------------------------------------------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
------------------------------------------------------------------------------------
" Cô gái ở trong cái chòi có bị chuyện gì không ?" Harry hỏi ngay và liền " Cái cô tên Merope, hay tên gì gì đó ?"
" À, cô ta sống sót." Cụ Dumbledore nói, vừa ngồi xuống sau bàn làm việc và ra dấu cho Harry cũng ngồi xuống, người mặc áo choàng xám cũng kiếm một góc mà ngồi " Ông Ogden độn thổ trở về Bộ và chỉ trong vòng mười lăm phút sau đã trở lại với quân tiếp viện. Morfin và cha nó cố gắng chống trả, nhưng cả hai bị chế ngự, đưa ra khỏi chòi, và sau khi bị Tòa án Pháp thuật kết án. Morfin, vì vốn có tiền án về tấn công Muggle, nên đã bị giam cầm ba năm ở nhà tù Azkaban. MarVoldermorto, kẻ đã gây thương tích cho ông Ogden và nhiều nhân viên khác của Bộ Phép thuật thì bị tù sáu tháng."
" MarVoldermorto à ?" Harry ngạc nhiên lặp lại cái tên.
" Đúng vậy." Cụ Dumbledore nói, mỉm cười xác nhận " Ta rất vui là con theo kịp câu chuyện."
" Vậy lão già đó là...?"
" Ông ngoại của Voldemort, đúng thế." Cụ Dumbledore nói.
" MarVoldermorto cùng con trai Morfin và con gái Merope là hậu duệ cuối cùng của dòng họ Gaunt, một dòng họ pháp sư rất lâu đời nổi tiếng về tính khí hung tợn và bất thường truyền qua nhiều thế hệ do tập quán kết hôn với bà con họ hàng. Thiếu hiểu biết cộng với kiểu cách quý tộc phô trương đưa tới hậu quả là dòng họ này đã bị hoang phí qua nhiều thế hệ trước khi MarVoldermorto chào đời. Như con thấy đấy, ông ta sống trong cảnh nghèo nàn dơ dáy, tánh khí thô lỗ, và cực kì kiêu căng tự đại, với vài di sản của dòng họ mà ông ta nâng niu như con trai mình, hơn cả con gái mình."
" Vậy Merope..." Harry chồm tới trước trên ghế, nhìn đăm đăm cụ Dumbledore " Vậy Merope là... Thưa thầy, có phải điều đó có nghĩa cô ấy là... mẹ của Voldemort ?"
" Đúng vậy." Cụ Dumbledore nói " Và ngẫu nhiên chúng ta cũng đã thoáng thấy cha của Voldermort. Ta không biết con có để ý hay không ?"
" Có phải người Muggle mà Morfin đã tấn công không, thưa thầy ? Người đàn ông cưỡi ngựa ấy ?"
" Đúng vậy..." Cụ Dumbledore tươi cười " Phải, đó là Tom Riddle cha, cậu Muggle đẹp trai thường cưỡi ngựa ngang qua căn chòi của gia đình Gaunt, người mà Merope phải lòng si mê đắm đuối."
" Và cuối cùng họ cưới nhau à ?" Harry nói với vẻ không tin được, không thể tưởng tượng hai người không giống nhau chút nào ấy lại có thể yêu nhau.
" Ta nghĩ con quên mất..." Cụ Dumbledore nói " Rằng Merope là một phù thủy. Ta không tin rằng quyền năng phép thuật của cô ta có thể bộc lộ ưu thế tối đa khi còn bị cha mình khủng bố. Một khi MarVoldermorto và Morfin đã ở yên trong nhà tù Azkaban, một khi cô ta được tự do một mình lần đầu tiên trong đời, thì ta tin chắc, cô ta có thể bung ra để cho khả năng của mình phát triển hết mức và âm mưu một kế hoạch thoát khỏi cuộc sống vô vọng mà cô ta đã phải chịu đựng suốt mười tám năm... Con có thể nghĩ ra biện pháp nào mà Merope có thể dùng để khiến Tom Riddle quên đi người bạn tình Muggle, và phải lòng cô ta không ?"
" Lời nguyền Độc đoán ?" Harry suy đoán " Hay là Tình dược ?"
