--------------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
---------------------------------------------------------
Bữa sáng ngày hôm sau, Ann ngáp ngắn ngáp dài mơ màng đi lại chỗ thường ngồi ăn cùng Fanny, lại bất chợt sửng sốt, bởi vì Fanny không có ở đây.
Kì lạ ? Mới sáng sớm, Fanny đã đi đâu rồi ?
Ann vừa phết mứt việt quất lên bánh mì, rót một ly sữa nóng ấm, định cắn một ngụm thì Fanny đã mặt mày giận dữ ngồi xuống bên cạnh.
Cô định mở miệng dò hỏi đã xảy ra cái gì, thì Fanny đã nói một lèo " Trận Quidditch sắp tới dự định là vào ngày 30 tháng mười, vốn dĩ là một sự kiện đáng vui mừng, Đây là lần đầu tiên mình đảm nhận vị trí bình luận viên, hơn nữa trận này Gryffindor thi đấu không phải sẽ rất thú vị sao ? Năm ngoái đội chúng ta chỉ thua bên đó hai mươi điểm !"
" Biết thời gian và đội được sắp xếp thi đấu, mình đương nhiên hưng phấn đến bấn loạn rồi ! Đầu tiên là đi tìm Urquhart, đội trưởng đội Quidditch nhà tụi mình."
Ann gật đầu, mấy ngày nay cơ bản Fanny đều phổ cập kiến thức về Quidditch và đội viên trong trường cho cô.
" Tớ vốn định tìm hiểu thêm về chiến thuật của đội nhà cùng với phương pháp đối đầu, nhưng mà cậu biết gì không !? Ảnh nói gặp rắc rối lớn ! Tuần trước Malfoy bảo là sẽ không tham gia thi đấu ! Tuần trước đó ! Cậu ta là tầm thủ ! Ầy, thật là... Mình lập tức đi tìm Malfoy, cậu biết cậu ta nói gì không ? Thái độ thì lồi lõm, bảo Quidditch chỉ là trò chơi nhàm chán rồi đi thẳng lên tầng hai ! Quá đáng thật mà !"
" Bớt nóng..." Ann dỗ dành, đưa qua cho cô nàng một tách cappuccino nóng.
Fanny uống một ngụm cà phê rồi lại đập bốp một cái " Mệt cho tớ, vì để hiểu rõ lối chơi bóng của họ, trận đấu tập nào cũng tới xem."
" Được rồi, được rồi..." Ann vỗ vỗ lưng đối phương " Biết rõ cậu vì trận bình luận Quidditch đầu tiên tốn rất nhiều công phu, đây là mấu chốt của việc cậu trở nên tức giận như thế này. Nhưng bình tĩnh nghĩ thử nào, cũng đâu phải là không có cách giải quyết..."
" Ann ? Cậu có biện pháp hả ?" Fanny nắm lấy cánh tay Ann " Mau giúp đỡ !"
" Là tại cậu quá mức nóng nảy, thiếu người thì lấy thành viên dự bị trong mấy đợt tuyển chọn trước là được rồi, chả phải à ?"
" Ann, năm nay Slytherin không có tuyển chọn thành viên mới." Fanny nói " Bọn họ chỉ tập hợp lại mấy người năm ngoái, nên chưa có ai cả."
" Vậy hả ? Thế thì giờ tổ chức tìm kiếm đi."
" Ann, nay đã là ngày hai mươi rồi !" Fanny nhíu mày nói " Cuối tuần này, cơ bản là chúng ta không có xin sân, mà đây là thời gian duy nhất có thể. Từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi khối đều có thời gian biểu khác nhau, Urquhart rối não vì chuyện này cả tuần nay rồi."
" Ách, vậy có học sinh năm dưới nào chơi Quidditch tốt không ? Hoặc là kĩ thuật cưỡi chổi lợi hại tí ?"
" Theo tớ quan sát, Urquhart hẳn là không biết ai." Fanny nói " Ảnh thích sử dụng những đề xuất nội bộ trong đội hơn. Hơn nữa, thành thật mà nói ảnh có chút tự phụ, tớ cũng không rõ vì sao giáo sư Snape lại để ảnh đảm nhiệm chức vụ đội trưởng."
" Đoán chừng giáo sư Snape không rảnh rỗi quan tâm chuyện của đội Quidditch..." Ann thầm nói, còn nữa, giáo sư Snape cũng chả phải người giỏi giao tiếp với ai, chứ đừng nói tới tìm kiếm nhân tài hay quản lí đội ngũ. Đương nhiên, Ann cũng không dám nói mấy lời này ra.
Trong thời gian ngắn, phải tìm một tầm thủ có tiềm năng ư ?
" À ha, có cách !" Ann hai mắt sáng rực " Đợi lát nữa học xong chúng ta tìm bà Hooch thử xem, không ai hiểu rõ năng lực cưỡi chổi bay của học sinh năm dưới hơn bà ấy."
" Đúng thế." Fanny ôm cô một cái " Tuyệt lắm."
