-----------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
Một vài lời của Editor: Nếu mọi người tìm chương trước của đoạn này, thì là không có nha, mình chắc các bản QT cũng như bản gốc bên Tấn Giang rồi, nó là như vậy á.
-----------------------------------------------
" Đủ rồi !"
Ann rút đũa phép, phát ra một ngọn lửa.
" Hiện tại thành một nhóm đoàn kết rồi chứ gì ?"
Giọng cô cất cao, như thể đang rống giận.
" Giỏi lắm !"
Ann vọt khỏi nhà bếp, mở cửa bước ra ngoài, độn thổ rời khỏi căn nhà số 12 quảng trường Grimmuald.
Đôi mắt cô ửng hồng, hơi thở hổn hển xuất hiện ở gần khu vực nhà ga London, nhìn quanh xác định phương hướng, sau đó Ann trùm mũ áo choàng, đeo mắt kính, bông tai, và nhẫn đi tới một khách sạn nhỏ.
Gõ cửa theo một quy luật, hai tiếng, một tiếng rồi lại hai tiếng.
" Ai đó ?" Từ bên trong vọng ra một tiếng nói.
" Túp lều xám nhỏ." Skool đáp lời.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, một người đàn ông mập mạp lùn tịt xuất hiện " Ồ, ngài Skool đấy à, sao lại tới đây ?"
" Có việc, đêm nay sẽ không rời khỏi." Skool nói rồi bước vào bên trong " Đem tư liệu tồn đọng hai hôm nay chuyển hết lên tầng ba, thuận tiện gửi cho ta bảng biểu kế hoạch ngày mai."
" Nhưng bảng kế hoạch không phải ngài đã xem hai lần rồi à ? Có thay đổi gì sao ? Tôi xém bị đuổi khỏi đây." Người đàn ông xoa xoa hai bàn tay, lo lắng hỏi, vẻ mặt Skool âm trầm giọng điệu có hơi hướng tức giận.
Hít một hơi thật sâu, Skool xua tay " Bỏ đi, mang tài liệu lên cho ta."
" Vâng."
Đẩy cửa gỗ trên tầng ba, bên trong là một căn phòng đầy sách và tài liệu, cạnh đó là một cái giường đơn, cùng bàn làm việc và kệ sách lớn, trên mặt bàn bày vài tệp tài liệu dán đầy giấy ghi chú.
Tổng bộ của lớp ngoài Hội Phượng Hoàng.
Ấn công tắc, bóng đèn dây tóc sáng lên, Skool đi tới cạnh cửa sổ, mở nó ra. Cách đó không xa là đèn đường sáng rọi cả dãy phố, trên đường không có một bóng người, đèn trong mấy căn nhà xung quanh đã bật sáng, không biết ai mở TV mà âm thanh vang rất to, loáng thoáng nghe được có vẻ là tin tức mỗi tối.
Tiếng gõ cửa vang lên.
" Mời vào."
Người đàn ông bước đi ục ịch đem chồng tư liệu tới.
" Đặt lên bàn được rồi, đêm nay không còn nhờ vả gì nữa, ông ngủ sớm đi."
" Vâng."
Cánh cửa đóng lại, Skool vẩy đũa phép khóa chặt cửa, lấy khối rubik ra, chỉa đũa phép vào nó, khối rubik xoay vòng vòng rồi bay lên không trung.
Gỡ bông tai, nhẫn, đặt vào trong túi, Ann ngồi làm bàn làm việc.
Mở sấp tài liệu ra, nhìn một lúc, cô lại buông xuống, xoay ghế nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Vừa rồi, có chút...diễn thành thật.
Mà cũng không phải chỉ là chút ít.
Đó thật sự làm cảm xúc đang bùng nổ. Nửa thật nửa giả.
Thì ra trong lòng cô tích tụ nhiều oán giận đến vậy, một lượt nói hết toàn bộ, khiến lòng cảm thấy không quá tệ hại. Đặc biệt là lúc hơi thở khó khăn, lời nói phát ra còn chẳng cần thông qua đại não.
Ann vô thức nghịch cây bút máy trên tay, một mặt thì khiển trách lời nói quá khích vừa rồi của bản thân, một mặt thì cứ có giọng nói lớn tiếng vọng vào, dựa vào gì cô lại phải làm nhiều thứ đến vậy ?
