-------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
-------------------------------------------------
Bà Granger bưng mâm thức ăn lên, Ann đi theo phía sau, Crookshanks vẫn luôn quấn lấy cô kêu meo meo, ý đồ thu hút sự chú ý. Ann tốt tính dỗ dành Crookshanks, thành công dẫn dụ nó đi qua ăn. Đi một lúc tới trước cửa phòng ngủ Hermione, Ann đưa tay tiếp lấy mâm, bên trên bày phong phú đủ loại món.
Bà Granger gõ cửa, la lên " Hermione, dạy nào bé con. Bữa sáng không nên bỏ."
Một loạt tiếng xào xạc vang lên " Dạ mẹ, con ra liền."
Mở cửa ra, hai đôi mắt Hermione tròn xoe nhìn cô, vẻ mặt sững sờ không thể ngờ tới nhìn chăm chăm Ann " Ann ? Sao cậu lại ở đây ?"
" Sao lại nói chuyện kiểu đó ?" Bà Granger nói " Ann là khách, hơn nữa mới sáng sớm đã đến tìm con bảo là có việc. Được rồi, mau vào đi. Trò chuyện vui vẻ nhé." Bà Granger vỗ vỗ vai Ann, một tay đẩy cửa để Ann tiện vào hơn.
" Trà hết thì cứ gọi bác, bất cứ lúc nào." Bà Granger nói rồi đóng cửa phòng lại.
Hermione vẫn như cũ bộ dáng không kịp phản ứng. Ann đặt mâm xuống, trên bàn rất sạch sẽ, chỉ có một cuốn sách đang được lật sẵn «Lí Giải Bùa Chú Cao Cấp», nó đang được mở ra ở trang bùa chú Lãng Quên và chỉnh sửa Kí ức, mọi chi tiết được giải thích rất kĩ càng.
Hermione duỗi tay, che đi nội dung bên trong, không ngờ là Ann lại trực tiếp cầm lên, nhướng mày, giọng điệu không che giấu được sự bực tức lên tiếng " Hermione ? Lãng quên tất cả ? Sửa chữa kí ức ? Cậu tính dùng nó để lừa dối ai ? Cha mẹ ? Hay là mình ?"
Nhìn lại xung quanh phòng ốc, mọi thứ sạch sẽ, chỉ có chiếc chăn là nhăn nhúm và cái hộp trên đầu giường.
Nàng cũng không mặc quần áo ngủ mà đang khoác lên người một bộ thường phục có thể tiện rời đi.
" Mọi dụng cụ cần thiết đã chuẩn bị tốt rồi nhỉ ? Xong xuôi hết, hôm nay tính xuất phát ?" Trong lòng Ann bùng lên ngọn lửa giận, cô cố kiềm giữ cho bản thân không bực tức nhưng giọng nói không thể nào che đi cơn giận " Nếu không phải tối qua mình đột nhiên nghĩ thông, vì cái gì ngày hôm đó, dưới tán cây cậu tỏ vẻ mặt nghiêm nghị bảo Ron và Harry né đi, có phải cậu định cứ thế rồi bỏ đi cùng bọn Harry không ? Dù sao mình cũng tìm không thấy mấy người chứ gì ? Còn nữa, cái hộp kia, cậu..."
Ann còn định nói thêm nữa, nhưng vành mắt Hermione đỏ hoe, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Trong nháy mắt ngọn lửa giận vô hình bốc hơi mất, Ann vừa đau lòng lại có chút tức giận. Đau lòng là đau Hermione, tức giận lại tức bản thân cô. Khẽ thở dài, đặt cuốn sách xuống, đi qua đem Hermione ôm vào trong lồng ngực.
Hermione siết chặt vòng eo Ann, chôn mặt trên cổ cô, cơn khóc không giảm ngược lại còn tăng thêm, Ann vỗ nhẹ lưng nàng, nửa rầu rĩ, nửa lại bất đắc dĩ nói " Thật là, không có biện pháp với cậu mà."
Một lúc lâu sau, Hermione nức nở lên tiếng " Ann..."
" Hửm, mình ở đây." Ann đáp lời.
" Ann..." Hermione lần nữa kêu lên.
" Hermione, mình luôn ở đây." Ann hơi nghiêng đầu, hôn lên trán nàng, giơ tay cầm lên sợi dây chuyền trên cổ của Hermione " Cậu đã quên những gì mình sớm đã nói ư ? Đúng là mỗi người đều có một con đường của riêng, nhưng đường của mình đã sớm gắn liền với cậu rồi. Chỉ cần cậu không đẩy mình, mình mãi ở đây."
