----------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
----------------------------------
10 giờ đêm, còn đường Privet Drive thành phố London, đèn đường xung quanh đột nhiên tắt ngỏm, chuông của của căn nhà số 4 vang lên.
Dumbledore cùng một người đàn ông mặc áo choàng xám, đeo khẩu trang và kính râm, đội mũ trùm đầu. Giọng điệu thô lỗ của một người đàn ông từ phòng khách truyền ra " Điên à, đứa nào mà đêm khuya khoắt thế này lại kêu cửa đó ?"
Cửa mở ra, một ông chú mập mạp, mỡ thừa che khuất cả cần cổ đang mặc bộ đồ ngủ đứng trước cửa. Cụ Dumbledore lịch sự đáp lời " Chào buổi tối. Chắc hẳn là ông Dursley. Harry đã nói với ông là tôi sẽ đến đón thằng bé rồi chứ ?"
Dursley không nói câu nào, ông ta ngơ ngác nhìn chăm chăm người trước mặt, như thể không tin vào những gì mà đôi mắt híp đang nhìn thấy.
" Qua ánh mắt ngạc nhiên khó thể tin được của ông, tôi đoán Harry đã không báo ông biết việc tôi sẽ đến đây." Cụ Dumbledore nói một cách đầy nhã nhặn " Dù sao, chúng ta hãy cứ cho rằng ông đã mời tôi đến nhà một cách nhiệt tình nhé. Thật là không sáng suốt lắm nếu cứ nấn ná lâu ở ngay trước cửa trong thời điểm rối ren thế này."
Cụ liếc nhìn Ann, rồi hai người bước nhanh vào và đóng cửa lại.
Thang lầu cũng vang lên tiếng bước chân vội vã, Harry đứng ngay cầu thang với một bộ trang phục sinh hoạt thường ngày.
" Đã rất lâu kể từ lần viếng thăm trước đây của tôi." Cụ Dumbledore nói tiếp " Phải nói rằng gia đình ông rất sung túc."
Dursley không nói lời nào cả.
Cụ chuyển hướng sang Harry " À, chào buổi tối, Harry."
Harry nhìn cụ Dumbledore rồi lại ngó ngó qua người đàn ông mặc áo choàng xám bên cạnh.
" Đây là một nhân vật đặc biệt, lát nữa ta sẽ giới thiệu cho con. À đây chắc là Petunia."
Cửa bếp mở ra, dì của Harry đang đứng đó, mang đôi bao tay cao su và một cái tạp dề bên ngoài áo ngủ, hẳn là vừa rồi bà ấy đang lau chùi nhà bếp. Gương mặt dài dài trông như ngựa của bà toát ra sự kinh ngạc.
" Albus Dumbledore." Cụ Dumbledore tự nói thay cho ông Dursley quên mất không giới thiệu " Hẳn nhiên trước đây chúng ta đã liên lạc bằng thư từ."
Mặt Petunia tái nhợt, nhưng cũng không tỏ vẻ hằn học gì.
" Và đây chắc là con trai của ông bà, Dudley ?"
Một cái đầu to với mái tóc vàng thò ra, trông có vẻ hơi giật mình hoảng sợ, miệng nó há to tướng.
" Chúng ta có thể đặt ra một giả thiết khác, là ông bà đã mời tôi vào phòng khách ngồi ?"
Dudley tránh đường khi cụ Dumbledore bước ngang. Harry vẫn cầm cái kính thiên văn và đôi giày trên tay, nhảy xuống những bậc thang cuối và đi theo cụ. Người đàn ông mặc áo choàng xám cũng bước chân theo sau, khoanh hai tay đứng một góc trong phòng khách.
Cụ ngồi vào một chiếc ghế bành cạnh lò sưởi và nhìn ngó xung quanh với nét mặt thích thú. Trông cụ chẳng hợp cạ với khung cảnh này tí nào.
" Chúng ta --- chúng ta không đi sao thầy ?" Harry vội vàng hỏi.
" Đi chứ, chúng ta sẽ đi thôi, nhưng có một vài vấn đề cần thảo luận được trước đã." Cụ Dumbledore nói " Ta không thích bàn việc này ở bên ngoài cho lắm, nên đành phải làm phiền dì dượng con trong chốc lát."
" Cái gì, sao ông dám ?"
Dursley bước vào phòng, Petunia đứng sau lưng, còn Dudley thì trốn sau cha mẹ.
" Đúng thế." Cụ Dumbledore nói đầy thản nhiên " Tôi đương nhiên dám."
Cụ đột nhiên rút đũa phép ra, vẩy nhẹ, cái ghế sofa vọt lại đụng vào đầu gối của cả ba người nhà Dursley làm họ té nhào xếp thành đống. Một cái vẩy nhẹ nữa, cái ghế sofa trở về vị trí cũ.