Tâm trạng phức tạp, rối ren, như thể ăn cái gì vào nhưng cứ loặn quặn mãi trong dạ dày, không thể tiêu hóa, cũng chẳng thể nôn ra hết.
Xé gói chocolate, cắn một miếng, Ann lại quay sang pha một ly cà phê, mở bọc khoai tây, cầm đống đồ ăn vặt đi tới bên cửa sổ, tựa người vào khung cửa, trong bóng đêm thỉnh thoảng truyền tới tiếng TV.
"...Ngày hôm qua thủ tướng đã thông báo..cái chết... đoàn tàu xe lửa..."
Lại hớp một ngụm cà phê, trong túi rung rinh tiếng động.
Lấy ra cái di động màu đen, Ann nhìn qua, trên cái màn hình nhỏ ghi dòng chữ Bạn gái.
Ấn xuống nghe máy.
" Cậu hãy xin lỗi." Giọng nói nghiêm nghị của Hermione vang lên.
Ann sửng sốt một lúc sau đó thành thật đáp lại " Mình xin lỗi, rất xin lỗi."
" Cậu không nên nói Ron như thế, cả mình và Harry nữa." Hermione lên tiếng, trong giọng vẫn có vẻ rất tức giận.
Khựng lại một lúc, Ann nói " Ừm, mình hiểu."
Hermione như bị nghẹn họng, ngập ngừng không ra lời. Ann lại uống một miếng cà phê, lần này so với trước có vẻ còn đắng chát hơn.
" Mình cũng xin lỗi." Hermione nhỏ giọng nói " Thực xin lỗi."
" Ừm." Ann nghe điện thoại, đôi mắt lại nhìn phía nhà đối diện bên kia, trong căn phòng khách đèn đuốc sáng trưng, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt có thể thấy cặp cha mẹ đang vây quanh xe đẩy nhỏ của đứa bé, cái TV phát một bộ phim hoạt hình.
Cái nôi nhỏ lộ có bàn tay ụ thịt nhỏ nhắn, đang cầm một món đồ chơi.
" Cậu giải thích đi...Ann, mình muốn nghe cậu nói."
" Không có gì để giải thích cả."
" Không, Ann. Mau giải thích nói cho mình biết cậu và Harry đã lén hợp tác, mục đích là giúp đỡ Ron."
Ann cười khẽ, Hermione đúng là, trước giờ chưa từng thay đổi.
Nghe tiếng cười này, Hermione cũng thở nhẹ ra " Mình biết mà, lúc cậu rời khỏi, vẻ mặt Harry rất kì lạ. Nhưng lúc ấy mình tức giận lắm, không nghĩ được quá nhiều nhưng hiện giờ mình đã đoán được, cũng hiểu vì sao cậu lại không nói với mình trước."
" Hermione..."
" Hửm ?"
Thực chất cậu không cần giải thích thay mình làm gì, lời nói đó có giả nhưng cũng có thật.
"...Muốn nghe một bài hát không ?"
" Nhưng mình còn chưa..."
" Nói gì nữa chứ, mình đã bảo Harry giữ bí mật về nó, chỉ là đùa giỡn thôi mà." Ann cố gắng làm giọng điệu trở nên dịu dàng, mang theo chút ít bông đùa.
Hermione bật cười " Được rồi."
" Ừm, để mình lấy đàn guitar." Ann vẩy đũa phép điều khiển hộp đàn bay lại.
" Đã dùng bữa chiều chưa ?" Hermione hỏi.
Ann dùng đũa phép để mở nắp hộp.
" Mới ăn xong, đang chuẩn bị xem tài liệu thì cậu gọi đến."
Buông đũa phép xuống, Ann nhấn nút mở loa điện thoại, đặt di động trên mặt bàn, ôm cây đàn guitar ngồi xuống.
Lướt nhẹ dây đàn.
Ann tằng hắng giọng.
" Chuẩn bị bắt đầu nhé !"
" Được."
Một khúc nhạc dạo, sau đó tiếng hát của Ann vang lên.
" I fell down, down, down
Into this dark and lonely hole
There was no one there to care about me anymore
And I needed a way to climb and grab a hold of the edge
You were sitting there, holding a rope
And we'll go up, up, up
But I'll fly a little higher
Go up in the clouds because the view's a little nicer
Up here my dear
It won't be long now, it won't be long now
When we get back on land
Well I'll never get my chance
...."
Âm thanh cuối cùng vang lên, cả hai đầu dây điện thoại đều rơi vào sự trầm lắng.
