồi.." Harry gật đầu, đồng ý cách nói của Ron.
" Ann, mình cảm thấy Ron nói rất đúng, cậu đừng đem mấy lời giáo sư Trelawney nói để trong lòng, cậu không phải mấy hôm trước còn nói môn Tiên Tri của giáo sư Trelawney chỉ là trò lừa gạt thôi hả ?"
Ann nhìn ba người rồi gật đầu " Ừm..." Ann quay đầu nhìn cánh cửa, lẩm bẩm " Năm sau không chọn Tiên Tri nữa..."
" Được, không chọn Tiên Tri nữa, tớ cũng sớm không muốn học môn này..." Fanny cùng Ann đi xuống cầu thang " Hiện tại tụi mình mau chóng đi ăn cơm."
Ron và Harry cũng nhanh chóng theo sau hai người, Ron còn không khỏi trưng ra vẻ mặt đắc ý, lời vừa nãy của cậu ta đã an ủi được tận hai người là Harry và Ann, cảm giác này tuyệt quá chừng, Fanny lại nói thêm Ron nói rất đúng làm cậu ta cảm giác càng lâng lâng hơn.
Đi vào nhà ăn thì chỗ này đã vắng vẻ hơn, Hermione đã ăn uống xong, nàng đang ngồi trên dãy bàn Gryffindor luôn hướng tới cửa nhà ăn mà nhìn ngóng.
" Mấy cậu sao bây giờ mới tới nhà ăn ? Mình đã thấy bộ trưởng Fudge và tên đồ tể ... Chúng ta ..." Hermione phát hiện vẻ mặt bốn người không đúng lắm, đặc biệt là Ann và Harry.
" Kì thi môn Tiên Tri có chuyện gì hả ?" Hermione hỏi.
" Ừm, tụi mình ..." Fanny vừa nói được mấy chữ, đã bị Ann chặn lại " Hermione, cậu hỏi Harry và Ron hai người bọn họ đi, chúng mình đi ăn trước đã, hai giờ sẽ kiểm tra môn Biến hình rồi, sẵn nói luôn, lần này chuyện của Hagrid ba người mấy cậu đi thôi."
Nói xong liền lạnh nhạt rời đi, Fanny dùng ánh mắt cáo lỗi nhìn ba người rồi cũng nhanh chóng theo sau.
" Mình đã đoán được Ann sẽ không tham gia phiên điều trần của Hagrid, nhưng mà cậu ấy làm sao vậy ?"
Ron nhìn Harry, sau đó kể lại chuyện xảy ra trong lúc kiểm tra môn Tiên Tri của giáo sư Trelawney.
Nghe xong, Hermione bộ dáng như muốn đi đến dãy bàn Slytherin nhưng đã bị Harry kéo lại " Hermione..."
Hermione dừng lại quay đầu nhìn Harry và Ron.
" Hermione, bồ vẫn là tạm thời đừng đi..." Ron vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc mà Ann túm chặt lấy cổ áo của Harry.
" Nên thảo luận chuyện biện hộ đã, Hermione vừa nãy bồ nói là bộ trưởng Fudge đã tới rồi ?" Harry nói.
Hermione nhìn về dãy bàn Slytherin, Ann đang dùng dao nĩa cắt miếng thịt, mà Fanny bên cạnh đang đem lại cho cô một chén salad.
" Được rồi, mấy cậu ăn trước đi.." Hermione thu hồi ánh mắt lại.
Ba người đi về phía dãy bàn Gryffindor.
Ann và Fanny rất nhanh đã dùng xong bữa trưa, hai người rời khỏi nhà ăn, bọn họ còn phải nhanh chóng đến tham dự kì thi môn Biến hình của giáo sư McGonagall nữa.
Ăn uống xong, buổi chiều bên Gryffindor còn có môn thi cuối cùng là Lịch sử phép thuật.
Vừa làm bài kiểm tra Lịch sử phép thuật xong, Harry, Ron và Hermione liền thấy được từ trong lâu đài đi ra mặt sân cỏ một người đàn ông cao lớn đang lau chùi cây đao to.
" Tụi mình mau nhanh tới chỗ Hagrid." Harry nói.
Ba người cấp tốc chạy ra khỏi lâu đài, đang đi trên lối đến căn nhà gỗ của Hagrid thì đụng phải một đám đáng ghét Malfoy, Goyle và Crabbe đang lén núp phía sau cục đá nhìn trộm căn nhà gỗ của Hagrid.
" Ba tao có lẽ sẽ lấy được cái đầu của con Bằng Mã kia, đến lúc đó tao muốn đem nó tới phòng sinh hoạt chung Gryffindor, tụi mày mau xem bộ dáng của tên cao to ngu ngốc kia, chút nữa lão ta sẽ khóc sướt mướt như kẻ đáng thương cho mà xem..." Malfoy nói cùng Goyle và Crabbe, hai đứa nó liền cười chế nhạo " Để xem lúc đó khuôn mặt của Charles và con nhỏ đáng ghét Stokes đó sẽ thế nào... Còn muốn giúp đỡ hừ..."
