------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

------------------------------------------

Lớp Tiên Tri buổi sáng thứ hai, căn phòng âm u đen tối, bầu không khí trầm thấp cứ quay quanh khắp nơi, trên mỗi cái bàn nhỏ là một trái cầu pha lê lóng lánh đầy sương trắng màu ngọc trai.

" Học kì sau mới học môn bói cầu pha lê mà ?" Ann ngồi ở vị trí cũ hỏi Fanny.

Fanny lấy sách đặt lên bàn rồi nói " Chuyện này có nghĩa là tụi mình học xong bói chỉ tay rồi, không phải rất tốt hả ?"

" Nói cũng đúng ..." Ann lẩm bẩm mở sách tới trang bói cầu.

"Chào các trò" Giọng nói huyền bí quen thuộc vang lên, giáo sư Trelawney từ trong bóng tối hiện ra một cách bất ngờ đầy kịch tính như thường lệ. Ann chú ý tới ngồi ở dãy đầu tiên Parvati và Lavender run lên vì hồi hộp, gương mặt hai người được rọi sáng bằng ánh phản chiếu đùng đục của trái cầu pha lê.


"Tôi đã quyết định giới thiệu môn bói cầu pha lê hơi sớm hơn dự định một tí." Giáo sư Trelawney tự mình ngồi xuống một cái ghế quay lưng lại lò sưởi, đưa mắt nhìn chung quanh. "Vận Mệnh đã chỉ dẫn cho tôi biết rằng kì thi vào tháng sáu của các trò sẽ có môn bói cầu, và tôi phải lo cho các trò được thực hành đầy đủ."

Hermione hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường.

" Ồ, thật ra thì ...cái gọi là "định mệnh đã chỉ dẫn"... Ai ra đề thi? Cô giáo chứ ai! Sự tiên đoán của cổ sao mà hay thiệt." Hermione cũng không thèm nói nhỏ lại.

Fanny liếc mắt nhìn Ann, Ann lắc đầu, dù sao cũng không phải lần đầu Hermione nói chuyện sặc mùi thuốc súng với giáo sư Trelawney như vậy.

Khó mà nói được là giáo sư Trelawney có nghe lọt tai lời của Hermione không, bởi vì gương mặt của bà ẩn khuất trong bóng tối. Tuy nhiên bà vẫn tiếp tục như thể bà không hề nghe thấy gì hết. Bà nói giọng mơ màng


"Bói cầu pha lê là một nghệ thuật đặc biệt tinh túy. Tôi không trông mong bất cứ ai trong số các trò thấy gì khi mới lần đầu soi nhìn vào chiều sâu vô tận của trái cầu pha lê. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng cách thực hành thư giãn ý thức và ngoại nhãn. Làm như thế thì tâm thức của các trò có khả năng nhìn được, hãy thử xem nào để coi có học sinh nào trong lớp này nhìn thấy gì đó không."

" Các trò hãy bắt đầu quan sát..."

Vì thế cả đám bắt đầu nhìn ngó, Ann một tay chống cằm mắt nhìn ngây ngốc quả cầu, Fanny thì nghiêm túc lật sách xem thử, lâu lâu lại ngó lên quả cầu quan sát.

Bên bàn Harry, Ron và Hermione truyền đến mấy tiếng nói khe khẽ, có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói mấy chữ " Lãng phí thời gian"

Giáo sư Trelawney sột soạt đi ngang " Có ai muốn ta giải thích giúp những điềm báo lờ mờ trong trái cầu pha lê của mình không ?" Bà nói rầm rì trong cổ họng.


"Mình khỏi cần giúp. Cái điềm này nghĩa là gì thì quá rõ ấy chứ, tối nay trời sẽ đầy sương mù." Cả Harry và Hermione đều bật cười to.

" Thật là." Giáo sư Trelawney nói, lúc này cả đám học sinh đều nhìn về ba người họ " Các trò đang ảnh hưởng tới làn sóng tiên tri." Bà đến gần cái bàn của tụi nó và xăm soi nhìn vào trái cầu pha lê.