Ann hát xong thì hơi ngẩn ngơ.
" Ann, trước đây cậu chưa từng hát bài này."
" Ừm, chưa từng." Ann đáp.
Bởi vì bài hát này đã từng giúp mình trải qua một đoạn thời gian đen tối dai đẳng, thực chất, so với thời gian thực tế nó rất ngắn ngủi, nhưng với mình nó rất dài.
" Trước đây chưa từng là bởi vì..." Ann nói một giọng đầy nghiêm túc " Trước đây không tìm thấy đối tượng để hát ca khúc này, bây giờ tìm được rồi, bài này mình chỉ đàn cho mỗi cậu nghe mà thôi.
Đầu dây bên kia im lặng không lên tiếng.
Ann cong khóe môi mỉm cười, gảy nhẹ dây đàn, giọng điệu thoải mái nói " Bạn gái mình nhất định là đang đỏ mặt."
" Ann !" Giọng Hermione có chút ngượng ngùng pha lẫn rầu rĩ.
" Hì hì..." Ann ôm đàn guitar cười cười, cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt đỏ bừng cầm lấy di động của Hermione.
Lời ngon tiếng ngọt.
Không đúng !
" Hừ..." Hermone khẽ hừ một tiếng.
Rõ ràng là nịnh nọt lấy lòng.
Hermione cầm điện thoại ngó lên trần nhà, nàng có thể hình dung ra bộ dáng hiện tại của Ann, mỗi lần nghiêm túc nói những lời mật ngọt xong cô đều sẽ cong khóe miệng cười hì hì xấu xa, trêu cợt.
Thật là, mấy thời điểm này, biện pháp tốt nhất chỉ có lảng sang chuyện khác.
" Bài này tên gì ?"
" Clouds." Ann nói " Đây là một ca khúc do nam thanh niên người Mỹ sáng tác. Lúc viết ra bài này, anh ta chỉ mới mười bảy tuổi."
" Hửm, không phải bằng tuổi tụi mình à ?" Hermione nói " Ann, cậu nghe hồi nào ? Hiện giờ anh ta đang ở đâu ?"
" Rất lâu trước kia từng nghe. Còn chuyện về anh ta...sau này sẽ kể cho cậu. Hiện giờ đã không còn sớm, ngày mai mấy cậu còn phải đến Bộ Phép thuật, không cần bàn luận lại kế hoạch lần nữa sao ?"
" Ừm, cần chứ." Nhắc tới chuyện này, Hermione lại có chút căng thẳng.
" Ầy, đừng quá căng thẳng. Như này đi, sau khi mấy cậu bàn bạc lại kế hoạch thì cậu nấu một chén thuốc làm dịu giấc ngủ đưa cho Harry và Ron, cậu cũng nên uống luôn. Ngủ ngon thì ngày mai sẽ có tinh thần hơn. Mình đã sắp xếp người trong Bộ Phép thuật, nhưng thân phận của họ không thể bị lộ mà mấy cậu cũng không vậy, cho nên, ngày mai cố gắng tùy vào hoàn cảnh mà ứng biến."
Ann đứng lên nhìn các ghi chú trên tấm bản đồ thành phố London rồi nói " Hai lọ thuốc Đa Dịch Quả là được, bốn tiếng là vừa đủ an toàn. Trong lúc hành động, mấy cậu phải nhớ rõ canh kĩ thời gian, lấy được đồ phải chạy đi ngay. Theo tin tình báo, ngày mai sẽ có lượng lớn Tử thần Thực tử xuất hiện tại ga tàu King's Cross do địa điểm đó có khả năng mấy cậu sẽ đến, lúc đấy đề phòng của Bộ sẽ trở nên suy yếu."
Ann khựng lại một chút rồi nhắc thêm " Nhưng kế hoạch sẽ không theo kịp những diễn biến thay đổi quá nhiều, có Trường sinh Linh Giá hay không cũng không quan trọng bằng mấy cậu. Nếu trên đường đi xảy ra chuyện gì, nhất định phải bảo vệ sự an toàn của bản thân trước nhất."
Lời cuối cùng của Ann, cực kì nghiêm túc.
" Được." Hermione đáp.
" Nhớ phải mang bộ giáp bảo vệ." Ann lo lắng nhắc thêm.
" Nhớ mà, bây giờ đã mặc sẵn."