" Chúng ta có thể dễ chịu hơn rồi." Cụ Dumbledore nói vui vẻ.
Khi cụ cất đũa phép vào túi, Harry thấy bên trong tay áo khoác bàn tay của cụ bị cháy đen.
" Thưa thầy - có chuyện gì đã xảy ra với -?"
" Để sau Harry..." Cụ Dumbledore nói " Con ngồi xuống đã."
Harry ngồi xuống cái ghế bành còn lại, quay đầu nhìn sang người mặc áo choàng xám " Ờm, ông, anh ta không ngồi ạ ?"
Người đàn ông như thể không nghe thấy Harry nói, đứng im không nhúc nhích.
" Không sao cả, con cứ xem như không thấy anh ta là được rồi Harry." Cụ nói rồi liếc mắt nhìn gia đình ba người nhà Dursley, lắc đầu " Tôi cho rằng ông sẽ thiết đãi tôi một ít đồ ăn thức uống, nhưng kì vọng này có vẻ hơi buồn cười."
Cái đũa phép được vẩy lên lần thứ ba, một cái chai nhỏ và năm cái ly xuất hiện giữa không trung. Cái chai đựng thứ nước có màu tựa mật ong, tự động nghiêng nghiêng mở nắp rót xuống năm cái ly, chúng lần lượt trôi về phía từng người một trong phòng, trừ người mặc áo choàng xám.
" Bà Rosmerta tốt bụng đã pha chế rượu mật ong này." Cụ Dumbledore nói, giơ cái ly về phía Harry, cậu cũng bắt đầu nhấm nháp, uống thử, đôi mắt thì lại không kiềm được liếc nhìn người đàn ông áo choàng xám trong góc tường.
Gia đình Dursley sau một lúc nhìn nhau sợ hãi, cố phớt lờ những cái ly hướng về phía họ, huých tay đẩy chúng sang một bên. Nhưng có vẻ không dễ xua đuổi cho lắm, chúng nó cứ lởn vởn đụng vào đầu họ như muốn nhắc khéo.
" Harry này." Cụ Dumbledore quay sang Harry nói " Có một khó khăn vừa xảy ra, ta hi vọng con có thể giải quyết giúp chúng ta. Chúng ta ở đây, ý là Hội Phượng Hoàng. Nhưng trước tiên ta phải kể cho con là chúng ta đã tìm thấy Sirius một tuần trước, và anh ta đã để lại cho con những gì anh ấy có."
Harry cố kiềm lại kích động " Dạ vâng ạ."
" Trên cơ bản thì cũng rất đơn giản." Cụ nói tiếp " Tài sản của con tại ngân hàng Gringotts được tăng thêm một lượng vàng, con thừa kế toàn bộ tài sản cá nhân của Sirius. Phần tài sản thừa kế khó giải quyết là..."
" Cha đỡ đầu của nó chết rồi sao ?" Dursley la to từ phía bên kia chiếc ghế sofa. Cả cụ Dumbledore và Harry cùng quay sang nhìn ông ta. Cái ly thì vẫn tiếp tục khăng khăng gõ gõ vào một bên mặt của Dursley, ông ta thì vẫn cố gắng đẩy nó ra " Thằng cha đó chết à ? Cha đỡ đầu của nó ấy ?"
" Phải." Cụ Dumbledore nói " Vấn đề của chúng ta..." Cụ nói tiếp với Harry như thể đã không có sự gián đoạn nào " Là Sirius còn để lại cho con căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld."
" Thằng đấy để lại cho nó căn nhà hả ?" Dursley nói với một cách thèm khát, con mắt ti hí nheo lại, nhưng không thèm để ý ông ta.
" Thầy cứ tiếp tục dùng nó làm Tổng hành dinh." Harry nói " Con không quan tâm. Thầy cứ dùng nó. Con thực sự không muốn lấy nó." Harry không bao giờ muốn đặt chân một lần nữa đến số 12 quảng trường Grimmauld.
" Thật là hào phóng.." Cụ Dumbledore nói " Dù sao thì chúng ta cũng đã tạm thời bỏ trống nó rồi."
" Tại sao ?"
" À." Cụ Dumbledore nói tiếp, phớt lờ tiếng thở dài của Dursley " Truyền thống dòng họ Black đã ra chỉ thị căn nhà sẽ được truyền lại trực tiếp cho người con trai mang họ 'Black'. Sirius là người cuối cùng trong dòng họ, cùng với em trai, Regulus, đã chết trước đó mà cả hai đều không có con. Trong kế hoạch là anh ấy muốn cho con căn nhà, tuy nhiên có khả năng là một vài câu thần chú hay bùa chú đã được đặt vào căn nhà để nó đảm bảo rằng người sở hữu căn nhà phải là một phù thủy có dòng máu thuần chủng."
" Chắc chắn là thế." Harry nói " Nhiều câu bùa chú được ếm trong căn nhà đó lắm."
