------------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
------------------------------------------------------
Vừa ra khỏi cửa, Ann liền dựa vào vách tường đá lạnh băng gần đó, thở hổn hển, cố gắng đè nén cơn sợ hãi không ngừng lan ra, cố gắng kiềm chế cơn sợ của bản thân, trong đầu không ngừng xuất hiện hai âm thanh đối thoại.
Cô không muốn nghe thấy hai giọng nói này, không thể làm gì khác hơn là cố gắng tự mình suy nghĩ lấn át hai tiếng nói cứ lờn vờn Chuyện đó đã là quá khứ.... Là quá khứ.... Chỉ là quá khứ mà thôi.... Không cần nghĩ... không nghĩ nữa... không cần nghĩ.... Phương Dịch An đã không còn nữa... không còn .....
Fanny và Hermione gần như là bám sát theo Ann khi cô chạy ra khỏi phòng.
Chờ hai người đi ra khỏi cửa, đã thấy Ann đang dựa lưng lên vách tường, không khỏi liếc nhìn nhau, hai người bây giờ đều tràn ngập lo lắng, nhưng nhất thời không biết phải làm cái gì bây giờ, lần đầu tiên họ thấy Ann như vậy, cô cúi đầu, hơi thở phập phồng gấp gáp, bàn tay nắm lại siết chặt đũa phép.
Fanny nhẹ nhàng nói " Ann..."
Ann giống như không nghe thấy Fanny nói gì, vì thế cô nàng thử bước nhỏ một bước về phía Ann. Ann lập tức lùi lại tránh qua một chỗ khác giống như con mèo nhỏ bị hù cho hoảng sợ.
Fanny không biết làm sao nhìn Hermione, nàng nhìn Fanny lắc đầu.
Ba người yên tĩnh không nói năng gì, im lặng một lúc lâu, phòng nghỉ của giáo viên truyền ra tiếng mở cửa, đám học sinh chen chúc đi ra, Hermione và Fanny nhanh chóng chạy lại che chắn xung quanh Ann, nhưng vẫn giữ ý cách cô một đoạn, không cho mấy học sinh đi ra từ trong phòng cách Ann quá gần.
Mà mấy học sinh từ cánh cửa đi ra cũng không có nói năng gì, cả đám bước chân nhẹ nhàng rón rén rời đi, theo sau cùng là Harry, Ron và giáo sư Lupin.
Giáo sư Lupin vẻ mặt rất áy náy, nhìn về phía Hermione và Fanny ý bảo họ nhường chỗ một chút. Hai người né ra, Lupin thử bước về phía Ann một bước, nhưng Ann lập tức né vào trong góc tường, cả người gần như là dán chặt vào góc tường.
Lupin cũng không dám cử động nữa, trong nhất thời ai cũng không biết phải nói gì.
Hơi thở gấp gáp của Ann giảm dần, dựa đầu vào góc tường được vài giây, sau đó giọng nói khàn khàn như bị nghẹn lại ở cổ họng của Ann phát lên " Mình không sao ..."
Hermione và Fanny đều nhíu mày lại, bộ dạng này của Ann một chút đều không giống như là không có chuyện gì, mà giáo sư Lupin cũng đồng suy nghĩ với hai người.
" Ann, nếu không ngại, trò có thể cùng đi đến văn phòng của ta được chứ ? Ta nghĩ một ly cacao nóng sẽ là một lựa chọn không tệ ..." Lupin nhẹ nhàng nói.
" Được..." Giọng Ann khàn khàn trầm thấp, đứng thẳng người dậy, không tiếp tục dựa vào tường nữa, tay cầm chặt lấy đũa phép thu sát vào ống tay áo, nhưng đầu cúi gằm xuống, không nhìn bất kì ai.
Ann đi cùng với giáo sư Lupin, theo sau là Hermione và Fanny, Ron và Harry nhìn nhau chút cũng đi theo.
Văn phòng của Lupin cách phòng nghỉ ngơi của giáo viên cũng không xa, phòng làm việc của thầy ấy khá nhỏ, lò sưởi đã đốt lửa làm cho căn phòng rất ấm áp.
Ann tiến vào phòng, Herminoe và Fanny cũng không do dự đi theo sau. Ron và Harry đứng ở cửa phòng chần chừ một lúc lại quyết định ở bên ngoài đợi.
" Ngồi đi, tuy phòng của ta có chút nhỏ nhưng vẫn không thiếu chỗ ngồi." Lupin cười nói.
Ann đi đến cái ghế tay vịn gần đó nhất ngồi xuống, Hermione và Fanny đều ăn ý kiếm chỗ phía sau Ann mau chóng ngồi xuống.
Lupin cầm mấy chén trà đặt xuống, Ann mở miệng nói chuyện, âm thanh đã không còn khàn khàn nữa nhưng rất lạnh nhạt không có tí độ ấm nào " Xin lỗi giáo sư, con không có ý phá hỏng tiết học của thầy..."
