------------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
------------------------------------------------------
Gia tộc Roland xuất phát từ một phù thủy thuần huyết ở một gia tộc lánh đời vào năm 1873. Huy hiệu của gia tộc là một cái khiên màu bạc, lấy hai chữ RL viết tắt của Roland, ở giữa tấm khiên là đầu voi.
Tầng hai của Bộ phép thuật nước Anh, Ban Thi hành Luật Phép thuật. Diana ngồi xổm xuống, gắn huy hiệu vào áo của Ann, vỗ vai cô nói " Được rồi Annie, từ bây giờ con có thể mang huy hiệu của gia tộc Roland. Đừng coi thường nó, trải qua hai ngày giới thiệu con cũng biết gia tộc Roland tuy nhỏ nhưng chúng ta lấy mậu dịch quốc tế làm cốt lõi. Con cầm huy hiệu này có thể ở bất kì chi nhánh nào trên thế giới của ngân hàng Gringotts lấy tối đa 5% tài sản của gia tộc."
Ann nghe nói như vậy, lấy tay sờ sờ huy hiệu được cài trên ngực áo, cảm giác thật áp lực " Hả, như vậy nếu bị người ta ..."
"Đừng lo lắng Ann, khi còn lấy tiền còn phải kí tên nữa, huy hiệu này ở Bộ phép thuật chỉ đăng kí hai cái thôi, còn bị ếm bùa chú nên không phải sợ bị người khác lấy trộm. Từ hôm nay trở đi, con sẽ trở thành người thừa kế của gia tộc." Diana nói câu cuối cùng, giống như có một ý nghĩa sâu xa.
Ann cũng cảm thấy hồi hộp, cả buổi sáng cô đều ở cùng Diana kí mấy loại văn bản ở Bộ phép thuật, hiện tại tên đầy đủ của cô là Ann Roland Stokes, cô có hai người giám hộ là Eren và Diana, và chính thức trở thành người thừa kế thứ nhất của gia tộc Roland. Gia tộc Roland ở nước Anh cũng có một khu đất nhỏ và tòa lâu đài không lớn lắm, cô đã cùng Diana đi ngó qua thử, tuy không to lớn gì nhưng cũng có đến 6 gia tinh làm việc ở đó.
Diana cười an ủi cô "Annie, con đừng lo lắng, hiện tại con còn nhỏ không cần nghĩ quá nhiều, mấy cái trách nhiệm gia tộc vẫn còn sớm không cần quan tâm tới, đợi khi thành niên hãy tính tiếp. Đi thôi, công việc hôm nay đã giải quyết xong rồi, buổi chiều chúng ta sẽ lên máy bay đi Paris, ta đã dọn dẹp phòng cho con rồi. Ta nghĩ con sẽ thích căn phòng đó, đúng rồi cô còn chuẩn bị phòng làm việc nhỏ cho con nữa, nhưng mà chưa có gì cả, con có thể mang mấy món ở đây qua đó không thì đến Pháp rồi mua cũng được."
Ann rất tò mò về Bộ phép thuật ở nước ngoài, nên hỏi " Bộ phép thuật ở Pháp có giống ở Anh không ạ ? Ở bên đó cũng có một khu phố giống Hẻm Xéo sao ?" Nói xong Ann lại lo lắng "Còn nữa con không biết tiếng Pháp... Đến lúc đó muốn giao tiếp thì phải làm sao ?"
" Về mấy vấn đề của thế giới phép thuật ở Pháp, con cứ tìm hiểu thử xem..." Diana nói " Còn về tiếng Pháp, không cần lo lắng ta sẽ dạy con, tiếng Pháp không khó lắm đâu."
Xế chiều hôm đó Eren, Ann và Diana ba người từ London bay đến Paris. Ann ngồi cạnh cửa sổ, trong lòng cũng không biết diễn tả cảm giác thế nào. Cô giống như lần đầu tiên đến với thế giới này có chút hoảng hốt, thân phận lại có sự thay đổi lớn đến vậy làm Ann có chút ngây ngốc.
Cũng may hai người lớn nhìn ra được tâm tư của Ann, mấy ngày kế tiếp đều cùng cô đi chơi lòng vòng khắp Paris, không nói bất cứ cái gì về trách nhiệm hay gánh nặng. Eren vì chuyện này còn lén lút nhắc nhở Diana tạm thời không được nói gì với Ann.