" Ann, mình chỉ là..." Hermione hít hít mũi, nghẹn ngào nói " Chỉ là có chút sợ hãi...cụ Albus...Dumbledore nói với Harry một việc rất nguy hiểm. Cụ...cụ mạnh đến vậy nhưng cũng đã qua đời rồi...Mình chưa từng nghĩ đến, cụ sẽ rời đi..."
" Vậy nên ? Hửm ?" Ann duỗi tay lau nước mắt, dịu dàng nhìn nàng " Cậu liền tính không để mình hay biết gì, tự thân đi cùng Harry và Ron làm những chuyện nguy hiểm ? Còn lợi dụng bùa Lãng Quên chỉnh sửa kí ức của cha mẹ, bảo vệ họ an toàn ?"
Mặt Hermione đỏ ửng, gật gật đầu.
" Thật là, cái người ngốc nghếch này." Ann nắm tay Hermione đi đến bên bàn, lấy khăn tay lau lau gương mặt đối phương " Đói bụng không ? Còn không ăn, bữa sáng sẽ nguội lạnh đó."
Hermione ngồi xuống, cũng không buông tay Ann ra mà càng nắm chặt hơn nữa, ngẩng đầu nhìn cô " Rất nguy hiểm." Nàng gằn từng chữ một nhấn mạnh sự việc.
" Mình biết." Ann nói " Mình khẳng định đã phải lội vào vũng nước đục này rồi, chẳng lẽ cậu tính ếm bùa chú lên mình ? Sau đó dùng bùa chú Lãng Quên, sửa chữa kí ức của mình ?"
Hermione lắc đầu.
" Thì đó, cho nên trước tiên phải ăn sáng đã." Ann bưng dĩa bánh mì và ly sữa bò qua tới trước mặt Hermione, lại tự lấy tách hồng trà uống một ngụm, rồi nói tiếp " Thật ra muốn nói cũng là nên trách mình, đáng lẽ phải sớm nói với mấy cậu. Nhưng mà mình cứ cảm thấy thời điểm đó chưa thích hợp, nên muốn đợi sau cuộc họp mới nói ra."
" Nói cái gì ? Cuộc họp nào ?" Hermione hỏi.
" Hiện tại không nói riêng lẻ với cậu được, cần cùng bộ ba nhà Gryffindor mấy cậu mới nói được. Nhưng sớm thôi, cậu sẽ biết."
" Ừm." Hermione gật đầu rồi tập trung dùng bữa sáng.
Đợi đến khi ăn xong mẩu bánh mì, nàng mới ngẩng đầu lên hỏi tiếp " Mình vốn định sẽ mang theo nó, nhưng mà, nếu lỡ như không thể trở về, nó..."
Ann nhăn mày cắt ngang lời Hermione " Đừng nói lời ngốc nghếch."
Hermione siết chặt cái hộp, cất nó vào túi đeo rồi vươn tay ôm lấy Ann.
" Mình vốn định chỉnh sửa toàn bộ kí ức của cha mẹ, khiến cho bọn họ nghĩ rằng bản thân tên là Wendell và Monica Wilkins, nguyện vọng lớn nhất của đời chính là chuyển đến Úc sinh sống. Như vậy Voldemort sẽ không dễ dàng tìm thấy, truy hỏi về địa điểm của mình và Harry."
Ann ngồi xổm xuống nền nhà, Hermione quàng tay ôm chặt cổ cô. Quả nhiên vành mắt nàng lại đỏ ửng. Rướn người về phía trước, cô trực tiếp hôn lên đôi môi đang bặm chặt.
" Hermione..." Ann dịu dàng nói " Vấn đề an toàn của cha mẹ cậu giao cho mình có được không ? Trung Quốc là một đất nước rộng lớn, hiện nay thế lực phép thuật ở Anh vẫn chưa xâm nhập được. Mình sẽ không để lại vết tích gì, di chuyển cha mẹ cậu đến đó, còn công việc thì có thể ở Quảng Châu làm ăn. Mặt khác, mình cảm thấy chuyện này cậu nên thành thật nói cho họ biết."
" Nhưng lỡ như họ không chịu thì làm sao đây ?"
" Đừng coi thường cha mẹ cậu, sức sống của những y bác sĩ không yếu ớt đến vậy đâu. Hơn nữa, nếu cậu nhất quyết phải đi làm việc này, mình bảo đảm họ sẽ đồng thuận, còn là đứng phía sau ủng hộ hết mình, dấn thân vào con đường gian hiểm này không quá đáng sợ tới vậy đâu. Lo lắng nhất định là có, nhưng cậu không thể vì thế cướp đoạt quyền lợi được biết rõ mọi chuyện của họ, hiểu chứ ?"