" Hả, không, không, là ta phải nói xin lỗi trò mới đúng, là ta đã không cân nhắc kĩ lưỡng..." Lupin áy náy nói, sau đó lại vung đũa phép lên mấy tách trà tự động pha nước.
Sau đó một ly cacao nóng được đặt xuống cái bàn trước mặt Ann, Ann nghiêng đầu ngó nhìn nó một chút, cũng không có ý định cầm lên.
" Cacao nóng có thể ..." Lupin còn nói chưa xong, Ann đã cầm chén trà lên, nhưng khi đưa đến gần sát mặt thì cô nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của nước trà, rồi lại đặt chén xuống.
" Giáo sư Lupin, thầy không cần áy náy, dạy phương pháp để phòng vệ với Ông Kẹ là một bài học rất thú vị của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, con rất xin lỗi vì hành vi vừa rồi của mình, nhưng đây là lí do cá nhân của con. Hiện tại con cũng đã ổn rồi, nếu thầy muốn hỏi sự việc hay nội dung cụ thể, con nghĩ mình có quyền được giữ sự im lặng. Mà ngoài việc này, thì chắc con cũng không còn lí do nào để ngây người ở văn phòng của thầy được nữa, cảm ơn ly cacao nóng của thầy, nhìn nó trông rất ngon." Ann giọng điệu không thay đổi nói một hơi dài, rồi lạnh nhạt nhìn Lupin.
" Hiện tại, con có thể đi được không ?"
Lupin đang cầm chén trà hơi sửng sốt, sau đó thầy chần chờ hỏi " Ann, trò xác định là mình đã không sao ?"
Ann đứng lên, gật đầu lạnh nhạt nói " Con rất chắc chắn, cám ơn thầy đã quan tâm thưa giáo sư."
Ann nói xong liền đi ra khỏi văn phòng.
Fanny và Hermione cũng nhanh chóng đứng lên, họ nhìn thoáng qua giáo sư Lupin. Lupin cười khổ nói với họ " Hình như Ann cũng không tin tưởng vị giáo sư là ta lắm, có lẽ hai trò nên đi an ủi cô bé..."
Hermione và Fanny chạy nhanh ra cửa.
Lúc bước ra khỏi cửa, Harry và Ron vẫn còn đang thì thào bàn tán, hai người không ngờ Ann lại ra nhanh như vậy, giật nảy cả mình.
" À, Ann, cậu không sao chứ ?" Ron hỏi, Hermione và Fanny cũng theo sau ra tới nơi, nghe được Ron nói, hai người cũng nhìn về Ann.
" Không sao hết." Ann nhàn nhạt nói, Ron và Harry nghe được cũng thở phào nhẹ nhõm.
" Bài tập giáo sư Lupin giao là gì vậy ?" Ann hỏi.
" Ờm, thầy ấy bảo cả đám đọc sách rồi dựa vào nội dung về Ông Kẹ viết một bài sơ lược, ghi lại những ý chính quan trọng, thứ hai giao."
" Cám ơn cậu Ron." Ann nói xong, Ron lập tức há hốc mồm, hoang mang nhìn Harry hỏi " Harry, bồ vừa nghe thấy Ann nói gì với mình không ? Trước giờ cậu ấy có bao giờ nói cám ơn với mình không ?" Harry đứng một bên lắc đầu.
Ann hỏi mấy chuyện cần thiết, nghe được câu trả lời liền đi lướt qua hai người hướng về phía nhà ăn.
Đi theo phía sau Ann, Fanny nói nhỏ với Hermione " Hermione, mình cảm thấy Ann ngoài miệng thì bảo không có gì, nhưng nhất định là có chuyện !" Hermione nhíu mày trả lời " Tớ cũng cảm thấy vậy..."
" Có lẽ tụi mình nên hỏi thử cậu ấy ?" Hermione nghe xong cũng gật đầu.
Hai người đi nhanh về trước đuổi theo Ann, chặn cô lại. Ann ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn lại họ.
Hermione chân thành nhìn vào mắt Ann, giọng nói lo lắng " Ann, có thể hay không kể cùng bọn mình thật ra có chuyện gì vậy ? Vì sao cậu lại sợ hãi cánh cửa đó ?" Fanny cũng lo lắng hỏi " Sau đó đã xuất hiện cái gì vậy, Ann cậu đã gặp qua thứ đáng sợ như vậy lúc nào ?" Hermione giải thích cho Fanny " Sau đó chính là vị thần chết Thanatos trong thần thoại Hy Lạp, truyền thuyết kể là hắn ta mặc áo choàng đen, trong tay cầm lưỡi hái to."
Ann nghe được hai từ cánh cửa, bàn tay đặt trong túi áo không kiềm được run lên, sau đó cô cầm đồng vàng Galleons siết chặt lại. Cô lùi lại về sau một bước, đầu nghiêng qua nhìn cửa sổ ở gần lối đi, nhìn chằm chằm khoảng trời rộng ở bên ngoài cửa sổ, giọng nhẹ nhàng nói mang theo cảm giác bi ai " Đây là chuyện của mình, không liên quan tới hai cậu."