Nhưng mà còn chưa nói hết lời, Malfoy đã bị Hermione tấn công, đập một phát thẳng vào cái mũi
" Không được nói Hagrid là kẻ đáng thương ! Mày cũng ..." Hermione đang nói thì đã bị Harry và Ron kéo lại, nhưng Hermione đã nhanh chóng lấy đũa phép ra, đám bọn Malfoy thấy vậy lập tức cong đuôi bỏ chạy.
" Ôi, Hermione bồ tuyệt quá !" Sau khi đám Malfoy bỏ chạy, Ron nói với Hermione.
Tiến tới căn nhà gỗ của Hagrid, bọn họ nhìn thấy Buckbeak bị trói ở ngoài dàn bí đỏ trước đó, ba đứa đẩy cửa tiến vào.
" Mấy đứa nhìn xem, nó rất thích không khí trong lành của rừng cây..." Hagrid mở cửa sổ nhìn Buckbeak ở mảnh đất trồng bí đỏ.
" Hagrid, chuyện kháng án ?" Hermione hỏi.
" Giữa trưa đã tiến hành rồi..." Hagrid buồn bã nói "Cụ Dumbledore đã biết, cụ ấy cũng đã cố gắng rồi. Cụ không có quyền hành chi phối được cái Ủy ban đó. Cụ đã bảo với họ là con Buckbeak không sao hết, nhưng họ sợ... các cháu biết Lucius Malfoy là hạng người như thế nào mà... hắn hù dọa họ, bác chắc vậy... tay đao phủ, thằng Macnair, là một thằng bạn cũ của Malfoy... nhưng thằng đó làm cũng nhanh và gọn... và bác sẽ ở bên cạnh nó..." Hagrid ngưng lại.
" Ôi không, đây là tình huống tệ nhất..." Ron khoa trương nói, bị Hermione liếc mắt nhìn.
" Hagrid, có lẽ chúng ta có thể lén thả Buckbeak đi."
Hagrid dùng sức lắc đầu với Harry " Bọn họ chắc chắn sẽ biết, sau đó sẽ gây rắc rối cho cụ Dumbledore...Cụ Dumbledore sẽ xuống đây khi chuyện đó... chuyện đó xảy ra. Cụ viết thư cho bác hồi sáng này, nói là cụ muốn... muốn ở bên cạnh bác. Cụ Dumbledore thiệt là một con người vĩ đại."
" Tụi con cũng sẽ ở cạnh bác, Hagrid." Hermione từ chỗ ngồi đứng lên.
Hagrid lúc lắc cái đầu xồm xoàm "Mấy đứa phải trở về tòa lâu đài. Bác đã nói với mấy đứa rồi, bác không muốn mấy đứa nhìn thấy. Mà đằng nào thì mấy đứa cũng đâu có được phép xuống đây... Nếu ông Fudge và cụ Dumbledore bắt gặp mấy đứa ra khỏi tòa lâu đài mà không xin phép, thì Harry à, con sẽ gặp rắc rối to."
" À, đúng rồi." Hagrid xoay người, từ trong ngăn tủ lớn lấy ra một cái hộp nhỏ, móc lấy bên trong ra một con chuột " Ron, bác nghĩ hình như đây là vật nuôi của con."
Ron há hốc mồm nhìn con chuột trong tay Hagrid " Scabbers !" Cậu ta bắt lấy con chuột đang giãy giụa " Scabbers, sao mày lại ở đây ?"
" Không sao đâu, Scrabbers !" Ron nói " Không có mèo đâu ! Ở đây không có cái gì hại mày hết !" Hagrid đột ngột đứng bật dậy, dồn hai con mắt nhìn qua cửa sổ. Gương mặt vốn hồng hào bình thường của lão bỗng trở nên xám ngoét như một tấm giấy da cũ "Họ đang đến..." Harry, Ron và Hermione nhanh chóng xoay người nhìn.
Từ đằng xa, một nhóm đàn ông đang bước xuống những bậc thềm đá của tòa lâu đài ở đằng xa. Đi đầu là cụ Dumbledore, bộ râu bạc của cụ phản chiếu ánh sáng yếu ớt của mặt trời đang lặn. Lon ton bên cạnh cụ là ông Cornelius Fudge. Đằng sau họ là ông Ủy viên nhu nhược và tay đao phủ Macnair " Mấy đứa phải đi ngay." Hagrid nói, tay cầm ly nước run lên " Không nên để họ bắt gặp mấy đứa ở đây... Đi ngay bây giờ đi..."
Hagrid đẩy bọn họ ra cửa sau, nhưng không ai động đậy cả " Hagrid, tụi con không thể..." " Chúng ta phải nói cho họ biết sự thật." " Không thể để họ gϊếŧ nó."
" Đi !" Hagrid tức giận nói " Mấy đứa mà bị bắt gặp, mọi chuyện sẽ chỉ thêm phiền phức thôi."
Bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể đẩy cửa ra ngoài.