"Đúng thế, nếu bùa chú đó còn tồn tại thì quyền sở hữu căn nhà sẽ được chuyển sang người họ hàng lớn tuổi nhất còn sống, nghĩa là chị họ của anh ấy, Bellatrix Lestrange."
Harry bật đứng dậy, cái kính thiên văn và đôi giày rơi bịch xuống sàn nhà. Bellatrix Lestrange
" Không được."
" Ừ, hiển nhiên là chúng ta không mong muốn bà ta thừa kế căn nhà." Cụ Dumbledore điềm tĩnh nói " Hoàn cảnh này đầy rắc rối phức tạp. Chúng ta không biết loại bùa chú nào đã được đặt lên căn nhà, ví dụ như, bùa chú Unplottable sẽ giúp cho quyền sở hữu được truyền từ Sirius. Có thể Bellatrix sẽ đến căn nhà ấy bất cứ lúc nào. Nên đương nhiên là chúng ta phải chuyển ra ngoài cho đến khi chúng ta tìm ra cách."
"Nhưng làm sao chúng ta tìm ra cách để biết cháu có thể sở hữu nó ?"
" May mắn thay..." Cụ Dumbledore nói " Có một cách kiểm tra đơn giản."
Cụ đặt cái ly cạn sạch xuống cái bàn nhỏ kế bên cạnh cái ghế, nhưng trước khi cụ kịp nói gì thì Dursley đã quát lên " Ông có thể bỏ những cái thứ chết tiệt này ra khỏi chúng tôi được không ?"
Ba người nhà Dursley đang lấy tay ôm lấy đầu, còn những cái ly thì cứ nhảy lên nhảy xuống trên đầu họ, rượu mật ong bên trong thì bay văng khắp nơi.
" Ồ, thật xin lỗi." Cụ Dumbledore nói một cách lịch sự, và vẩy cây đũa phép lần nữa. Cả ba cái ly biến mất " Nhưng ông biết không, sẽ thật là phải phép nếu ông uống nó."
Trông Dursley như thể sắp nổ tung với lời đáp trả vừa rồi, nhưng ông ta chỉ đơn thuần lùi lại phía sau cùng với Petunia và Dudley mà không nói năng gì, tiếp tục chĩa đôi mắt heo về phía cây đũa phép của cụ Dumbledore.
" Con thấy đấy..." Cụ Dumbledore quay qua nói tiếp với Harry " Nếu con thực sự thừa kế căn nhà, con còn thừa kế ..."
Cụ vẩy cây đũa phép lần thứ năm. Có một tiếng tách to, và một con gia tinh hiện ra với một cái vòi giống như cái mũi, đôi tai dơi khổng lồ và đôi mắt lồi màu đỏ, cúi mình xuống tấm thảm nhà Dursley, trên mình trùm một cái giẻ rách cáu bẩn. Petunia thét lên, trong trí nhớ của bà chưa từng có thứ gì bẩn thỉu như thế trong phòng khách nhà bà ta. Đôi chân to bè của Dudley co rúm lại và đứng bất động như thể con quái vật kia sẽ chạy lại gần bộ đồ ngủ của nó,Dursley rống lên giận dữ " Cái quái gì thế kia ?"
" Kreacher." Cụ Dumbledore đáp.
" Kreacher không đi đâu, Kreacher không đi đâu, Kreacher không đi đâu !" Con gia tinh rền rĩ, to đến mức ông Dursley phải giậm chân, nhăn nhó bịt tai lại " Kreacher thuộc về bà chủ Bellatrix, đúng thế, Kreacher phục vụ dòng họ Black, Kreacher muốn bà chủ mới cơ, Kreacher không đi theo thằng nhóc láo lếu Potter đâu, Kreacher không chấp nhận, không chấp nhận, không chấp nhận..."
" Con thấy đấy Harry." Cụ Dumbledore nói lớn hơn, át hẳn tiếng rền rĩ của Kreacher " Không chấp nhận, không chấp nhận, không chấp nhận." " Kreacher sẽ cho thấy sự miễn cưỡng khi chuyển cho nó quyền sở hữu."
" Con không quan tâm..." Harry nói, nhìn con gia tinh đang kêu la một cách phẫn nộ " Con không muốn có nó."
" Con muốn nó chuyển quyền sở hữu cho Bellatrix Lestrange sao ? Hãy nhớ rằng nó đã sống ở tổng hành dinh của Hội Phượng Hoàng suốt năm ngoái."
" Không chấp nhận, không chấp nhận, không chấp nhận..."
Harry nhìn chằm chằm cụ Dumbledore. Cậu biết không thể để Kreacher đến sống cùng với Bellatrix Lestrange, nhưng cái ý nghĩ làm chủ nó, có trách nhiệm với con vật đã phản bội Sirius thì thật ghê tởm.