" Giỏi lắm. Về phần ta thì thiên về giả thuyết cô ta đã dùng một loại tình dược. Ta chắc rằng như vậy sẽ lãng mạn hơn đối với cô ta, và cũng không nghĩ cô ta gặp khó khăn lắm trong việc mời Riddle một ly nước, vào một ngày nóng bức nào đó, khi Riddle đang cưỡi ngựa về nhà một mình. Dù trường hợp nào xảy ra đi chăng nữa, thì chỉ trong vài tháng sau cái cảnh mà chúng ta vừa chứng kiến, ngôi làng Hangleton Nhỏ được thưởng thức một vụ xì căng đan khủng khϊếp. Con có thể tưởng tượng thiên hạ đàm tiếu như thế nào khi con trai ông điền chủ trốn đi xây tổ uyên ương với Merope, con gái một kẻ bá dơ. Nhưng cái vụ tai tiếng chấn động cả làng ấy chẳng có nghĩa lí gì đối với MarVoldermorto. Ông ta từ nhà ngục Azkaban trở về, mong chờ thấy cô con gái của mình ngoan ngoãn chờ mình về với bữa ăn nóng dọn sẵn trên bàn. Nhưng thay vì vậy chỉ nhìn thấy là một lớp bụi dày ba phân phủ trên bức thư vĩnh biệt giải thích việc cô con gái đã làm."
" Từ tất cả những gì mà ta có thể khám phá ra, thì kể từ lúc đó trở đi, ông ta không bao giờ nhắc tới sự tồn tại của cô con gái nữa. Cơn khủng hoảng về sự bỏ trốn của cô con gái có lẽ đã góp phần làm cho ông ta chết sớm...Hoặc cũng có thể ông ta chết vì không biết tự nấu ăn cho mình. Nhà ngục Azkaban đã làm cho MarVoldermorto thực sự suy yếu, và ông ta đã không sống được cho đến lúc nhìn thấy Morfin trở về căn chòi."
" Còn Merope ? Cô ấy... cô ấy cũng chết sớm, phải không ạ ? Chẳng phải là Voldemort được nuôi lớn lên trong một viện mồ côi sao ?"
" Thực ra, gần đúng như vậy.." Cụ Dumbledore nói " Ở đây chúng ta phải giả thiết một số thứ, mặc dù ta nghĩ cũng không khó khăn lắm để loại trừ dần nhằm biết được điều gì đã xảy ra. Con thấy đó, trong vòng vài tháng trốn đi xây tổ uyên ương với nhau, Tom Riddle lại tái xuất hiện ở ngôi nhà trong trang trại ở làng Hangleton Nhỏ mà không dắt vợ cùng về. Chuyện đồn đại lan nhanh khắp trong vùng là anh ta nói gì đó về 'bùa mê ngải lú' và bị 'hớp hồn'. Điều anh ta muốn nói, ta đoán chắc, là việc anh ta đã trải qua cơn mê ám rồi tỉnh ra, tuy nhiên ta dám cá là anh ta không muốn nói thẳng ra những từ đó vì sợ bị coi là kẻ điên. Tuy nhiên, khi dân làng nghe anh ta nói thế, họ cũng đoán được là Merope đã dối gạt Tom Riddle, đã giả vờ như sắp có con, và vì vậy mà anh ta đã phải cưới cô ta."
" Nhưng cô ấy có con thực mà."
" Ấy là mãi một năm sau khi họ cưới nhau. Tom Riddle đã bỏ rơi vợ khi cô ấy đang có mang."
" Có chuyện gì trục trặc ạ ?" Harry hỏi " Tại sao tình dược hết hiệu nghiệm ?"
" Lại một suy đoán nữa thôi..." Cụ Dumbledore nói " Nhưng ta tin là Merope, kẻ yêu chồng tha thiết, không thể chịu đựng hơn nữa cảnh nô dịch chồng bằng phương tiện phép thuật. Ta tin là cô ta đã tự nguyện ngưng cho chồng uống tình dược. Có thể, vốn đã mê muội sẵn, cô ta đã tin rằng giờ đây anh ta hẳn là đã đáp lại tình yêu của cô. Có thể cô ta nghĩ anh ta sẽ ở lại vì đứa con. Nếu vậy thì cô đã tính toán sai lầm trong cả hai trường hợp. Anh ta đã bỏ rơi cô ta, không bao giờ gặp lại cô ta, và không bao giờ bận tâm tìm hiểu coi con trai mình ra sao."
Bầu trời bên ngoài đã đen như mực và những ngọn đèn trong văn phòng cụ Dumbledore dường như chiếu sáng rạng rỡ hơn trước đó.
