Tiền Đa Đa tức giận ném trả chìa khóa vào người Vân Chiêu, đồ trong mộ tổ là của nhà mình, mang đồ nhà mình chuyển nơi này sang nơi khác mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì, nàng chỉ muốn đồ của nhà người khác cơ.

Vân Chiêu vẫn cười ha hả không trách lão bà, chính trị là thứ rất vi diệu, mọi chuyện liên quan tới y bây giờ đều không đơn thuần nữa rồi.

Thế nên Lô Tượng chuyển đồ từ nhà hoàng đế đi phải trả giá.

Ông ta có thể tới nhà hoàng đế lấy đồ đi, chứng tỏ Pháp bộ vô cùng cường đại, ngay cả đồ hoàng đế nhận hối lộ còn bị thu hồi, vậy thì người khác ! Điều này chắc chắc khiến uy nghiêm của Lam Điền luật đề cao gấp bội.

Song hoàng đế vẫn là hoàng đế, sao có thể để ông ta ngang nhiên vào nhà đánh cướp, hoàng đế đã hi sinh lợi ích của mình rồi, vậy thì phải có điều kiện trao đổi chứ.

Kỳ thực trong lời Lô Tượng Thăng đã nói rõ, chỉ cần hoàng đế chịu cho ông ta mang thứ này cho quốc gia, vậy ông ta sẽ dùng lực lượng Pháp bộ đã cường đại tới vô cùng nhắm vào Khổng Dận Thực.

Cái cớ đột phá là hắn dám hối lộ hoàng đế.

Vân Chiêu có thể tưởng tượng ra Lô Tượng Thăng sẽ làm gì.

Đầu tiên là giám sát bộ hỗ trợ, tiếp đó là lấy được chứng cứ hành vi phạm pháp của Diễn Thánh Công ở quê nhà, sau đó Pháp bộ ra mặt, phá tan nát cái gia tộc lớn đó.

Vân Chiêu tất nhiên có thể trực tiếp hạ lệnh thi hành, nhưng chắc chắn sẽ khiến nhiều người hận hoàng đế, sau đó đem thù hận này lên tầng cấp quốc gia.

Chuyện này không hề tốt.

Nếu Pháp bộ ra mặt, Giải Trại lại là người công bằng vô tư, không sợ cường quyền, chỉ cần có chứng cứ xác đáng, ông ta có thể khiến gia tộc ảnh hưởng tới Trung Hoa mấy nghìn năm này tan thành mây khói.

Lô Tượng Thăng là nhân tuyển tốt làm việc này.

Ông ta sẽ không quá đáng, nhưng nhất định khiến gia tộc này trở nên phù hợp với Lam Điền luật.

Ngoài ra chuyện này còn lợi ích nữa, Vân Chiêu cho rằng chí ít khi bỏ phiếu chuyện Tiền Đa Đa muốn mảnh đất làm bãi săn, Lô Tượng Thăng không đi đầu phản đối.

Còn về phần Tiền Đa Đa có được toại nguyện hay không thì vẫn còn cả chặng đường gian nan, thành hay bại là ở nàng, lão bà của y tâm tư không giống người bình thường, đôi khi cần vài chuyện k1ch thích trí não để nàng đi làm.

Đại Minh vô cùng rộng lớn, cho nên cũng có đủ các loại việc kỳ quái bất thưởng phát sinh, xử lý chúng cần trí tuệ lẫn thủ đoạn linh hoạt, quyết không thể cứng nhắc mà được.

Hạ Hoàn Thuần cũng đang đối diện với đống chuyện phức tạp sau khi thành huyện lệnh Lam Điền, phức tạp nhất chính là làm đường sắt và xử trí đám đại thương thế hệ cũ.

Có điều hắn không đem thương cổ Dương Châu tới Pháp bộ, mà là đi đường vòng, trọng dụng đám thứ tử không được coi trọng, đưa họ tới thư viện, vừa làm việc vừa học.

Thư viện Ngọc Sơn là nơi thế nào, giờ thì người toàn bộ Đại Minh đều hiểu, quan viên trọng yếu nhất của hoàng đình Lam Điền đều xuất thân từ nơi này.

Đẳng cấp của nó còn cao hơn hẳn Quốc tử giám của vương triều cũ.

Giám sinh của Quốc tử giám chỉ có thể làm vài quan chức không trọng yếu, không thể so với quan viên xuất thân khoa khảo chính thống.

Hoàng đình Lam Điền thậm chí không có khoa khảo, người có thể bước vào thư viện Ngọc Sơn học tập về cơ bản là bước một chân vào hàng ngũ quan viên rồi.

Mà đại quân Lam Điên đang đánh đâu thắng đó trên khắp quốc thổ Đại Minh, những người thông minh đều nhìn ra, chưa tới một năm nữa thôi, hoàng đình Lam Điền sẽ thực sự thành kẻ thống trị tối cao của mảnh đất này.

Bởi thế khi đám thương cổ kia phát hiện đám thứ tử bị coi như vật hi sinh cho gia tộc được đưa vào thư viện Ngọc Sơn học tập, bọn họ thực sự hoảng sợ.

