Tập thị người qua kẻ lại vẫn đông đúc như trước giờ, chỉ là chẳng ai thèm ngó tới số hạnh và quả khô của Đằng Văn Hổ.

Tương Thiên Sinh nói chẳng sai, năm hạn hán, lương thực quý giá, mấy thứ ăn vặt không đem đổi được lương thực.

Đằng Văn Hổ ôm chân ngồi ở một góc tập thị, đầu toàn hình ảnh số lúa mạch vàng rực ở nhà Tương Thiên Sinh, hôm qua hắn phải hạ quyết tâm lắm mới rời được nhà Tương Thiên Sinh, bất kể là tương lai người ta hứa hẹn hay rượu thịt chiêu đãi đều không giữ được.

Chỉ là trong lòng giằng xé lắm.

Khuê nữ lớn rồi, nên có vài bộ áo hoa mặc cho đẹp, nhi tử bảy tuổi, nên đi học, lão bà tuy lắm mồm, nhưng theo hắn chịu khổ đâu ca thán gì.

Hắn muốn bù đắp một chút, nhưng mà nhà túng thiếu quá, chẳng để ý được.

Đằng Văn Hổ trước tên là Đằng Văn Bân, từ khi luyện thành Ngũ hổ đoạn môn đao, sư phụ liền sửa tên hắn thành hổ.

Luận tới võ nghệ, bốn năm tên Tương Thiên Sinh không phải đối thủ của hắn, thứ ngu xuẩn đó cũng có bao nhiêu lương thực, bằng vào cái gì mình một thân bản lĩnh ! “ Này, đổi hạnh.

”Một thằng tiểu tử mũi thò lò đưa Đằng Văn Hổ hai củ khoai lang, Đằng Văn Hổ chọn mấy quả hạnh to nhất đưa cho nó.

Nhìn thằng bé nhảy chân sáo đi mất, Đằng Văn Hổ tiếp tục cúi đầu nghĩ xem bằng vào võ nghệ của mình kiếm được bao nhiêu tiền lương.

Theo lời kể của Tương Thiên Sinh, hắn biết được một tin tức, đám người Lưu Xuân Ba sau khi cướp xong không ngờ còn tha mạng cho thương cổ.

Chúng muốn chết.

Chũng nghĩ cướp của đám trốn thuế thì người ta không dám báo quan, nhỡ chẳng may báo thì sao?Sư phụ trước kia từng nói, võ nhân làm việc, không làm thì thôi, làm rồi thì phải tới cùng, nếu đã phạm pháp, cướp của phải giết người bịt miệng.

Hơn nữa trước ki đi cướp nhất định thăm dò rõ ràng, chọn đúng mục tiêu, sau đó ra tay quyết đoán nhanh chóng, không thể như đám Tương Thiên Sinh, mười mấy người nấp trong rừng đợi thương cổ tới.

Phải tra rõ, nếu không đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Hơn nữa còn phải chuẩn bị đường lui, tính toán kỹ một khi xảy ra chuyện rút lui thế nào.

Tương Thiên Sinh làm thế, sớm muộn cũng lật thuyền.

“ Thứ chó má, lừa con ta lấy khoai lang, lại còn hai quả hạnh bé xíu, đồ bất nhân, trả khoai lang đây.

”Đằng Văn Hổ đang trầm tư thì bên tai có tiếng phụ nhân chửi mắng, ngẩng đầu lên một cái thấy phụ nhân mặt đen xì kéo theo đứa bé khóc không ngừng, hắn lạnh nhạt đáp: “ Trả hạnh đây, ta trả khoai lang.

”Phụ nhân tức thì tru tréo: “ Ra đây mà xem, tất cả ra đây mà xem này, có quân khốn nạn chuyên lừa trẻ con, trông con cho kỹ đừng để bị hắn lừa.

”Người thôn quê vốn ưa náo nhiệt, kéo ùa cả tới, phụ nhân kia là người bản địa, thế là cả đám vào hùa chửi mắng Đằng Văn Hổ lừa trẻ con.