" Thầy nghĩ hôm nay như vậy là đủ rồi, Harry à." Cụ Dumbledore nói, sau một lúc im lặng.
" Dạ, thưa thầy." Harry nói.
Cậu chàng đứng lên, nhưng chưa lập tức rời đi mà quay sang nhìn cụ và người mặc áo choàng xám.
" Thưa thầy..." Harry ầm ừ nói " Biết tất cả những điều này về quá khứ của Voldemort liệu có quan trọng không?"
" Thầy nghĩ là rất quan trọng." Cụ Dumbledore nói.
" Và nó... có liên quan gì đến lời Tiên tri không ạ ?"
" Nó có mọi thứ liên quan đến lời Tiên tri."
" Dạ..." Harry bối rối, nhưng cũng tin vậy.
Harry quay lưng bước đi, chợt một câu hỏi nảy ra, bèn quay lại.
" Thưa thầy, con có được phép kể cho Ron và Hermione mọi điều mà thầy vừa nói với con không ?"
Cụ Dumbledore cân nhắc ngó nó một lúc, rồi nói " Được chứ, ta nghĩ cậu Weasley và cô Granger đã chứng tỏ là mình những người đáng tin cậy."
Harry gật đầu nhưng vẫn còn chưa rời đi, cậu có vẻ còn chút gì đấy do dự.
" Con còn gì muốn nói sao ?" Dumbledore hỏi.
" Con... Thưa thầy, con còn định nói chuyện này với một người nữa..." Harry hít một hơi thật sâu, tựa hồ đã hạ quyết tâm " Ann Roland Stokes nhà Slytherin."
Cụ Dumbledore hơi nghiêng đầu nhìn qua người mặc áo choàng xám, bởi vì lúc này người nọ cũng đang ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Harry.
" Ngươi có biết tầm quan trọng của sự việc ngày hôm nay không ? Có khả năng đấy là chìa khóa duy nhất để đánh bại kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy." Giọng nói trầm khàn nghèn nghẹt vang lên, có vẻ mang theo chút tức giận.
Sau khi đã đưa ra quyết định, Harry trở nên chắc chắn hơn nhiều " Tôi biết, Skool."
" Ta không nghĩ từ khi nào nhà Slytherin và Gryffindor lại gần gũi đến vậy ? Ngươi vì sao lại muốn nói cho cô bé đó ?"
" Ann, không giống những Slytherin khác, không, cũng không thể nói thế. Cậu ấy và Malfoy khác nhau, Skool, người có lẽ không rõ lắm, nhưng vào thời điểm học năm nhất, cậu ấy đã cùng chúng tôi bảo vệ Hòn đá Phù thủy. Vào năm hai, cậu ấy đã cùng tôi vào tận sâu trong phòng chứa, còn dùng nanh độc của Tử Xà để tiêu diệt cuốn sổ nhật kí. Năm ba, Ann giúp Hagrid kiện tụng vụ của Buckbeak. Năm thứ tư, cậu ấy không trực tiếp thì cũng gián tiếp giúp tôi vượt qua hai hạng mục thi đấu, hơn nữa, ở hạng mục cuối cùng, tôi có thể may mắn thoát chết đều nhờ vào món đồ cậu ấy tặng."
" Năm thứ năm...." Harry hơi khựng lại " Tuy rằng bị mắng thẳng vào mặt, nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu rõ, cậu ấy làm thế là để tránh cho tôi đối đầu trực diện với Umbridge, hơn nữa cậu ấy còn hỗ trợ rất nhiều vấn đề cho Hermione, xem như là cũng gián tiếp giúp tôi."
" Vậy thì chứng minh được cái gì ?" Skool nói " Truyền thống của nhà Slytherin là có dã tâm, khôn khéo, xem xét tình thế, bo bo giữ mình, cô ấy làm vậy có lẽ cũng vì thế mà thôi."
" Tôi biết cậu ấy là một người luôn bảo vệ mạng sống, Hermione đã từng cùng tôi phân tích qua chuyện này. Nhưng chúng tôi đều nhất trí cho rằng Ann có thể tin tưởng được, đặc biệt là năm trước cậu ấy còn giúp đỡ hai người Fred và George sau vụ náo loạn. Cậu ấy và Hermione..." Harry khựng lại " Khụ, ý tôi là, cậu ấy và Hermione rất thân thiết, chứng tỏ Ann không để ý việc có phải là phù thủy thuần chủng hay không."