Buổi chiều, Ann đi theo Fanny tìm bà Hooch xin phép xem thành tích cưỡi chổi cuối kì của mấy học sinh từ năm hai trở lên.
" Nè, cậu đưa cái này cho Urquhart, ầy, vẫn là nên tìm bọn họ giải thích tình hình cụ thể trước đã, sau đó chọn một ngày đẹp trời để anh ta kiểm tra thử." Ann nói " Đúng rồi, để phòng ngừa trường hợp bất khả kháng, cậu nên mời họ làm cầu thủ dự bị, cùng tham gia huấn luyện."
" Như vậy đội bóng sẽ có thêm động lực cạnh tranh, đỡ phải tốn sức tuyển chọn thành viên làm gì."
" Ann !" Fanny hào hứng nói " Tớ cảm thấy nên để cậu đảm nhiệm đội trưởng đội Quidditch ! Vậy thì cơ hội đoạt quán quân sẽ cực kì lớn."
" Đừng..." Ann vội phẩy tay " Tớ không nghĩ muốn thêm một chuyện phiền phức."
Fanny có vẻ hơi rầu rĩ, nhưng rất nhanh đã vui vẻ trở lại " Lần sau gặp sự cố gì sẽ tìm cậu giúp trước ! Tuyệt vời quá luôn !"
" Thật ra tớ nghĩ, so với tớ cậu làm tốt hơn nhiều, Fanny. Cậu đối với Quidditch có kiến thức nền tảng sâu rộng, tham gia thêm nhiều trận đấu nữa sẽ tích lũy được tri thức thực tiễn, cộng với sự quan sát tỉ mỉ..." Ann nghiêm túc nói " Tin tớ đi, cậu rất hợp với nó."
Buổi tối ở thư viện, thời điểm làm bài tập Hermione có chút ngơ ngẩn, tình trạng này rất hiếm thấy.
" Làm sao thế ? Có chuyện phiền lòng ?" Ann kề sát tai Hermione nhỏ giọng hỏi.
" Không, không có."
Ann liếc nhìn bài tập của Hermione, chỉ chỉ vào lỗi sai " Chỗ này phải dịch là kì lạ, chứ không phải là kì quái nha ?"
Hermione nhanh chóng sửa lại lỗi sai.
" Đầu óc lơ đãng... Đây không phải cậu thường ngày."
Hermione hơi xấu hổ nhìn Ann, thấy đôi mắt màu hổ phách của cô đang nhìn thẳng vào mình.
" Nếu không nghĩ tới muốn nói thì cũng chẳng sao, tựa như mỗi lần mình rối rắm, cậu cũng không có truy hỏi." Ann nhẹ nhàng nói " Nhưng, mình muốn nói rõ với cậu một việc, Hermione. Từ khoảnh khắc thổ lộ đó, lúc cậu gật đầu đồng ý, đã đại biểu cho một việc, bất luận về sau xảy ra chuyện gì, mình đều sẽ cùng cậu đối mặt."
" Đây là một lời hứa." Ann nói, huy hiệu gia tộc gắn trên áo lóe lên tia sáng lấp lánh. Cô hôn lên mặt Hermione, nhìn bà Pince đang dạy dỗ ở phía trước, thầm thì " Cảm thấy đến lúc thích hợp, cứ đến căn phòng nhỏ gần nhà kính tìm mình, chỗ đó rất an toàn."
" Trong thư viện, không cho tám chuyện." Bà Pince đi ngang qua chỗ Ann và Hermione nói rồi lướt tới dãy bàn khác.
--- --- --- --- --- --- --- --- --- ---
Trong căn phòng nhỏ ở nhà kính, Ann đang mài miếng sỏi mật bò nhỏ, tiếng gõ cửa vang lên.
Rút đũa phép phe phẩy, ánh sáng trắng tản lên ổ khóa của tấm cửa gỗ, Ann lên tiếng " Mời vào."
Hermione, Ron và Harry mở cửa bước vào.
" Khung cảnh này thật quen mắt." Ann cười cười nói, rồi sử dụng đũa phép, bật sáng ánh đèn trong căn phòng, di chuyển một hộp gỗ ở góc tường lại giữa, xếp thành cái bàn gỗ lớn. Khăn trải bàn xám trắng trong túi đeo bay ra phủ lên nắp gỗ. Tiếp theo đó, bay ra một bình nước ép trái cây và mấy gói đồ ăn vặt nhỏ nhỏ.
Mấy ly thủy tinh trên kệ gỗ bay lần lượt ra, trong chớp mắt bàn ngồi đã bố trí hoàn chỉnh.
" Ngơ ngẩn làm gì đấy ? Mau đóng cửa lại, mấy cậu không lạnh, nhưng mình lạnh. Ngồi xuống nào." Ann nói rồi ngồi xuống một cái rương gỗ thấp.
" Ann, bùa chú không tiếng động của cậu đã tiến bộ rất nhiều." Hermione vui vẻ nói, ngồi xuống bên cạnh cô.