" Rời khỏi số 12 quảng trường Grimmuald ngay lập tức phải xóa sạch dấu vết."
" Đây là nguyên tắc thứ nhất trong việc bảo mật, khi rời khỏi chỗ nào đừng để lại manh mối gì."
Cảm thấy chưa dặn dò kĩ lưỡng lắm, Ann do dự một hồi lại nói thêm " Bảo vệ an toàn của bản thân là điều ưu tiên lên hàng đầu, cậu phải hứa đấy."
Hermione cười khẽ, lời này Ann đã nói với nàng mấy lần rồi.
" Mình hứa mà." Hermione nói " Cậu cũng phải hứa với mình."
" Được, mình hứa." Ann nói rồi lại cười cười " Vậy...ngủ ngon nhé, Hermione."
" Ngủ ngon, Ann."
Ann cúp điện thoại, mắt nhìn chăm chăm bản đồ dán trên tường hồi lâu. Sau đó cầm đàn guitar hát lại một lần bài Clouds, rồi dọn đi, trở lại bàn làm việc ngồi xuống, bắt đầu xem tài liệu. Tay mở bọc khoai tây chiên mới ra, thỉnh thoảng lại ăn một miếng, sau đó nhâm nhi tách mocha.
Còn Hermione sau khi cúp máy với Ann, thì đứng dậy cất điện thoại đi liền ôm sấp tài liệu đi lên tầng ba. Ở bậc thang lầu vô tình gặp Ron đang gõ cửa.
Harry mở cửa ra, nhìn thấy hai người đứng bên ngoài thì kéo rộng cửa " Mời vào."
Vừa vào cửa, Ron đã lên tiếng trước, cậu chàng sờ sau gáy nhìn Harry rồi lại nhìn Hermione " Cám ơn hai bồ, mình không nghĩ hai bồ sẽ bảo vệ mình đến vậy ! Thì ra mình cũng còn nhiều ưu điểm lắm."
Harry đập nhẹ vào lưng Ron " Bồ là bạn tốt nhất của mình, mình luôn rất rõ chuyện này."
Ron cười hi hi ha ha rồi lại quay sang Hermione " Mình đã nghĩ kĩ rồi, chờ ngày mai sau khi hoàn thành nhiệm vụ lấy Trường sinh Linh Giá, mình sẽ gặp Ann nói xin lỗi. Mình đáng ra không nên suy nghĩ tiêu cực như vậy, cũng không nên quát thẳng mấy lời lẽ đó với Ann."
Hermione đặt tài liệu hành động ngày mai lên bàn, nói " Ann vừa rồi cũng mới nói xin lỗi, mình đã gọi cho cậu ấy. Nhưng mà, ngày mai hai người vẫn nên đối mặt nói thẳng với nhau."
Ron gật đầu.
" Cậu ấy nhắc chúng ta là, đêm nay phải bàn kĩ lại kế hoạch lần nữa. Chờ bàn bạc xong hai bồ qua chỗ mình lấy một tí nước thuốc uống để dịu giấc ngủ. Đêm nay phải ngủ thật ngon, còn nữa..." Hermione chia bản kế hoạch cho Harry và Ron " Cậu ấy nhắc chúng ta, nếu mai xảy ra chuyện gì, sự an toàn của chúng ta luôn luôn quan trọng hơn Trường sinh Linh Giá."
----------------------------------------------------------------------------
Bài hát là Clouds của Zach Sobiech.
I fell down, down, down
Into this dark and lonely hole
There was no one there to care about me anymore
And I needed a way to climb and grab a hold of the edge
You were sitting there holding a rope
And we'll go up, up, up
But I'll fly a little higher
Go up in the clouds because the view is a little nicer
Up here my dear
It won't be long now, it won't be long now
When we get back on land
Well I'll never get my chance
Be ready to live and it'll be ripped right out of my hands
And maybe someday we'll take a little ride
Go up, up, up and everything will be just fine
And we'll go up, up, up
But I'll fly a little higher
Go up in the clouds because the view is a little nicer
Up here my dear
It won't be long now, it won't be long now
If only I had a little bit more time
If only I had a little bit more time with you
It could go up, up, up
Then take that little ride
We'll sit there holding hands
And everything would be just right
And maybe someday I'll see you again
We'll float up in the clouds and we'll never see the end
We'll go up, up, up
But I'll fly a little higher
Go up in the clouds because the view is a little nicer
Up here my dear
It won't be long now, it won't be long now