Hermione nhìn Ann, ánh mắt tràn ngập rối rắm.
" Lại nói thêm, nếu họ thật sự không đồng ý, thì mình sẽ đích thân nói với họ." Ann ôm lấy vòng eo của Hermione " Đương nhiên, tạm thời đừng nóng nảy, vẫn còn thời gian mà, trước hết đừng vội. Cậu tính khi nào đi Hang Sóc ?"
Hermione lắc đầu nhìn Ann " Không biết nữa, vốn định ăn sáng xong sẽ đi."
" Chiều nhé ? Dùng bữa trưa xong, mình đưa cậu đi, thế nào ? Chờ qua đêm nay, mọi nghi vấn của cậu được giải đáp, mình lại đưa cậu về nhà từ từ dành thời gian khuyên giải cha mẹ. Hơn nữa, kì nghỉ hè chỉ mới bắt đầu, cậu còn chưa tham dự tiệc sinh nhật của mình đó."
" Bữa trưa cậu ăn ở đây hả ?" Hermione hỏi.
" Đúng rồi, không được hả ?" Ann cong môi mỉm cười " Người nào đó sáng nay bị mẹ la rầy, hiện tại lại tính đuổi khéo khách à ?"
Hermione phụt cười, vòng tay quấn cổ Ann, hôn nhẹ lên má cô " Không đuổi cậu, bữa trưa ăn thử món mình làm nhé ? Súp nấm với khoai tây hầm thịt bò, sao hửm ?"
" Chà..." Mắt Ann sáng rực lên " Nhất định phải ăn thật nhiều mới được."
--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---
Sau giờ cơm trưa, Ann lái xe đưa Hermione rời khỏi nhà, lái vòng quanh mấy ngõ đường rồi đến một quán rượu nhỏ, độn thổ tới căn nhà gỗ bên ngoài Hang Sóc.
" Harry nói Hang Sóc đã bị Bộ và những người trong Hội ếm rất nhiều bùa chú xung quanh, phạm vi ảnh hưởng rất lớn. Độn thổ đến đây là cách nhanh nhất cũng là cách an toàn nhất." Hermione giải thích xong liền rút đũa phép, nhỏ giọng niệm bùa chú "Expecto Patronum."
Một con rái cá màu bạc xuyên qua từng lớp sương mù mờ ảo hiện ra.
" Được rồi, tụi mình có thể đi vào." Hermione nhìn qua Ann.
" Mình không đi cùng cậu đâu." Ann cầm túi đeo trên tay, mỉm cười lộ chiếc răng khểnh " Trước tiên, đừng nói là mình đưa cậu đến đây. Cuộc họp đêm nay ở Hang Sóc chắc là rất quan trọng."
Hermione gật đầu.
" Buổi tối gặp lại." Ann khựng lại rồi nói thêm câu nữa " Có lẽ sẽ hơi khuya."
" Không sao cả, chờ cậu." Hermione rướn người hôn Ann một cái.
Cô cười hì hì sờ sống mũi " Cậu vào trước đi, nhìn cậu vào rồi mình độn thổ rời đi."
Hermione cất bước rời đi, được hai bước thì mấy con rái cá cũng chầm chậm biến mất. Nàng quay đầu lại nhìn Ann, Ann vẫy vẫy tay với Hermione rồi độn thổ rời đi.
Buổi tối ở Hang Sóc, cửa phía sau không ngừng có người tiến vào, Lupin, Tonks, Moody, Hagrid, McGonagall, Kingsley, Charlie...
Cả đám người làm kẹt cứng Hang Sóc, mà ai nấy bước vào đều qua chỗ Lupin hỏi thầy ấy một câu, bởi vì thầy là phó hội trưởng.
" Skool tới chưa ? Anh ta có nói gì không ?"
Lupin lặp lại y nguyên câu trả lời " Không, anh ta chỉ bảo tối nay 8 giờ họp, còn yêu cầu mỗi một người đều phải có mặt đầy đủ."
" Mọi hoạt động đều dừng lại hết !" Hagrid hớp một chai bia lớn " Anh ta còn bắt chúng ta phải chờ thêm mấy ngày nữa đây ?"
" Nè, Hagrid ! Nhỏ nhỏ lại, mấy đứa Harry vẫn còn ở trên lầu." Bà Weasley lấy giẻ lau chùi mấy giọt bia bắn tung tóe khắp nơi.