" Hơn nữa, cha mẹ cậu ấy năm đó cũng bị Voldemort sát hại. Rất nhiều vấn đề, không rõ vì sao nhưng cậu ấy tinh tường hơn chúng tôi nhiều lắm. Hermione nói rằng Ann là người đáng để tin cậy, tôi cũng cho là vậy." Harry lại nói tiếp " Nhiều chuyện trước kia, chúng tôi đều nhờ cậu ấy tư vấn giúp. Nếu dựa vào lời mọi người nói, lời Tiên tri có thể sẽ thành sự thật, tôi nhất định sẽ phải đối đầu với Voldemort, vậy thì Ann có thể sẽ giúp đỡ ít nhiều."
Skool nheo mắt lại " Lời này đều là ý của ngươi ?"
" Tôi..." Harry nhìn qua cụ Dumbledore " Đa phần là thế, lần trước ở Hang Sóc, con cùng Ron và Hermione đã thảo luận rất lâu, bọn con đều nhất trí cảm thấy rằng có thể tin tưởng Ann. Còn nữa, lần trước cũng đã nói qua, chúng con cần sự giúp đỡ của bạn bè."
" Hừm..." Skool hừ một tiếng " Ngươi có từng suy xét tới người bạn này cũng không tình nguyện hỗ trợ các ngươi ? Có thể hay không tiết lộ bí mật ra bên ngoài ?"
" Ann nhất định sẽ không tiết lộ bí mật ra." Harry nói " Bắt đầu từ năm nhất, tôi chưa từng nghe cậu ấy bàn luận bất cứ chuyện gì với người khác về bí mật của chúng tôi cả."
" Làm sao ngươi biết được ?"
" Cậu ấy chưa từng nói với Fanny, một số việc là Ron lén nói với Fanny..." Harry nhỏ giọng.
" Vậy nếu cô ấy không muốn giúp đỡ các ngươi ?" Skool lại hỏi tiếp.
" Không sao cả." Harry nói " Tôi chỉ muốn hỏi thử là có thể đem việc này tiết lộ ra cho thêm một người hay không. Hermione nói, nếu mọi người đồng ý, chúng tôi sẽ đi hỏi Ann trước, cậu ấy chịu thì mới nói ra."
Skool trầm mặc, cụ Dumbledore nhìn sang rồi nói với Harry " Có thể, nhưng ngoại trừ ba người họ, đừng nói thêm cho ai nữa."
" Dạ vâng, thưa thầy. Con hứa là chỉ có ba người thôi ạ." Harry vui vẻ nói.
" Chờ đã..." Skool nói " Có thể cho ta hỏi một chút, vì cái gì ngươi lại tin tưởng một Slytherin ?"
" Đây không phải chuyện có là Slytherin hay không." Harry nói " Tôi cảm thấy Hermione nói điều này rất đúng 'Bởi vì cậu ấy là Ann', nên tôi tin cậu ấy."
Skool nhìn Harry một cái thật sâu, đối phương trên mặt chỉ lộ ra vẻ hiển nhiên là thế " Ngươi về kí túc đi, ngủ ngon."
" Chúc ngủ ngon, thưa thầy, Skool."
Chờ bóng Harry khuất sau cánh cửa, người mặc áo choàng xám mới gỡ mũ trùm và khẩu trang xuống.
Sau khi gỡ khẩu trang ra, giọng Ann cũng đã bình thường trở lại, cụ Dumbledore đã ếm lên nó một bùa chú thay đổi giọng nói.
Ann xoa hai bên thái dương, nửa buồn rầu, nửa có chút bất đắc dĩ nói " Xem như con đã hiểu, không thể nào lí giải nổi lòng tin của mấy người Gryffindor..."
Cụ Dumbledore cười nói " Sự tin tưởng của chúng ta cũng không phải quá khó hiểu, hơn nữa ta cũng nói qua, chỉ tin những người đáng giá, và rất ít khi tin sai người."
" Ầy, đã khuya rồi, con về trước đây, thầy ngủ ngon ạ." Ann đứng lên, nhét cái áo choàng xám tro vào túi đeo.
" Ừm." Cụ cũng đứng dậy " Nếu còn yêu cầu hay ý kiến gì thì cứ nói ra nhé."
" Thầy cứ yên tâm ạ, con nhất định sẽ tận dụng hết lợi ích được thầy ban tặng." Ann nói " Con sẽ không buông tha cơ hội bốc lột tài sản của thầy đâu."
" Rất hân hạnh."