"Có cái gì đó ở đây !" Giáo sư Trelawney kề cái mặt sát trái cầu, để cho trái cầu phản chiếu thành hai trong đôi tròng kiếng khổng lồ của bà và thì thầm "Cái gì đó đang di chuyển... nhưng mà cái gì thế nhỉ ?"

Fanny yên lặng mở khẩu hình nói với Ann chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Quả nhiên.

"Trò ơi..." Giáo sư Trelawney thở hổn hển nhìn Harry " Nó hiện ra đây nè, rõ ràng hơn bao giờ hết... Ôi, nó đang lén lút săn đuổi trò, đang đến gần trò hơn bao giờ hết... cái Hung..."
"Ôi, trời đất quỷ thần ơi !" Hermione lớn tiếng nói " Xin đừng lặp lại cái Hung tinh nhảm nhí đó nữa !"

Giáo sư Trelawney nhướn đôi mắt to lồ lộ của bà nhìn vào mặt Hermione, bà ấy đứng thẳng lên, dò xét Hermione với một cơn giận không thể nhầm lẫn vô đâu được.

" Ta rất tiếc phải nói rằng từ giờ phút trò bước vào lớp học này, trò yêu dấu ạ, ta đã thấy rõ là trò không hề có những phẩm chất qui định mà bộ môn nghệ thuật Tiên Tri cao quý đòi hỏi. Thực vậy, ta không thể nhớ được là ta có từng gặp một học sinh nào mà đầu óc trần tục một cách vô vọng như thế này chưa."

Một bầu không khí yên tĩnh.

Fanny kinh ngạc quay qua nhìn Ann, nhưng sự việc tiếp theo sau càng làm cô nàng ngạc nhiên hơn.

" Tốt !" Hermione đột nhiên nói, đứng dậy và nhét cuốn sách «Vén Màn Tương Lai» vô trong cặp của mình "Tốt thôi !" Nàng lặp lại lần nữa, quẳng cái cặp qua vai và đụng Ron suýt té bật ngửa ra khỏi ghế.
" Mình bỏ cuộc thôi ! Mình đi đây !" Và trước sự kinh ngạc của cả lớp, Hermione bước dài ngang qua lớp học tới cánh cửa như cái bẫy sập, đá nó bật mở ra, trèo xuống cầu thang, và đi khuất mắt.

Ann nhìn chỗ Hermione khuất bóng, hơi sửng sốt một chút, mà hiển nhiên cả đám học sinh ai nấy cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, cả đám xôn xao bàn tán.

Mau đuổi theo. Một âm thanh vang lên trong đầu Ann, cơ thể không tự chủ được xoay người, chỉ cần đứng lên, đi hai bước là cô có thể tới cánh cửa ở trên sàn nhà rồi.

Ý thức được suy nghĩ này, Ann nhíu mày xoay người trở về, cúi đầu nhìn sách vở. Fanny chạm nhẹ tay Ann, hất cằm về phía cửa ra vào, nói nhỏ " Ann, cậu không đi hả ?"

" Sao phải đi a ?" Ann lẩm bẩu " Hai người bạn tốt của cậu ấy còn ngồi đây mà ..."

Đến mấy phút sau lớp học mới ổn định. Giáo sư Trelawney có vẻ quên mất tiêu cái Hung tinh. Bà thình lình xoay về hướng bàn của Harry và Ron, vừa thở hổn hển vừa kéo mạnh cái khăn choàng thật sát vô người.
" ÔÔÔÔÔI!" Lavender thình lình thét lên khiến ai nấy đều giật mình "Ôi thưa giáo sư Trelawney, con vừa mới nhớ ra! Cô thấy bạn ấy đã rời bỏ lớp học, đúng không ? Đúng không thưa giáo sư ? Vào khoảng lễ Phục sinh, một trong số chúng ta sẽ rời bỏ chúng ta vĩnh viễn ! Giáo sư đã nói điều đó từ lâu rồi, phải không giáo sư ?"