" Tôi không phải hờn giận anh ta." Giọng Hagrid cũng giảm nhỏ lại " Tôi tin ảnh, chẳng qua là mấy hoạt động của Hội gần đây đều ngưng lại, mà kẻ thù thì càng bành trướng hơn."
" Ai ngồi ở đây cũng biết chuyện này, Hagrid à." Kingsley nói.
Harry, Ron, Hermione và Ginny túm tụm ở cửa thang lầu tầng ba, trong tay cầm một cái ống nghe, đây là phát minh mới nhất của cặp song sinh nhà Weasley.
" Thế nào ?" Ron hỏi, Harry đang túm chặt ống nghe trong tay.
" Skool chưa tới, bọn họ đang ở dưới lầu bàn về những hoạt động tạm hoãn của Hội, 8 giờ mới mở họp." Harry nói.
" Bây giờ là 7 giờ 50." Hermione liếc qua đồng hồ.
" Hình như có tiếng động, à, là chú của Ann đến." Harry vừa nói thì cánh tay đã bị Hermione túm chặt.
" Chỉ có mỗi chú ấy à." Harry nói tiếp " Chú ấy là người cuối cùng rồi, bọn họ đang nói chuyện Ban Kiểm soát và Điều hòa Sinh vật Phép thuật gần đây rất bận..."
" Chờ đã ! Hình như Skool tới." Harry nhét ống nghe vào tay Ron " Mình muốn xuống tìm ảnh bàn chuyện."
Phạm vi xung quanh Hang Sóc mười mét, đều bố trí bùa chú phòng hộ của Hội Phượng Hoàng, có thể độn thổ xuất hiện ngoại trừ một nhà Weasley thì chỉ có người nắm giữa con dấu hội trưởng của Hội, Skool.
Vừa mới dịch chuyển tới, Skool đã bị đám người từ Hang Sóc đi ra vây quanh.
" Bình tĩnh. Tôi biết mọi người còn thắc mắc rất nhiều vấn đề, nhưng trước mắt yên tĩnh ngồi xuống đã." Skool lớn tiếng nói, từ trong ba lô lấy ra một tấm lều, vẩy đũa phép mở nó ra. Một cái lều trại màu xanh cỏ từ từ trải ra trên khoảng sân trống phía sau Hang Sóc.
" Đây là một phòng họp đơn giản, bà Weasley, có phiền chăng giúp tôi chuẩn bị ít nước đơn giản ? Cuộc họp 8 giờ sẽ bắt đầu." Skool nói, vừa định đi vào bên trong thì Harry vọt ra từ cửa, la lên " Skool, tôi có chuyện muốn nói."
Phía sau Harry, là Hermione, Ron và Ginny thở hồng hộc đi theo.
" Ồ, Harry." Skool dừng bước xoay người nhìn Harry, những người khác trong Hội cũng ngưng theo.
" Tôi có việc cần hỏi, lời cuối cùng của cụ là muốn tôi phải hợp tác cùng anh." Dưới cái trợn trừng của bà Weasley, Harry thở phì phò lên tiếng.
" Ừm, tôi cũng định tìm cậu." Vẻ mặt Skool không có chút thay đổi " Cuộc họp đêm nay, Harry, Ron, Hermione, ba người cũng phải tham gia."
" Hả ? Cái gì ?" Harry sửng sốt chỉ chỉ vào bản thân " Tôi tham gia ?" Ron và Hermione cũng liếc mắt nhìn nhau rồi ngó sang Skool nghi hoặc, nhưng trong ánh mắt Hermione không chỉ có sự nghi vấn mà còn mang theo tìm tòi, nghiên cứu.
Bà Weasley như gà mái mẹ bảo vệ đàn con nhỏ, che chắn trước mắt đám Harry, tuy thấp hơn cậu chàng một khúc nhưng khí thế vẫn rất hùng hồn " Sao mà được chứ ? Tụi nó vẫn còn rất nhỏ, lại chẳng phải thành viên của Hội."
" Con muốn tham gia !" Harry lập tức lớn tiếng đáp lại, bị bà Weasley trừng mắt nhìn răn đe.
" Thật ngại, phu nhân Weasley. Trước tiên không nói bọn họ đã là người thành niên, thì cho dù không phải thành viên của Hội, cuộc họp này họ vẫn được quyền tham gia. Cụ Dumbledore có để lại một nhiệm vụ bí mật, ngoài bọn họ các vị đây không ai có thể hoàn thành."
Những người trong Hội quay mặt nhìn nhau, nhất thời chẳng ai nói câu nào.
" Đến giờ rồi !" Skool liếc mắt ngó đồng hồ " Mở họp thôi." Nói xong, dẫn đầu bước vào lều trại.