"Nhưng.." Fanny nôn nóng, Ann giọng nói mang theo chút khẩn cầu " Đừng hỏi nữa..."
Hermione nhớ lại lúc còn ở Paris, Ann nói với nàng về câu chuyện xưa bí ẩn kia. Nàng nhìn lại khuôn mặt của Ann, hai hàm răng nghiến chặt lại, gò má căng cứng " Được, Ann, tụi mình không hỏi nữa."
Ann nghe xong đem đầu trở về, mí mắt cụp xuống, không nói gì chỉ đi thẳng về phía trước, bước chân vội vã.
Hermione và Fanny đi cùng Ann, Harry và Ron cũng từ ở xa xa đi theo ba người họ. Chờ khi Ann đến được nhà ăn, dãy bàn Gryffindor và Slytherin đều nhìn chằm chằm cô. Lúc ra cửa được giáo sư Lupin căn dặn kĩ càng là không được nói hay bàn tán gì, nhưng vừa trở về nhà ăn, cả đám người đã gấp gáp đợi không được, trong lòng sợ hãi bàn luận về cảnh tượng kinh khủng khi Ông Kẹ biến thành một bóng ma đen.
Bốn người theo sau Ann đều có chút tức giận, định xông lên cãi lí với đám người đó. Nhưng Ann chặn họ lại ở cửa nhà ăn, hờ hững nói " Không sao, chẳng có gì cả. Bọn họ có quyền được tự do ngôn luận, ba người các cậu đi ăn đi."
Bốn người đối mặt nhìn nhau, lại thấy Ann đang hướng về phía bàn ăn Slytherin " Tớ nghĩ, tụi mình vẫn nghe lời Ann đi ?" Harry hỏi.
Ann hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của mấy người xung quanh dòm ngó, cô tiến tới vị trí mọi ngày ngồi xuống, hướng tới mâm thịt dê nướng trước mặt, dùng dao nĩa cắt ra rồi yên lặng ăn từng miếng nhỏ.
Fanny ngồi xuống cạnh Ann, cũng không nói gì, chỉ là đem mấy món thường ngày Ann thích ở mấy chỗ xa khác đặt lại gần xung quanh Ann.
Dãy bàn Slytherin cũng không ai ngăn cản, kể cả Malfoy cũng không nói gì, hắn vừa rồi từ giọng điệu khoa trương của Pansy đã nghe được sự việc ở môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Bình thường hắn tuy thích thể hiện thích khoe khoang nhưng cũng không phải kẻ ngốc, lại dùng lúc này đi trêu chọc Ann, hắn không quên hai lần trước ăn thiệt thòi, mà lấy đồ ăn còn là Fanny lại không có lí do gì đụng chạm người ta.
Vì thế bàn dài của Slytherin xuất hiện một chuyện kì lạ, lấy Ann là tâm, trước mặt cô cứ xuất hiện mấy món ăn xung quanh.
Trong lúc này Hermione, Harry và Ron cũng từ bàn Gryffindor tiến lại, trên tay cầm theo mấy món ngon mà dãy bàn bên Slytherin không có, họ đặt mấy món xung quanh Ann rồi Hermione thuận tiện giới thiệu " Ann, đây là bánh pudding Yorkshire, hương vị rất ngon."
Lúc đầu Fanny lấy mấy món ăn lại Ann cũng không chú ý lắm, chỉ tập trung ăn miếng thịt dê nướng, lúc ngẩng đầu lên nhìn về bàn ăn mới phát hiện xung quanh đã có không ít món ngon, sau đó lại thấy ba người Gryffindor không ngần ngại đem mấy món ăn qua đây, cô mới kịp phản ứng lại.
Ann thật sự dở khóc dở cười, cái cách an ủi này cũng độc đáo quá rồi. Chờ ba người họ bưng hết mấy món qua, Ann đặt dao nĩa xuống, mỉm cười nhìn bốn người họ nói " Cám ơn các cậu, tuy rằng tớ thật sự rất thích ăn uống, nhưng nhiều như vậy ăn hai ngày cũng không hết đâu." Dừng lại một chút Ann nói tiếp " Còn nữa, sẵn tiện nhắc nhở một câu, đêm nay mấy cậu hãy chuẩn bị tốt cho môn Độc Dược ngày mai đi, chuyện hôm nay của Neville và Ông Kẹ khả năng là giáo sư Snape đã biết rồi."
Fanny ở bên cạnh cũng rất ngạc nhiên " Đúng rồi, như vậy chắc chắn ngày mai mấy cậu sẽ được chủ nhiệm "chăm sóc chu đáo"...."
Harry và Ron rợn người, nhìn về chỗ giáo viên nhưng không thấy giáo sư Snape đâu. Ron vội vàng nói với Hermione " Ann nói đúng lắm, đêm nay bồ nhất định với giúp mình với Harry, Hermione à."
" Được rồi..." Hermione ngoài miệng trả lời, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú tâm vào Ann, thấy cô nhìn mình gật đầu, nàng mới theo Ron và Harry trở lại bàn ăn.