Những điều kiện hà khắc trước kia họ không chấp nhận giờ đây ào ào chủ động đưa ra, chỉ mong Hạ Hoàn Thuần cho phép bọn họ lấy trưởng tử thay thế những đứa con ti tiện kia vào thư viện Ngọc Sơn học tập, bọn họ nguyện ý bỏ thêm nhiều tiền hiến cho thư viện.

Thế nhưng ý chí của Hạ Hoàn Thuần rất kiên định, bất kể hối lộ, van xin hay nhờ vả thuyết khách đều không lay chuyển được quyết tâm của kẻ thống trị.

Đám gia chủ thương cổ hết cách, đành tụ lại với nhau cùng thương thảo, vài người thấy đây không phải quá tệ, với họ mà nói, thứ tử cũng là con mình, chỉ cần đảm bảo điều này không thay đổi, nhìn góc độ thương cổ, lợi vẫn hơn hại.

Tất nhiên cũng có người đau đầu không thôi, vì trước kia đối xử với thứ tử không hề tốt, thậm chí còn chẳng nhớ tên chúng là gì, mẹ là ai.

Làm sao những đứa con đó có thiện cảm với gia tộc được, không thù hận đã là may lắm rồi.

Chuyện trải đường sắt về cơ bản đã được triển khai, phía kiến thiết chính là tượng tác Lam Điền, đám thứ tử kia mỗi tuần đi học năm ngày, hai ngày tới công trường, thảo luận nghiên cứu cùng thực hành.

Bọn họ rất bận rộn, không những phải ra công trưởng đảm bảo thân phận xây dựng đường sắt, còn phải liên lạc với các công xưởng, mua sắm các loại vật tư thiết yếu, phải tổ chức chiêu mộ công tượng.

Thậm chí còn phải tham gia vào công tác trưng thu đền bù đất đai.

Có thể nói Hạ Hoàn Thuần cho những thứ tử này quyền lực lẫn sự hỗ trợ tốt nhất.

Hắn tin rằng, sau khi hoàn thành kiến thiết đường sắt, bọn họ có đủ năng lực thành gia chủ mỗi nhà.

Quan trọng nhất là những thứ tử này tạo thành liên minh, một cộng đồng lợi ích, phương hướng lợi ích của họ cơ bản nhất trí.

Đám thứ tử này khi ở thư viện cũng nghe nói, đương kim hoàng đế trước kia dùng 40 cân kê mua mấy trăm đứa bé, những đứa bé đó giờ là trụ cột của Lam Điền, bọn họ không kiên trì giữ gìn thân phận thứ tử của mình nữa.

"Ngươi giá trị 40 cân kê", câu nói này ở thư viện Ngọc Sơn không phải là lời chửi mắng sỉ nhục người khác mà biểu trưng cho thân phận đáng kiêu ngạo.

Tới ngay cả các tiên sinh khi lên lớp cũng thường đem điền cố 40 cân kê này ra để khích lệ học sinh mới, nói với họ rằng, thân phận chỉ là trò cười, giá trị của một người không liên quan gì tới huyết thống hay xuất thân của người đó.

Đám thứ tử sao tránh khỏi sinh ra suy nghĩ, đến người dùng 40 cân kê mua về còn thành quốc tướng, đại tướng quân được, mình sinh ra trong nhà phú quý, được học trong thư viện, chẳng dựa vào ai thì tương lai làm lên nghiệp lớn là thiên kinh địa nghĩa.

Bọn họ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tới tương lai của mình.

Những đại biểu thương cổ Dương Châu như Tôn Nguyên Đạt, Dương Văn Hoa, Phùng Thông có ai không phải là kẻ lõi đời? Bọn họ sao không phát hiện đám thứ tử luôn vâng vâng dạ dạ đã có thay đổi lớn.

Rõ ràng nhất là khí chất biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đám thứ tử này khi nói chuyện với bọn họ thản nhiên đối diện với ánh mắt của họ, nói lưu loát không va vấp.

Ngày trước tên thứ tử này vì tranh thủ quyền lợi được ăn cơm trên bản chính mà bày đủ trò, vứt bỏ tôn nghiêm gọi chính thê Tôn Nguyên Đạt từ đại nương là mẫu thân.

Còn với mẫu thân của mình thì gọi là di nương.

Giờ thì khác rồi, tên này chẳng hứng thú với việc ăn cơm trên bàn chính nữa, dù cùng mẫu thân và muội tử của mình nấp trong bếp ăn cơm cũng vui vẻ, ba mẹ con nói cười sôi nổi, không khí bữa cơm tốt hơn ở bàn chính nhiều.

Tôn Nguyên Đạt biết, trừ khi đứa con này đã có theo đuổi cao hơn, nếu không chẳng như thế.

Nhìn Tôn Đình gắp thịt cho muội tử, còn bản thân chỉ ăn rau, vừa ăn vừa kể chuyện ở thư viện Ngọc Sơn, Tôn Nguyên Đạt thấy mình đi vào không hay, thở dài quay sang hướng khác.

Chuyện này cần quyết đoán sớm, nếu không sẽ thành đại họa chứ không đùa.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play