Giáo sư Trelawney nở một nụ cười với Lavender, một nụ cười mát như đẫm sương.

"Đúng vậy, trò thân yêu ạ, ta quả thực biết trước rằng trò Granger sẽ rời bỏ chúng ta. Tuy nhiên người ta vẫn hi vọng là người ta có thể nhầm lẫn về các dấu hiệu... Các trò biết đấy, Nội Nhãn có thể là một gánh nặng..."

Lavender và Parvati tỏ ra xúc động sâu sắc và ngồi nhích qua một bên để giáo sư Trelawney có thể nhập vô bàn của hai đứa.

Giữa trưa tại nhà ăn, Hermione bộ dạng giống như chẳng có gì xảy ra, bình tĩnh dùng bữa.
" Ann, tụi mình làm vậy có đúng không ?"

Ann bưng ly sữa bò uống một ngụm lớn, xong rồi mới trả lời Fanny " Hermione không học Tiên Tri là chuyện tốt, cậu ấy có thể giảm bớt áp lực một chút ..."

Buổi chiều đến lớp Chăm sóc Sinh vật huyền bí, tâm trạng của Hagrid rất tệ, đem hai rương lớn chứa đầy mấy con sâu trùng nhão nhẹt không biết tên gì quăng cho cả đám rồi kêu họ cho chúng ăn, không nói năng gì chỉ ngơ ngác nhìn đống bí đỏ.

Malfoy ở trong giờ lại lên tiếng châm chọc Hagrid, thế là bộ ba vai chính và Malfoy, Goyle Crabbe xem tí nữa là lao vào đánh nhau.

" Hagrid, chuyện của Buckbeak chút nữa có thể thảo luận lại thử, nhưng nếu đám Malfoy thật sự đánh nhau loạn xạ lên, con nghĩ cụ Dumbledore cũng không có cách nào đảm bảo lớp Chăm sóc Sinh vật huyền bí sẽ còn được mở ..."
Hagrid nghe Ann nói xong cũng hoàn hồn, bác biết được cụ Dumbledore đã có rất nhiều chuyện phiền muộn cần phải suy nghĩ, bác không thể ở thời điểm khó khăn này còn làm phiền cụ ấy, kịp thời đến ngăn chặn đám người lại.

Slytherin và Gryffindor bị Hagrid chia ra thành hai bên của dàn bí đỏ, mỗi người một rương sâu trùng.

Chuông tan học vang lên, Malfoy trừng mắt liếc nhìn đám học sinh Gryffindor sau đó vội vàng dẫn theo Goyle, Crabbe và Pansy rời đi.

Ann và Fanny sau tiết học vẫn ở lại, hai người đã hứa hồi cuối tuần là sẽ tiếp tục hỗ trợ.

Đẩy cửa tiến vào căn nhà gỗ nhỏ, Hagrid đã không ổn định, bác đi đến bên giường chỗ mà Buckbeak thường nằm dài ăn thịt chồn, ném đồ đạc bay đi tứ tung, giọng nói nức nở " Không có tác dụng... không có cách gì hết... Đám ủy viên kia trong túi nhét đầy tiền của lão Lucius Malfoy rồi."
Vốn còn định an ủi một chút, nhưng Ann nghe được Hagrid nói vậy thì biết được chắc là không cần rồi.

" Đừng từ bỏ bác Hagrid, chúng ta còn có thể kháng án !" Hermione khuyên nhủ.

Hagrid suy sụp ngồi trên ghế, hai tay che mặt, nức nở " Nhưng khi bác đến tòa án nhìn thấy bọn họ liền không thể nói được lời nào, những câu biện hộ mấy đứa chuẩn bị bác quên sạch hết... Bác mở miệng nói gì bọn họ sẽ phản bác lại ngay... Bác căn bản không có cơ hội... Vô ích cả thôi..."

Cả đám im lặng không nói chuyện, nhìn về Ann, nhưng Ann chỉ lắc đầu.