" Hãy ra lệnh cho nó." Cụ Dumbledore nói " Nếu nó thuộc quyền sở hữu của con, nó sẽ phải tuân lệnh. Nếu không, chúng ta sẽ phải nghĩ cách để giữ nó không trở về với bà chủ của nó."
" Không chấp nhận, không chấp nhận, không chấp nhận, KHÔNG CHẤP NHẬN..."
Giọng Kreacher giờ đây như đang gào thét. Harry không nghĩ ra việc gì ngoài việc hét lên " Kreacher, câm mồm !"
Có vẻ như Kreacher vừa bị nghẹt thở. Nó ôm lấy cổ họng, miệng vẫn đang cáu tiết, mắt nó lồi ra. Sau một vài giây nuốt như điên, nó quẳng người nó xuống tấm thảm và đập tay chân xuống sàn nhà, trông nó thật hung tơn, nhưng hoàn toàn im lặng.
" Tốt, việc này làm đơn giản mọi vấn đề." Cụ Dumbledore vui mừng nói " Có vẻ như Sirius biết anh ấy phải làm gì. Con chắc chắn là chủ của căn nhà số mười hai quảng trường Grimmauld và là chủ của Kreacher."
" Con phải - con phải giữ nó ở chung sao ?" Harry kinh hoàng hỏi, Kreacher đang quẫy đạp dưới chân cậu ta.
" Không nếu con không muốn." Cụ Dumbledore nói " Ta có thể đề nghị, con có thể gửi nó tới Hogwarts để làm việc trong nhà bếp ở đó. Như vậy thì, những con gia tinh khác có thể để mắt trông chừng nó."
" Dạ." Harry phấn khởi đáp " Vâng, con sẽ làm như thế. Này Kreacher, ta muốn mi đến Hogwarts làm việc trong nhà bếp ở đó với những con gia tinh khác."
Kreacher giờ phút này đang nằm tựa lưng xuống thảm, chân tay giơ lên, cúi đầu nhìn Harry một cách căm ghét, và với một tiếng bụp lớn, nó biến mất.
" Tốt lắm." Cụ Dumbledore nói " Vẫn còn một vấn đề nữa với con bằng mã, Buckbeak. Hagrid đã trông nom nó kể từ khi Sirius chết, nhưng Buckbeak giờ đây là của con luôn, vậy nếu con muốn có một sự sắp đặt khác.."
" Không." Harry nói ngay " Nó cứ ở với bác Hagrid. Con nghĩ Buckbeak thích thế."
" Hagrid sẽ rất suиɠ sướиɠ." Cụ Dumbledore mỉm cười nói " À để báo thêm một chuyện, chúng ta đã quyết định đặt tên lại cho Buckbeak vì sự an toàn của nó. 'Witherwings' là tên từ giờ trở đi của nó mặc dù ta nghi ngờ Bộ Phép thuật sẽ đoán ra nó chính là con bằng mã họ đã tuyên án tử hình. À đúng rồi, Harry, con đã đóng gói hành lí chưa ?"
" Ơ ... "
" Không tin là thầy sẽ đến đón con à ?" Cụ hỏi một câu sắc sảo.
" Con đi...ờm... dọn dẹp ngay." Harry vội vàng nói, rồi nhanh chóng nhặt cái kính thiên văn và đôi giày lên.
Cụ Dumbledore gật đầu " Được, ta ở đây chờ con..." Cụ đứng lên, lướt qua một nha ba người Dursley đang co ro thành một tụm, người mặc áo choàng xám cũng đi theo cụ ra bên ngoài cửa chính.
Chẳng biết vì sao, trông cụ rất hứng thú với khóm hoa Thanh Anh gần đó, khom lưng cúi người xuống quan sát. Cả căn nhà nhất thời không ai nói lời nào.
Qua hơn mười phút, Harry một tay xách rương hành lí, một tay cầm lồng sắt đựng Hedwig xuống lầu.
" Thưa thầy... con đã xong rồi ạ."
" Tốt." Cụ Dumbledore nói, chỉnh trang quần áo, quay sang nhà Dursley chào hỏi " Nên xuất phát rồi. Hẹn gặp lại mọi người."
Nhưng xem vẻ mặt ba người nhà bọn họ, thì có lẽ mong chẳng bao giờ gặp lại.
" Tạm biệt." Harry vội chào ba người họ rồi đi theo ra ngoài. Cụ dừng lại bên cạnh cái rương và cái lồng con Hedwig của Harry.
" Chúng ta không thể để những thứ này làm vướng víu." Cụ nói, và rút đũa phép ra một lần nữa " Ta sẽ gửi chúng đến trang trại Hang Sóc chờ trước ở đó."
Dumbledore vẩy đũa phép, cái rương, cái lồng cú cùng con Hedwig biến mất. Người đàn ông mặc áo choàng xám bên cạnh chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
" Được rồi Harry, hãy luôn chuẩn bị sẵn tinh thần để cầm chắc đũa phép."