Đón sinh nhật tuổi 13 ở Paris Pháp, cùng Ann đi chơi hết nửa tháng, Eren không thể không trở lại hoàn thành công việc. Mà Diana vốn là người bận rộn, cô ở cùng Ann được 5 ngày trong đó đã có 2 ngày ở London thì cũng bắt đầu trở về công việc của mình.
Tuy vậy Ann vẫn rất vui vẻ, cô ngoại trừ việc làm bài tập hè ở Hogwarts thì còn đi ra ngoài tìm tòi mấy thứ mới mẻ, học tiếng Pháp, còn có chơi lại đàn dương cầm và guitar lâu rồi không đụng tới.
Diana là phó bộ trưởng bộ Hợp tác Phép thuật Quốc tế ở Anh, thường sống ở Paris để xử lí các việc giao lưu, hay mấy sự kiện của Bộ phép thuật các nước châu Âu và Anh, cũng tương tự với vị trí đại sứ của Bộ phép thuật nước Anh ở châu Âu. Trừ cái này ra, cô ấy còn là hội trưởng Hội đồng Tiêu chuẩn Giao dịch Pháp thuật Quốc tế, người đứng đầu gia tộc Roland. Eren từng lén nói với Ann, Diana là người cuồng công việc.
Ở trung tâm thành phố Paris, Diana có một biệt thự nhỏ ba tầng lầu và một gia tinh chuyên đi dọn dẹp. Tầng một là phòng khách và phòng ăn. Lầu hai là nơi Diana ngủ và làm việc, lầu ba ban đầu là để trống cho khách, thêm vào phòng sách và kho chứa mấy thứ linh tinh. Hiện tại đã sửa sang làm thành phòng ngủ và phòng làm việc của Ann.
Ann nhìn phòng sách lầu ba rất ngạc nhiên, bên trong có không ít sách tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Anh và những loại sách, tài liệu liên quan đến kinh tế, thương mại, cạnh kệ sách còn có một cây đàn dương cầm. Lúc Ann hỏi Diana, dì ấy trả lời là thế giới Muggle có nhiều tri thức đáng học hỏi, giống như thương nghiệp, kinh tế thương mại. Căn nhà này dì ấy mua từ một người bạn Muggle nên có mấy món đồ cũng để lại không vứt bỏ, giống như cây dương cầm.
Nhìn đàn dương cầm, những kí ức đời trước bỗng ngập tràn về trong đầu Ann. Phương Dịch An, cái tên đã lâu lắm không còn được nhắc đến nữa. Vùng sông nước Giang Nam, kinh tế đang trên đà phát triển, mỗi nhà đều tích trữ được một chút vốn liếng, ai cũng đều rất quan tâm đến chuyện giáo dục con cái. Năm 91, dưới sự mong chờ của cha mẹ Phương Dịch An được sinh ra, là con một trong nhà, gia cảnh lại không tệ là thiên tài trẻ tuổi nổi tiếng chơi đàn dương cầm được trúng tuyển trường âm nhạc nổi tiếng của Mỹ, Phương Dịch An bị ép đi học đàn, chơi dương cầm được 12 năm, sau khi vào đại học lại phản nghịch học guitar, nhưng 12 năm kí ức không thể nói xóa là mất đi được nhìn đàn dương cầm mọi thứ lại hiện rõ lên trong tâm trí cô.
Nhìn thấy cây đàn trong phòng sách, không tự chủ được ấn một phím, nước mắt cũng rơi xuống, cô cũng không biết vì cái gì lại khóc, nhưng cô lại cứ khóc như vậy.
Diana cũng không nghĩ tới Ann sẽ đột nhiên khóc, lập tức ngồi xổm xuống an ủi cô. Ann khóc một lúc cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng cô lại không tìm được lí do, không biết phải giải thích chuyện mình khóc thế nào. Cô liền nói với Diana là khi còn nhỏ nhìn thấy một đứa trẻ khoe trong nhà có một cây đàn dương cầm nên rất hâm mộ, không nghĩ tới chính bản thân lại có một ngày được động tới nó, còn thể đi nhiều nơi như vậy, có thể đến Paris chơi, cô từng cho rằng cô sẽ cứ như vậy trưởng thành ở cô nhi viện.
Diana nghe xong cảm thấy rất đau lòng, dì ấy muốn mời một thầy giáo về dạy đàn cho Ann, còn có Ann muốn mua gì, muốn làm gì thì cứ cùng dì ấy nói ra.
