Lúc đi có 19 người, lúc về còn 11, ba người bị chết khi chiến đấu với cường đạo gần Ai Cập, ba người chết ở Châu Âu khi tranh đoạt với người ta, một chết vì bệnh tật, một chết bởi tai nạn.

Thu hoạch của bọn họ ba năm ở Châu Âu không tệ, bọn họ tự tin nói rằng mình mang về cho hoàng đế nhiều thứ hữu dụng.

Ví như kính đơn kẹp vào sống mũi có thể cải thiện thị lực, thứ ở Lam Điền đã không là gì nữa, ở đây có kính cận, kính viễn rồi.

Một tấm bản đồ thế giới, bên trên bản đồ còn dùng chữ la tinh viết "Một loại miêu tả với địa cầu mới và hoàn chỉnh, thích hợp cho thủy thủ sử dụng", đây là thứ không tệ.

Loại bản đồ này đẹp lắm, nhưng mà thiếu chính xác nghiêm trọng.

Kính hiển vi phức hợp, thứ này là bảo bối rồi, mặc dù còn rất đơn giản, nhưng mà nể mặt bọn họ tốn 5 đồng vàng Louis, Vân Chiêu cũng tiếp nạp.

Thư viện Ngọc Sơn sẽ nghĩ cách dần dần cải biến thứ này.

Nhiệt kế nước thì ở Lam Điên không còn mới nữa, thư viện Ngọc Sơn đã nghiên cứu ra nhiệt kế thủy ngân, nên độ chính xác thứ mà những người này đem về không cách nào so sánh được.

Vân Chiêu thuận tay vứt đi.

Kiếm được từ chỗ người Hàn Lan kính viễn vọng do công xưởng nhỏ làm ra, cũng làm Vân Chiêu rất thất vọng, kính viễn vọng họ làm không tỉ mỉ như của thư viện Ngọc Sơn.

Rồi cách truyền máu của nước Pháp được những người này thổi phồng lên mức thần kỳ, trong mắt Vân Chiêu cũng thô sơ vô cùng, nhưng mà đem máu một con dê truyền cho người sắp chết, người đó sống lại thì đúng là thần tích rồi.

Khi chưa làm rõ được khái niệm nhóm máu, bất kỳ thủ thuật truyền máu nào cũng tương đương với mưu sát.

Tua-bin hơi nước mà những người này kiếm về từ Ý Đại Lợi là thứ làm Vân Chiêu khát vọng nhất, thế nhưng đợi khi thực tế nhìn thấy một quả cầu đục hai lỗ, ở dưới đốt lửa, nước biến thành hơi, sau đó hơi từ khai cái lỗ phun ra làm quay tua bin, Vân Chiêu nổi điên.

Lam Điền làm ra cả tàu hỏa chạy hơi nước mà đám người này bị người ta lấy phát minh từ thế kỷ thứ nhất sau công nguyên ra lừa.

Đã thế lại còn vì thứ này mà chết một người.

Bọn họ mang về máy dệt của Châu Âu, thứ này còn không bằng phát minh của phụ nhân triều Nguyên mấy trăm năm trước, căn bản không có ý nghĩa tham khảo gì cả.

Vân Chiêu lại có kích động đánh điện gọi Hàn Tú Phân về bắn cho mấy phát.

Nếu nha đầu đó chịu theo kế hoạch của mình mà đi Châu Âu đâu tới mức mang đống rác về thế này, chuyến đi này vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Đã vậy còn phải cắn răng mà khen ngợi.

Tổ chức chuyến đi nữa? E là không ăn thua rồi, trừ khi y có thể phái nhân vật cấp Hàn Lăng Sơn đi may ra mang về những thứ chân chính hữu dụng, nếu không phải tự mình đi.

Cả hai phương án đều không thể, Vân Chiêu đau lòng nhìn đống phát mình đầy phòng, hết cách rồi, không có đường tắt nào cho y, đành đợi thời gian cho mọi thứ chín muồi.

Thời gian mới là lão đại.

Khi Tiền Đa Đa tới thư phòng Vân Chiêu phát hiện ra một đống thứ kỳ quái vốn chất đầy phòng đã biến mất rồi, cả thư phòng trở nên rộng rãi sáng sủa hơn nhiều.

Trượng phu của nàng ngồi bên bàn chăm chú xem văn thư, Bùi Trọng đứng ở xa chờ đợi hoàng đế duyệt văn thư mang đi thực thi.

Đợi trượng phu ngẩng đầu lên, Tiền Đa Đa mới chỉ quanh phòng:” Đâu cả rồi, chàng không chơi nữa à? Mấy hôm trước Vân Hoa còn than chàng muốn dùng sấm sét đánh chết nó mà.

”Vân Chiêu lại thêm một lần đau lòng:” Các nàng quá ngốc, không hiểu được hành vi của ta, ta là người thông minh, bị rơi vào trong một đám ngốc, thế nên ta biến thành kẻ ngốc nhất, điên nhất.

Ta cất đi rồi, cho các nàng thêm thời gian, đợi các nàng đều thông minh hơn mới nói những thứ mà nàng không hiểu nổi.

”Tiền Đa Đa nghe lời giận dỗi của trượng phu vừa buồn cười lại vừa thương, nhưng lúc này nàng quan tâm tới chuyện khác hơn:” Thiếp nghe nói chàng muốn bổ nhiệm nhân tuyển huyện lệnh Lam Điền đã bỏ trống nhiều năm.

”“ Ừ, đúng thế.