" Không bằng chúng ta đi tìm cụ Dumbledore ? Chắc cụ ấy sẽ đưa ra được ý kiến nào đấy ?" Harry đưa ra ý tưởng.

Hagrid vừa nghe tới tên Dumbledore liền đứng dậy, hoảng loạn mau chóng lắc đầu " Không, không, không ! Không được ! Cụ ấy vì chuyện chặn Giám ngục ở ngoài trường học đã gặp rất nhiều phiền phức, cụ ấy còn giúp bác giữ lại vị trí giáo viên, không thể tiếp tục vì chuyện Buckbeak mà tìm cụ ấy tiếp tục."
Nói xong, bác đẩy cả đám ra khỏi phòng, tuyệt vọng nói " Hiện tại bác chỉ có thể cho Buckbeak tận hưởng những ngày tháng tốt đẹp cuối cùng của nó... Là bác nợ nó... Cám ơn mấy đứa đã giúp đỡ... Nhưng đừng phí công phí sức vì chuyện này nữa, mấy đứa cũng còn rất nhiều chuyện phải giải quyết."

Cả đám đứng ở ngoài cửa, nghe Hagrid nói lớn " Mau về trường đi !" Rồi mau chóng đóng sầm cửa lại.

Chờ cửa đóng lại, Ann xoay người về lâu đài bước đi, Fanny liếc nhìn cánh cửa đã đóng sầm cũng nhanh chóng theo sau Ann, ba người cũng nhìn nhau rồi đi theo.

" Hả, vậy tụi mình cái gì cũng không làm hả ?" Ron lớn tiếng hỏi Ann đang đi đằng trước.

Ann giơ tay lên phẩy phẩy.

Hermione nhíu mày, bước chân nhanh hơn đuổi theo Ann, cùng cô sóng vai " Ann, không phải cậu nói sẽ nghĩ cách sao ?"
" Không sai, nhưng mình cũng nói rồi, kháng án là biện pháp duy nhất, nhưng hiện tại Hagrid không muốn chúng ta giúp đỡ nữa. Một người đã không cần sự trợ giúp của cậu, mình đề nghị đừng phí công nữa vô dụng thôi."

Hermione mấp máy khẩn trương định nói, bộ dáng có vẻ đã tức giận, hoài nghi nhìn chằm chằm Ann.

Theo bản năng cô tránh né không muốn tiếp tục chỉ điểm nữa, nhưng không ngờ tới đối phương sẽ chắn trước mặt mình, Ann bị nhìn đến không biết phải làm gì, chột dạ trong lòng chỉ có thể ấp úng mở miệng " Mấy cậu trước tiên giúp Hagrid gửi một đơn kháng cáo lên Bộ phép thuật đi, sau đó lại từ từ khuyên nhủ bác ấy."

Hermione sáng mắt lên, nhưng lại lập tức đưa ra vấn đề " Nhưng không có sự đồng ý của Hagrid..."

Ngươi hỏi ta biện pháp, ta trả lời, ngươi còn dám ghét bỏ !
Ann xù lông quạo quọ, khó chịu nói " Thật ngại nha, ta đây chỉ là một Slytherin nhỏ bé, biện pháp tốt nhất có thể nghĩ cũng chỉ như vậy, còn con đường có thể vẹn toàn đôi bên, làm phiền Gryffindor mấy người tự suy nghĩ vậy..."

Nói xong, vòng qua Hermione đi nhanh, Fanny ở bên cạnh thấy toàn bộ quá trình cũng đuổi theo Ann, còn lén nói nhỏ với Hermione " Cậu ấy không có giận đâu..."

" Mình biết." Hermione cũng nói nhỏ với Fanny, hai người nhìn nhau cười, sau đó Fanny vội vàng đuổi theo sau Ann.

" Ba người mấy bồ vừa nói gì vậy ?" Ron và Harry đi lên phía trước, bọn họ vừa quay đầu nói vài câu, không ngờ ba cô gái đã đi xa tới vậy.

" Ann nói cho chúng ta một cái biện pháp khác..." Hermione cười nói với hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play