" Nhưng mà, con không được dùng phép ngoài trường học, thưa thầy."
" Nếu bị tấn công..." Cụ Dumbledore nói " Ta cho phép con đánh trả bằng bất kì phép thuật hay phản nguyền nào mà con có thể nghĩ đến. Nhưng tối nay thì chắc không cần lo về việc bị tấn công."
" Tại sao ạ ?"
" Vì con đang ở cạnh ta." Cụ Dumbledore nói ngắn gọn " Được rồi không nói nữa, Harry mau đặt tay lên vai ta nào."
Harry cầm đũa phép đi tới, đặt tay lên vai cụ, sau đó người mặc áo choàng xám cũng tiến đến gần, đứng cách đó khoảng nửa bước chân, nhìn cụ rồi gật đầu.
" Tốt lắm, giờ thì xuất phát nào."
Ngoại thành London, giữa quảng trường của một ngôi làng hoang vắng. Ngay đó là một đài tưởng niệm chiến tranh đã lâu đời, bao chung quanh nó là nhữnh cái ghế tựa dài, Dumbledore và Harry dịch chuyển xuất hiện, ngay vài giây sau người đàn ông mặc áo choàng xám cũng tới nơi.
" Con không sao chứ ?" Cụ cuối đầu quan tâm Harry " Cảm giác này cần làm nhiều lần để tập quen."
" Cũng ổn ạ..." Harry chà chà lỗ tai " Nhưng con thích cưỡi chổi bay hơn."
Cụ Dumbledore mỉm cười, sửa lại chiếc áo choàng của mình cho ngay ngắn rồi nói " Đi lối này." Cất những bước chân nhanh nhẹn, đi qua một quán trọ trống vắng và những ngôi nhà không hơn gì quán trọ mấy. Thời gian lúc này đã gần nửa đêm rồi nếu tính theo giờ của một cái đồng hồ được treo trên vọng gác ngôi nhà thờ gần đó.
" Nói cho ta nghe Harry." Cụ Dumbledore hỏi " Vết sẹo của con còn đau chút nào nữa không ?"
Harry đưa cánh tay lên trán mình, chạm nhẹ vào vết sẹo hình tia chớp một cách vô thức.
" Không có ạ." Harry trả lời " Con cũng đang tự hỏi về chuyện đó, con nghĩ rằng nó sẽ..." Harry chợt khựng lại quay đầu nhìn người mặc áo choàng xám.
" Không sao cả." Cụ Dumbledore lên tiếng " Anh ta rất đáng tin cậy."
Harry tiếp tục lời nói khi nãy " Con nghĩ rằng nó sẽ đau nhức lắm đây khi mà Voldemort đã có lại được quyền năng của mình."
" Ta thì lại nghĩ khác." Cụ Dumbledore nói " Cuối cùng rồi thì chúa tể Voldemort cũng nhận ra trong thâm tâm là sẽ có nguy hiểm rình rập khi con đọc được những suy nghĩ và cảm giác của hắn. Điều này chứng tỏ hắn đang sử dụng Occlumency để ngăn con thực hiện điều này."
" Con cũng mong vậy." Harry bực tức nói.
Bọn họ đi về góc đường, qua một cái hộp điện thoại và một chỗ đậu xe buýt. Harry lại ngước nhìn lên cụ Dumbledore " Thưa cụ."
" Sao đấy ?"
" Ờm... rốt cuộc chúng ta đang đi đâu ?"
" Đây, đây là ngôi làng ma thuật tên là Budleigh Babberton."
" Và chúng ta đang làm gì ở đây ?"
" À vâng, ta chưa nói cho con biết." Cụ Dumbledore nói " Ầy, ta cũng chẳng nhớ nổi đã phải nghĩ về chuyện này những năm nay bao nhiêu lần rồi, nhưng không còn cách nào khác, trường ta hiện đang thiếu giáo viên. Chúng ta tới đây là để mời gọi một đồng nghiệp trước đây của ta, ông ấy đã về hưu, trở lại công việc tại Hogwarts."
" Con đâu thể giúp gì được trong việc này ạ ?"
" Không, ta nghĩ con sẽ có một tác dụng nào đấy." Cụ Dumbledore mơ màng nói " Quẹo trái nào, Harry."
Ba người đi lên một con đường hẹp rất dốc, hai bên nhà cửa san sát.
"Thưa thầy, tại sao chúng ta không độn thổ thẳng vô nhà đồng nghiệp của thầy cho gọn ?"
" Bởi vì như vậy thì bất lịch sự không kém gì đá tông vô cửa nhà người ta." Cụ Dumbledore nói " Phép lịch sự đòi hỏi chúng ta phải chừa lại cho các pháp sư cơ hội từ chối đón tiếp chúng ta. Vả lại, hầu hết nhà cửa của dân phép thuật đều được bảo vệ bằng bùa chống lại những cuộc đột nhập bằng độn thổ. Chẳng hạn ở Hogwarts..."