Đằng Văn Hổ huyệt thái dương giật liên hồi, năm ngón tay bấu chặt vào đất mới nén được giận.

Phụ nhân kia thấy hắn không nói gì, cho rằng mình thắng rồi, bốc một nắm hạnh, thấy chưa thỏa, bốc thêm rất nhiều nữa cho vào túi, ngang nhiên bỏ đi.

Người khác vừa chửi vừa giải tán.

Đằng Văn Hổ mặt đỏ ngầu nhìn phụ nhân kia và đứa bé la hét đỏi ăn hạnh đi vào cái nhà, hán tử ra mở cửa còn nhìn về phía hắn.

Nhà đó tường không cao, hắn chỉ cần ấn tay lên tường là có thể lặng lẽ vào nhà.

Rõ ràng nhà đó không nuôi chó, canh bốn lẻn vào tốt hơn canh ba, khi đó người ta ngủ say nhất, chỉ cầm dùng vải bịt miệng là có thể cứa cổ từng người, giết cả nhà một cách thầm lặng ! Nhưng hôm nay xung đột với bà nương đó, tối cả nhà đột nhiên lăn ra chết, bộ khoái nhất định tìm tới nhà, nên để một tháng sau mọi người quên hết chuyện này.

Chỉ tích tắc, hắn đã vạch ra kế hoạch giết người chặt chẽ.

Đột nhiên hắn phát hiện cạnh nhà đó có cái hiệu đồng, ở quê hiệu đồng thường rất nhỏ, chủ yếu làm trang sức bằng đồng, hoặc là là nấu chảy ngân tệ là trang sức.

Chớ thấy hiệu đó nhỏ, nhưng mấy chục dặm quanh đây chỉ có một cái, nên bên trong nhất định có nhiều ngân tệ đồng tệ.

Đằng Văn Hổ nhìn suốt một canh giờ chỉ thấy một sư phụ, một đồ đệ và một phụ nhân bé con ra vào.

Xứ lý xong nhà phụ nhân kia, vẫn dư thời gian diệt người trong hiệu đồng.

Bụng sôi ùng ục, Đằng Văn Hổ lấy khoai lang khô ra nhai, thứ này ăn nhiều chua cả bụng.

Tập thị sắp tan, nhờ phụ nhân kia mà không còn ai hỏi tới hạnh và quả khô của hắn nữa, sức lực của hắn cũng chẳng còn, đẩy xe từng bước nặng trĩu về nhà.

Đi qua một cái ruộng khoai tây, cây mọc tươi tốt nở ra những bông hoa màu lam nhạt, hiện là lúc mặt trời gắt nhất, ngay nông phu chăm chỉ cũng không ra ruộng làm việc.

Đằng Văn Hổ nhịn rất lâu, cuối cùng qua chỗ rẽ hắn lao vào ruộng, cây đã ra hoa tức là trong luống đã có củ, hắn nhổ liền bảy tám cây thu hoạch được ít khoai tây nhỏ xíu.

Vội vàng quay lại đường, đẩy xe đi thật nhanh.

Đi liền bảy tám dặm, dạ dày Đằng Văn Hổ như có lửa, hắn tới bây rừng cây nhỏ, kiếm đất đắp thành cái bếp rỗng ruột, vun lá khô thành đống, vùi khoai tây vào.

Xung quanh không có ai, hắn đánh lửa đốt lá, ôm chân đợi khoai chín.

Chuyện làm ăn của đám Tương Thiên Sinh không tham gia được, nát quá rồi, sớm muộn cũng bị quan phủ nhổ tận gốc, giờ ai tham gia vào là chết.

Đại Minh Luật quy việc cướp bóc có tổ chức vào hành vi tạo phản, mà tạo phản là bị chặt đầu.

Đằng Văn Hổ tính giết nhà phụ nhân và thợ đồng kia, để đổ tội cho đám Tương Thiên Sinh, dù sao thì bọn chúng cũng chết chắc rồi, không chịu nghe lời khuyên, có thể mang dùng một chút.