Nghe được lời nói này làm Ann cảm thấy rất ấm áp nhưng cũng hơi áy náy, mà nhờ đó Ann một lần nữa biết được đây giống như một thế giới chân thật vậy, cũng có rất nhiều người ấm áp che chở, yêu thương cô.
Mấy ngày nghỉ hè cuối tháng bảy, ở trung tâm thành phố Paris, Ann đang đeo một cây đàn guitar, cầm cốc cà phê vừa uống vừa đi tới nhà thầy giáo, Ann đã nhờ Diana tìm cho cô một thầy giáo dạy dương cầm và guitar. Dì ấy đã mời Caradoc Almar, một người đàn ông 45 tuổi từng tốt nghiệp ở Học viện hoàng gia Anh kết hôn với người vợ ở Paris, nên đã trở thành giáo sư dạy nhạc cụ tại đây.
Ann rất hài lòng về kì nghỉ hè này, sinh hoạt giống như người bình thường vậy, cách xa thế giới phép thuật, đi bộ qua mấy con phố, không thì lái xe đạp đến nhà thầy giáo, hưởng thụ thế giới âm nhạc. Gần tối trở về nhà mới sử dụng lại phép thuật, thong thả làm bài tập hè, lâu lâu làm mấy cái thí nghiệm, nói chuyện với người hay về khuya Diana, kể một chút chuyện cười vui vẻ, học tập một ít tiếng Pháp từ dì ấy. Thời gian rảnh rỗi sau khi học nhạc cụ xong, Ann cũng thường hay học hỏi một tí tiếng Pháp với bà Almar, biểu hiện trong âm nhạc của Ann rất xuất sắc với lại ngoại hình lớn lên xinh đẹp làm cho cả nhà Almar đều rất quý mến cô.
Cuối tháng 7, Ann nhận được một bức thư từ Fanny.
--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---
Ann thân ái,
Tuyệt lắm, tớ không nghĩ cậu cũng ở Paris ! Hừ, cậu tới đây lâu như vậy cũng không nói cho tớ có phải hay không định một mình đi chơi không muốn dắt tớ theo. Tớ cùng cha mẹ đến đây, bọn họ có công việc ở Paris, gia đình tớ đại khái chắc sẽ ở đây một khoảng thời gian. Bọn họ biết cậu ở Paris muốn gặp mặt thử một lần, cậu cảm thấy thế nào ? Không ngờ cậu ở đây đã hai tháng rồi, thế mà không nói cho tớ biết. Mặc kệ ! Nhất định tụi mình phải gặp mặt nhau một lần, cậu phải kể mấy chuyện ở Paris cho tớ nghe. Cha mẹ đi công tác chẳng có thời gian chơi với tớ, tớ muốn theo cậu ra ngoài chơi.
Fanny.
--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---
Ann thật ra không muốn gặp cha mẹ Fanny lắm, dù sao bọn họ muốn gặp mình nhất định là để cám ơn chuyện kia, nhưng cô cảm thấy Fanny xảy ra chuyện một phần là do lỗi của cô, không cần gì phải cám ơn cả. Nhưng cô cảm thấy từ chối có vẻ không tốt lắm, nên liền đem chuyện này hỏi thử Diana.
Diana đi làm trở về, lúc dùng bữa tối nghe Ann hỏi chuyện này, liền đề nghị Ann vẫn nên gặp mặt cha mẹ Fanny một lần. Hơn nữa Diana còn phân tích sau vụ việc xảy ra ở Phòng chứa Bí mật, Fanny chắc chắn bị quản rất nghiêm, cô nàng thật sẽ muốn được cùng Ann ra ngoài chơi, nhờ việc giúp đỡ kia cha mẹ Fanny sẽ an tâm đồng ý. Ann cảm thấy bị Fanny gài bẫy, tuy là cô cũng không biết cô nàng này có phải cố ý hay không.
Sáng sớm theo ngày hẹn, Diana đi cùng cô, giúp Ann bớt lo lắng. Khi còn ở Hogwarts cô nghe rất nhiều người cường điệu, mô tả về địa vị của gia tộc Charles, ngay cả Malfoy cũng chưa bao giờ dám gây phiền phức hay châm chọc Fanny.
Vợ chồng Charles đều là người ôn hòa, rất lịch sự học thức, họ rất chân thành cám ơn Ann, còn mời Ann hôm khác đến nhà họ chơi, cũng rất vui vẻ đồng ý cho Fanny đi chơi với Ann ở Paris nhưng đến 8 giờ rưỡi là phải đón cô nàng từ nhà Diana trở về. Trùng hợp hơn là vợ chồng Charles và Diana làm việc chung một chỗ.