" Không ai có thể độn thổ ở bất cứ đâu bên trong lâu đài hay ngoài sân vườn. Hermione có nói với con như vậy." Harry nhanh nhảu nói.
" Vâng, trò ấy hoàn toàn đúng. Chúng ta cần quẹo trái một lần nữa."
Harry không để ý tới bước chân người mặc áo choàng xám có chuyển đảo loạn, tuy Dumbledor thu hết vào tầm mắt nhưng cũng không nói thêm gì.
" Thưa thầy, con coi trên «Nhật báo Tiên tri» ông Fudge đã bị mất chức..."
" Đúng thế." Cụ Dumbledore đang đi ngược lên phía dốc đứng của con đường " Thầy chắc là con cũng có đọc thấy rằng ông ấy đã bị Rufus Scrimgeour thay thế. Ông này vốn là Giám đốc Sở Thần sáng."
" Ông ấy... Thầy có nghĩ là ông ấy tốt không ?" Harry hỏi.
" Một câu hỏi thú vị." Cụ Dumbledore nói " Chắc chắn là ông ấy có khả năng. Một tính cách mạnh mẽ cả quyết hơn ông Cornelius."
"Dạ, nhưng ý con..."
" Ta hiểu ý con. Rufus là một người hành động, và vì đã từng chiến đấu chống các phù thủy Hắc ám gần như suốt cả đời công tác, nên không đánh giá thấp Chúa tể Voldemort."
Harry chờ đợi, nhưng cụ Dumbledore chẳng nói gì tới chuyện cụ bất đồng với ông Scrimgeour mà tờ «Nhật báo Tiên Tri» đã tường thuật, và nó cũng chẳng dám theo đuổi chủ đề đó, cho nên nó đổi đề tài:
" Vậy... thưa thầy... Con có đọc tin về bà Bones."
" Ừ." Cụ Dumbledore khẽ nói " Một mất mát kinh khủng. Bà ấy là một phù thủy vĩ đại. Thầy nghĩ, ngay ở đây thôi..."
" Thưa thầy... Con nhận được bằng thư cú có tờ rơi của Bộ Phép thuật, về những biện pháp an ninh mà tất cả chúng ta cần thực hiện để chống lại bọn Tử thần thực tử..."
" Ừ, chính ta cũng nhận được một bản." Cụ Dumbledore vẫn mỉm cười " Con có thấy tờ đó có ích gì không ?"
" Không ích gì mấy ạ."
" Thầy cũng nghĩ là không. Nãy giờ con đã không hỏi thầy, thí dụ, mùi mứt nào thầy thích nhất, để kiểm tra coi thầy có đúng thật là giáo sư Dumbledore chứ không phải một kẻ giả danh đội lốt không."
" Con không..."
" Để dùng trong tương lai, Harry à, con nên biết đó là mùi mứt dâu đỏ... Mặc dù, dĩ nhiên, nếu ta là một Tử thần thực tử thì ta ắt sẽ phải nghiên cứu sở thích mùi mứt của chính mình trước khi hóa thân thành chính ta."
" Ơ... Đúng vậy." Harry nói " À, trong tờ rơi có nói cái gì đó về Âm binh. Chính xác là gì vậy thầy ? Trong đó nói không rõ lắm."
"Chúng là những xác chết." Cụ Dumbledore bình tĩnh nói " Những xác chết đó đã bị phù phép để làm theo lệnh của một phù thủy Hắc ám. Tuy nhiên, lâu lắm rồi chẳng ai nhìn thấy Âm binh đâu cả, kể từ khi Voldemort đầy quyền lực lần cuối... Hắn đã gϊếŧ đủ người để thành lập cả một đội quân xác chết, tất nhiên. Chỗ này đây, Harry, ngay đây..."
Họ đang ở gần một ngôi nhà nhỏ xây bằng đá lát giữa một khu vườn riêng. Nhưng căn nhà như đã bị ai đó tấn công, mọi thứ tan tành.
" Ôi Merlin.." Harry không kiềm được hô lên.
Dumbledore nhìn đống hoang tàn, lại thấy cánh tay muốn rút đũa phép của Harry " Không cần đâu, Harry..."
" Nhưng mà..."
" Không sao cả, đi vào thôi."
" Ta không vào đâu." Người đàn ông mặc áo choàng xám luôn im lặng đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm trầm không một điểm nhấn.
Harry quay đầu nhìn hắn ta, cậu đối với người này thật sự là rất rất tò mò. Dumbledore nghe xong chỉ gật đầu " Được, vậy ngươi đứng đây đợi một lát."