Đang lúc suy nghĩ miên man thì khoai tây đã chín, Đằng Văn Hổ bới đấy, lấy mấy củ khoai tây nướng cháy, vừa thổi phù phù vừa ăn.

Ăn liền hai mấy củ khoai tây nhỏ như ngón cái, cuối cùng không đói nữa.

Tìm được con suối nhỏ, hắn rửa cái miệng đen xì, vậy là hết dấu vết.

Về tới nhà, lão bà thấy hạnh và quả khô vẫn còn nguyên chỉ thở dài.

Đằng Văn Hổ an ủi:” Nhẫn nhịn thêm thời gian nữa sẽ tốt thôi.

”Lão bà nói:” Hôm nay ca ca thiếp tới, mang cho hai túi gạo, còn cầm cự được một thời gian, nếu không qua nổi, chúng ta đi bán lừa.

”“ Không được, còn để nó sinh con, bây giờ bán thì lỗ quá.

”“ Lưu lý trưởng lại tới, thấy chàng không có nhà, để lại lời nhắn, nếu chàng về thì qua nhà ông ấy.

”Sắc mặt Đằng Văn Hổ tức thì trở nên âm u:” Lại là chuyện khuê nữ à?”Lão bà rối rít lắc đầu:” Thiếp nào biết.

”“ Nói cho nàng biết, dù có bán lừa cũng đừng hòng ý đồ với khuê nữ của ta.

” Đằng Văn Hổ nói xong mặt hầm hầm đi tới nhà lý trưởng:Nhà lý trưởng là nhà bằng gạch ngói hiếm hoi ở thông Mã Đề, rất là xa hoa.

Lưu lý trưởng là chàng trai trẻ, khi cười răng rất trắng, đối xử với người khác hiền hòa, nhưng đứa đệ đệ thì khác.

Cho nên khi Đằng Văn Hổ gặp lý trưởng vẫn chắp tay:” Nghe nói lý trưởng cho gọi.

”Lưu lý trưởng thân thiết kéo tay:” Mau vào đây, có chuyện tốt.

”Đằng Văn Hổ cố nén giận ngồi xuống, muốn xem tên lý trưởng này muốn gì, nếu cưỡng ép hắn gả con cho đệ đệ hắn thì không nói chuyện tế thế này đâu.

Lưu lý trưởng rót trà mời:” Năm ngoài Đằng huynh bán lương thực nhiều quá, tuy nhà có thêm một con lừa, nhưng năm nay đại hạn, hẳn là khó khăn lắm.

”Đằng Văn Hổ chắp tay:” Đa tạ lý trưởng quan tâm, nấu cháo loãng chút vẫn qua được.

”“ Bụng đói còn coi là sống được sao, có điều huynh gặp may rồi đấy.

” Lưu lý trưởng cười ha hả:” Gần đây huyện Tích Xuyên không bình an, nghe nói trong Phục Ngưu Sơn thường xuyên có thương cổ bị cướp, đã tố cáo lên phủ Nam Dương rồi.

Huynh cũng biết, bộ khoái huyện ta tùy tiện chọn ra từ lưu dân, chả được việc gì.

Cho nên đại lý trưởng chuẩn bị chọn hảo hán bản địa làm bộ khoái, tăng cường trị an.

”“ Thôn xóm quanh đây ai không biết Đằng huynh anh hùng hảo hán, Ngũ hổ đoạn môn đao xuất thần nhập hóa, ta báo lên huyện tôn rồi.

Huyện tôn nghe nói huyện ta có nhân vật như thế, nên phát công văn hạ lệnh đưa huynh lên huyện, nếu qua được khảo hạch sẽ thành bộ khoái rồi.

Với bản lĩnh của huynh, chỉ vài năm lên được bộ đầu ngay, chả phải chuyện mừng sao?”“ Hả?” Đằng Văn Hổ hả hốc mồm, lúc đi về còn tính làm cường đạo thế mà về tới nhà đã thành bộ khoái rồi:….

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play