" Cũng chỉ quen thuộc căn phòng nhỏ này thôi, mấy đồ vật này dùng thường xuyên, mỗi ngày đều đọc mấy lần bùa chú mãi cũng thuộc làu." Ann cười cười, rót cho Hermione một ly nước " Đây là nước lê ngâm, ngon lắm."
" Chỗ này tuyệt quá !" Ron nhìn xung quanh.
Ann nâng ly trong tay như cám ơn lời khen ngợi, rồi nhìn qua chỗ Harry " Ba người đồng thời tới đây ? Không phải định kéo mình tham gia 'sự kiện quan trọng' gì chứ ?"
Harry và Ron cùng nhìn qua Hermione, sau đó Hermione lại nhìn qua Harry và Ron.
" Nói thẳng đi." Ann ôm lấy Hermione " Ba người mấy cậu muốn nói chuyện lớn gì ?" Ann nhìn nàng trêu chọc " Nếu mà quá nguy hiểm thì hai nam sinh anh dũng chiến đấu phía trước, hai chúng ta đứng sau lưng bày mưu tính kế..."
Nghe lời Ann nói thế, Harry cũng thẳng thắn kể hết, trong lúc nghe Ann lại thò tay lấy mấy món ăn trong túi xách ra.
Về Voldemort, Hội Phượng Hoàng, Hoàng tử Lai, nghi hoặc về Malfoy, cứ thế vừa ăn uống vừa kể như thể cuộc tám chuyện. Sau khi nói một mạch xong hết, Harry cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, mà cậu cũng chú ý thấy, không chỉ bản thân, Ron và Hermione cũng thoải mái hẳn ra.
" Thời còn trẻ của kẻ-ai-cũng-biết-là-ai ?" Ann đang nghịch đồng vàng Galleon " Rất thú vị, tớ nghĩ cụ Dumbledore đưa cậu xem những kí ức đó là để cậu hiểu rõ hơn về hắn ta, người phương Đông có một câu nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."
Harry gật đầu " Hermione nói, hiểu rõ về Voldemort rất quan trọng, vậy thì mới có thể phát hiện ra nhược điểm của hắn ta , ý cậu cũng giống vậy à ?"
Ann mỉm cười liếc nhìn Hermione, rồi nói tiếp " Không sai lắm, còn về chuyện nghi ngờ Malfoy ?"
Hermione và Ron có chút bất đắc dĩ, hai người họ đều khuyên Harry nhiều lần rồi, nhưng cậu ấy vẫn kiên trì như cũ rằng Malfoy có khả năng là 'Con kế nghiệp cha'.
Harry không thèm để tâm Hermione và Ron, nhìn chằm chằm Ann.
" Không thể nói là chuyện này không có khả năng."
Harry nghe thế rất vui vẻ, còn Hermione và Ron đồng loạt kinh ngạc kêu lên.
" Tất cả đều có khả năng xảy ra." Ann nói " Nhưng tớ sẽ tạm thời giữ lại câu hỏi này, vì Harry chưa có chứng cứ gì cả."
Không đợi ba người lên tiếng, Ann đã nói tiếp " Về chuyện Hoàng tử Lai, mình đồng ý với thái độ của Malfoy. Các cậu hoàn toàn có thể dựa vào phán đoán của bản thân, lập luận và nghi vấn trong lòng để giải đáp. Bởi vì mọi ý kiến đều có thể bị phản bác, đây là điểm tốt. Harry vẫn cứ tiếp tục nghi ngờ Malfoy, Ron và Hermione cũng có điểm không tin của họ, chuyện này chẳng sao cả, mỗi người đều có lí do chính đáng, khó mà phân đúng sai."
" Có một lời cụ Dumbledore nói, tớ cảm thấy rất đúng, nó cũng là ý kiến của tớ. Hiện tại chúng ta đang mờ mịt với chân tướng sự thật chỉ có thể lần mò về phía trước, có thể sẽ vấp phải sai lầm, khả năng còn là một lỗi cực kì nghiêm trọng, nhưng con đường để lựa chọn, vẫn là phải tiến về phía trước."
" Tình huống trước mắt, việc có thể làm là chờ đợi, chờ đợi càng nhiều manh mối hơn, sau đó tổ hợp tất cả lại thành một để phân tích chính xác nhất."
Chờ đến lúc tiễn họ ra ngoài cửa, Ann đứng đó xoa xoa đầu, lại sờ sờ sống mũi, cuối cùng vẫn là trước lúc bọn họ tính đóng cửa thì cất lời.
" Cám ơn ba người đã tin tưởng mình."
Cả ba đều ngây ra một hồi lâu.
Harry cười cười nói " Chúng ta là bạn bè..." Ron cũng hì hì tiếp lời " Cậu còn là bạn gái của Hermione nữa !' Hermione thì ngượng ngùng đỏ mặt, đẩy cô vào trong " Bên ngoài lạnh lắm..."