Người mặc áo choàng xám gật đầu, rất nhanh chóng, căn nhà u ám đã sáng đèn, còn hắn ta thì đi đến giữa sân vườn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Qua không bao lâu, đại khái chừng hai mươi mấy phút, Harry và cụ Dumbledore đã cười vui vẻ bước ra.
" Làm không tệ, Harry."
" Con cũng không làm gì hết..." Harry hơi ngạc nhiên.
" Ồ, có chứ. Con đã chỉ ra cho thầy Horace chính xác bao nhiêu lợi ích, thầy ấy sẽ đạt được khi trở lại trường Hogwarts. Con có thích thầy Horace không ?"
" Ờm..." Harry lắc đầu, cậu cũng không rõ lắm.
" Không sao cả từ từ sẽ thân quen hơn." Dumbledore nói rồi nhìn người đang đứng giữa sân vườn " Giờ đi tới Hang Sóc thôi."
Điểm đáp lần này là một trang trại nhỏ, cách đó không xa là một tòa nhà nghiêng ngả xiêu vẹo, Hang Sóc.
" Nếu con không phiền, Harry à..." Cụ Dumbledore nói khi ba người đi ngang qua cánh cổng " Thì thầy muốn nói vài lời với con trước khi chia tay. Bí mật mà chỉ có ba chúng ta, không thể để ai nghe thấy. Có lẽ nên nói ở đó nhỉ ?"
Cụ chỉ tay về phía một ngôi nhà phụ xây bằng đá đã xiêu vẹo là nơi mà gia đình Weasley để cán chổi. Cụ dẫn đầu đi vào đó, tiếp sau là Harry và cuối cùng là người mặc áo choàng xám.
Một căn phòng khá nhỏ, không có cửa sổ bên trong chất đầy mấy món đồ tạp nham, mà hàng tá con nhện bò tới bò lui.
Vừa vào phòng người kia đã lên tiếng " Ta hi vọng có thể dọn sạch đống nhền nhện này, chắc là việc này không làm khó được cho người."
Vẫn là giọng nói trầm trầm như cũ, không tí nhấn nhá lên xuống gì, tưởng chừng như người nào đang đọc vẹt cuốn sách lịch sử nhạt nhẽo. Harry nhìn về phía Dumbledore, cậu biết người này không phải đang nói chuyện với mình, hơn nữa còn có tí cảm thấy hắn khá thú vị, ai đời lại thèm để ý đám nhện quỷ quái này.
" Được chứ, rất hân hạnh được giúp đỡ." Cụ Dumbledore lên tiếng, sau đó vung đũa phép lên, mấy con nhện đã không thấy đâu. Tiếp theo đó, đũa phép cháy sáng như ánh đèn dầu hỏa.
Cụ nhìn qua Harry " Harry, tiếp theo đây ta muốn giới thiệu cho con một chút, vị này là Skool (Đồng âm với Square: Hình vuông), hội trưởng mới của Hội Phượng Hoàng."
Harry trợn tròn cặp mắt " Mới ? Hội trưởng mới ? Vậy còn người ?"
" Ta vẫn sẽ quản lí hội trong thời gian này, nhưng sau này chủ yếu sẽ do Skool tiếp quản." Dumbledore nói " Về sau có rất nhiều phương diện con còn cần anh ta hỗ trợ."
" Hả... vậy..." Harry nhìn qua người mặc áo choàng xám vẫn không cử động tí nào " Thật hân hạnh được biết người, Sk... quý ngài Skool ?"
" Không cần thêm vào quý ngài." Cụ Dumbledore nói " Con cứ trực tiếp gọi người này là Skool được rồi, hắn cũng sẽ gọi thẳng tên con là Harry. Hơn nữa tính cách có chút lạnh nhạt, nhưng chúng ta sẽ cùng đồng hành trong một thời gian dài."
" Ý là sao ạ ?" Harry vội vàng hỏi.
" Ý là, học kì này ta sẽ dạy một lớp riêng biệt dành cho con, và Skool sẽ hỗ trợ nó."
" Lớp học riêng biệt ?" Harry tỏ vẻ kinh ngạc.
" Đúng vậy, ta nghĩ đã đến lúc thầy cần can thiệp nhiều hơn vào việc giáo dục con." Cụ Dumbledore nói.
" Nhưng, người, mọi người sẽ dạy gì cho con ạ ?"
" À, một chút môn này, một chút môn kia." Cụ Dumbledore nói đầy bâng quơ.
" Nếu con theo học lớp riêng với hai người, thì sẽ được miễn học Bế Quan bí thuật với ông Snape, phải không ạ ?"
" Giáo sư Snape, Harry à... Ừ, khỏi. Con được miễn."
" Tốt quá rồi..." Harry như trút được gánh nặng " Con rất vui."
Dumbledore cười một lát rồi nói tiếp " Mặt khác, Harry à, có một chuyện rất bí mật... Theo ta biết, hai tuần gần đây con vẫn luôn đặt mua «Nhật báo Tiên Tri» phải chứ ?"