Fanny nhìn thấy Ann mang theo huy hiệu rất kinh ngạc, nhưng trước mặt cha mẹ cũng không nói gì chỉ nhỏ giọng bên tai Ann " Chút nữa, nhớ kể cho tớ nghe."
Đợi mấy người lớn nói chuyện, thăm hỏi xong hai bên dùng bữa sáng sau đó họ bắt đầu đi làm.
" Fanny cậu muốn đi đâu chơi ?" Chờ ba người lớn đi hết, Ann hỏi Fanny.
" Từ từ đã, nói chuyện này trước." Fanny tò mò chỉ vào huy hiệu của Ann, hào hứng " Huy hiệu này của cậu là sao thế ? Cậu là thành viên của gia tộc Roland hả ?"
Ann gật đầu " Đúng vậy, chuẩn xác luôn, hiện tại tên đầy đủ của tớ là Ann Roland Stokes. Mẹ tớ tên Sania Roland, người hồi nãy là dì của tớ Diana Roland."
" Mau kể cho tớ nghe, gia tộc các cậu vì sao lại rời khỏi gia tộc phù thủy có huyết thống thuần khiết lánh đời kia ?" Fanny dáng vẻ tò mò hỏi Ann.
Ann trả lời " Chuyện này tớ cũng không biết, Diana cũng không kể nhiều cho tớ, dì ấy bảo phải chờ tớ thành niên đã, nên những gì tớ biết so với cậu không khác gì mấy. Được rồi, cậu vẫn nên suy nghĩ thử muốn đi đâu chơi ? Tụi mình đi chỗ nào trước ?"
" Hả, vậy được rồi." Fanny hơi thất vọng, nhưng sau đó liền vui vẻ hỏi "Ann, nghỉ hè lâu như vậy cậu tới đây hay đi đâu ? Làm cái gì ?"
" Tớ ? Tớ tới Paris cũng chỉ mới có hai tháng, Eren và Diana dắt tớ đi thăm quan mấy địa điểm nổi tiếng ở đây, như là Viện bảo tàng Louvre, Nhà thờ Đức Bà Paris, Tháp Effiel, mấy viện bảo tàng nổi tiếng hay nhà thờ lớn tớ đều có đi ngó thử. Gần chỗ này thì có Tháp Effiel tụi mình có thể đến đó thử."
" Được, tớ nghe theo cậu sắp xếp, lần trước đến đây là lúc 10 tuổi. Dù sao cậu cũng rành chỗ này hơn, khẳng định sẽ chuyến đi sẽ không tệ." Fanny nói.
Fanny và Ann cùng nhau đi chơi hai ngày, hai ngày này đều chơi rất vui vẻ, bữa tối sẽ ăn ở nhà Diana rồi tầm 8 giờ sẽ có tài xế đón Fanny về nhà.
Ngày thứ ba, Fanny sáng sớm đã tới nhà Diana mà Ann cũng thức dậy từ rất sớm. Hôm nay là ngày cuối cùng Fanny ở Paris, hai người chỉ còn chơi được nốt hôm nay thôi.
Ngồi trên xe Fanny hỏi Ann "Ann, hôm nay kế hoạch là gì ?"
Ann đang cầm đồng Franc chơi, nói " Hôm nay tớ dắt cậu đi Viện bảo tàng Louvre, buổi sáng đi dạo một chút, đi lòng vòng xong thì đến dãy phố gần quãng trường Concorde ở đó có một quán cà phê, tụi mình ăn trưa tại đó, nghe bảo bánh crepe ở đó là chuẩn vị nhất, rồi thử một miếng phô mai và ly nước táo là tuyệt vời. Buổi chiều thì có thể đến cung điện Versailles ngó nghiêng, sau đó tầm khoảng xế một chút thì thuê xe đạp hoặc thuyền để ngắm sông Seine, rồi ngồi tàu điện ngầm trở về nhà tớ, ở gần đó có một nhà hàng chuyên làm Steak Tartare rất tuyệt, đêm nay tụi mình đến đó ăn thử."
" Tuyệt quá, cậu có giống ngày hôm qua kể cho tớ nghe về mấy chuyện lịch sử, giảng giải đồ không ?"
Ann gật đầu " Cứ như ngày hôm qua đi, vừa thưởng thức vừa nói chuyện."