” Vân Chiêu gật đầu, Lưu chủ bạ thực sự không đủ ứng phó với vị trí này, trước kia y còn rảnh tay hỗ trợ được, giờ y nhiều việc, vị trí này không nên bỏ trống nữa:“ Vậy Vân Chương , Vân Hiển thì sao?”“ Giờ để Hạ Hoàn Thuần tốt nghiệp xong tới nhậm chức, rồi đến lúc” Chương Nhi, Hiển Nhi tốt nghiệp đến lượt chứ sao.

Tiền Đa Đa thở phào, khe khẽ vỗ bầu ng ực cao ngất:” Làm thiếp sợ chết đi, thiếp còn tưởng chàng ! ”Vân Chiêu nhướng mày:” Nàng tưởng ta làm sao?”Tiền Đa Đa cười khúc khích hạ thấp người thổi khẽ một hơi vào tai y:” Tưởng chàng chuẩn bị tắm ch ung với thiếp, hi hi.

”Vân Chiêu hừ một tiếng, không làm gì được Tiền Đa Đa.

Nhân tài phải thành hình bậc thang mới là tốt nhất, Lưu chủ bạ thuộc về sự đứt đoạn, là sơ hở, là nhược điểm của Vân Chiêu.

Cho nên phải bù đắp.

Huyện Lam Điền là nơi quy tụ toàn bộ tinh hoa của Quan Trung, cho dù là Trường An phồn hoa cũng không cách nào sánh với thương nghiệp của Lam Điền.

Bởi vì gần như các hiệu buôn, thương hội có tiếng, các công xưởng cỡ lớn đều đặt ở Lam Điền.

Hơn mười năm phát triển, nhân khẩu huyện Lam Điền từ hơn chục vạn đã lên tới trăm vạn rồi.

Chín thành bách tính ở nơi này không dựa vào đất đai kiếm cơm nữa, mà dựa vào làm công.

Cho nên năng lực sản xuất của huyện Lam Điền cực kỳ kinh người.

Nơi này sản xuất ra chín thành sắt thép, chín thành quân khí, đây không phải nơi sản xuất tơ lụa, nhưng lại tập trung trên sáu thành tơ lụa của toàn bộ Đại Minh.

Đây không phải là nơi sản xuất lương thực chính của Đại Minh, nhưng kho lương khổng lồ dự trữ lương thực đủ người Quan Trung ăn hai năm.

Từ xe ngựa, thuyền bè, nông cụ, đồ sắt, hương liệu tới đồ gốm, in ấn, giấy, thậm chí cả kim chỉ, huyện Lam Điền đều chiếm tỉ lệ lớn.

Đây cũng là nơi đồng nghĩa với hàng hóa xa xỉ.

Thuế thu hàng năm của huyện Lam Điền cơ bản chiếm tám thành thuế toàn Quan Trung, Trường An hùng vĩ cũng không cách nào so sánh.

Đó là nguyên nhân Vân Chiêu không muốn buông huyện Lam Điền ra.

Quyền lực phải có kinh tế hỗ trợ mới có thể nắm tiếng nói.

Mà khống chế Lam Điền là ngang với khống chế Quan Trung, khống chế Quan Trung giàu có cơ bản có vốn nhòm ngó thiên hạ.

Lưu chủ bạ rất trung thành, rất cẩn thận, rất cần cù, rốt cuộc ông ta vẫn quá ngốc.

Khảo thí tốt nghiệp kết thúc, Hạ Hoàn Thuần không lấy được chữ Quốc, Kim Hổ tất nhiên cũng không được, bọn họ đánh nhau tới bất phân thắng bại, cuối cùng nổi nóng chơi thật, kết quả là cả hai phạm quy bị đảo thải.

Thế là người thứ ba Hoàng Bá Đào hưng phấn tới xỉu luôn.

Bản lĩnh của hắn vốn không quá xuất sắc trong số 12 người đứng đầu, nhưng bằng vào dũng khí không chịu thua, lên đài khiêu chiến Kim Hổ, sau đó bị người ta đấm cho tối tăm mặt mũi xỉu luôn trên võ đài bị khiêng xuống.

Sau khi tỉnh lại, hắn cực kỳ không cam tâm khiêu chiến Hạ Hoàn Thuần, kết quả tương tự, trúng vài cú đấm như trời giáng, bị khiêng đi lần nữa.

Những người khác chứng kiến thảm cảnh ấy khi đối diện với Hạ Hoàn Thuần, Kim Hổ đều nhận thua, giành sức đấu người khác.

Tới khi Hạ Hoàn Thuần và Kim Hổ đều phạm quy bị đám lão tặc Vân thị xông lên võ đài vất vả khống chế, bọn họ mới nhớ ra, chỉ cần lên võ đài, ít nhất có một điểm.

Vì thế Hoàng Bá Đào giờ thành Hoàng Quốc Đào, hắn ngất xỉu lần thứ ba.

Hoàng Quốc Đào bị Kim Hổ và Hạ Hoàn Thần đánh cho như gấu mèo được đeo hoa đeo lụa đứng bên sơn trưởng thư viện Từ Nguyên Thọ, tiếp nhận tên mới, muốn giống các bậc tiền bối rống lớn thể hiện sự hào hùng của mình.

Chỉ là nhìn thấy hai đôi mắt phẫn nộ muốn nổ tung của Hạ Hoàn Thuần và Kim Hổ, tức thì chỉ nói vài câu khách sáo, sau đó cun cút xuống đài như chó con.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play