" Vâng, đúng thế ạ." Harry không rõ lắm cụ đang muốn nói gì.
" Vậy thì con có nhận thấy là có nhiều rò rỉ tùm lum về cuộc phiêu lưu của con trong Sảnh đường Tiên Tri không ?"
" Dạ" Harry trả lời " Và bây giờ mọi người đều biết con là kẻ..."
" Không, họ không biết." Cụ Dumbledore ngắt lời " Chỉ có hai người trên cả thế giới này biết nội dung đầy đủ của lời tiên tri được phán về con và chúa tể Voldemort, và cả hai người đó đang đứng trong căn chòi để chổi hôi hám đầy bụi bám nhện giăng này. Tuy nhiên, đúng là nhiều người đã đoán, chính xác là Voldemort đã phái bọn Tử thần thực tử của hắn đi đánh cắp lời tiên tri, và lời tiên tri có liên quan đến con."
Harry nhẹ nhõm cả người.
"Bây giờ, ta nghĩ là ta đúng nếu nói rằng con chưa kể cho bất cứ ai chuyện con biết lời tiên tri đó nói gì chứ ?"
" Vâng." Harry đáp.
" Một quyết định khôn ngoan, về mọi mặt." Cụ Dumbledore nói tiếp " Mặc dù ta nghĩ con nên thoải mái tâm sự với bạn bè thân thiết của con như Ron Weasley và Hermione Granger. Ừ..." Cụ tiếp tục nói khi thấy Harry tỏ vẻ sửng sốt " Ta nghĩ họ cũng nên biết. Nếu con mà không giải bày với họ một điều quan trọng như vầy thì giống như đang lừa dối họ, nó sẽ làm tổn thương tình cảm bạn bè của mấy đứa."
" Con không muốn..."
"...làm họ lo lắng hay sợ hãi hả ?" Cụ Dumbledore nói. Cụ đưa mắt nhìn qua bên trên cặp kính nửa vầng trăng để dò xét gương mặt Harry " Hay cũng có thể, con không muốn thú nhận là chính con cũng lo lắng và sợ hãi ? Con cần bạn bè, Harry à. Như con đã nói rất đúng, chú Sirius đâu có muốn con tự cô lập mình."
Harry không nói gì, nhưng cụ Dumbledore không có vẻ đòi hỏi câu trả lời.
" Và sau cùng, trong thời gian con ở đây, trang trại Hang Sóc được canh phòng an ninh ở mức cao nhất mà Bộ Phép thuật có thể bố trí. Những biện pháp an ninh này chắc chắn gây ra rất nhiều phiền phức cho ông Arthur và bà Molly... Thí dụ, tất cả bưu kiện của họ đều bị đưa về Bộ kiểm tra trước khi được gởi đi. Họ chẳng hề lấy làm phiền chút xíu nào hết, bởi vì mối quan tâm duy nhất của họ là sự an toàn của con. Tuy nhiên, nếu trong thời gian con ở đây với họ mà con làm điều gì liều lĩnh, thì đó sẽ là một sự đền đáp tệ bạc."
" Con hiểu ạ." Harry nói nhanh.
" Vậy thì, tốt lắm." Cụ Dumbledore vừa nói, vừa đẩy cửa cái nhà để chổi và bước ra sân. Nhưng Harry nhanh chóng hỏi thêm một câu " Thưa thầy, con có thể nói với họ về chuyện của Skool chứ ?"
Cụ Dumbledore vậy mà không lập tức trả lời, mắt liếc nhìn sang người kia.
" Có thể." Hắn ta lên tiếng.
Cụ nghe thế thì bổ sung thêm một câu " Tuy là được phép, nhưng Harry, ta hi vọng chờ hai ngày nữa hãy nói, việc thay đổi hội trưởng của Hội Phượng Hoàng con là người đầu tiên biết tới."
" Vâng ạ." Harry nói rồi lại nhìn qua người kia.
" Được rồi, chúng ta vào thôi, Skool sẽ chờ lát hả ?"
Người nọ gật đầu.
Chưa tới mười phút sau, cụ Dumbledore và người mặc áo choàng xám đi trên con đường nhỏ rời ngày một xa Hang Sóc.
" Giờ chúng ta cần đến tổng bộ của Hội Phượng Hoàng một chuyến, hội nghị 9 giờ tối mai, con cũng nên biết địa điểm."
" 8 giờ rưỡi, đổi cuộc họp sang 8 giờ rưỡi." Người mặc áo choàng xám nói " Người biết đó, con cần sẽ mất ít thời gian nghỉ ngơi khi nhận nhiệm vụ này."
Dumbledore thế mà cũng không tức giận, ngược lại còn cười cười trông rất vui vẻ " Đương nhiên, hiện giờ con là hội trưởng, mọi thứ do con quyết định. Cuộc họp sẽ vào lúc 8 giờ."