Đã nói tới giá cả, vậy là đàm phán đã hoàn thành, Hạ Hoàn Thuần dừng bước, dùng tư thế của người chiến thắng nhìn Mộc Thiên Đào, hất hàm: Được, ngươi ra giá đi.

”Mộc Thiên Đào lạnh lùng nói: “ Ba mươi vạn lượng.

”“ Gì, ngươi có nhớ vừa nói ai là ác tặc là cường đạo không hả?” Hạ Hoàn Thuần thiếu điều nhảy dựng lên: “ Ngươi nghĩ ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế, ta là đám tham quan Đại Minh chắc, ngươi lạ gì tình trạng quan viên Lam Điền, bọn ta bị dùng như gia súc ! ”“ Đừng lắm lời nữa, 20 vạn, không giảm.

“ Mộc Thiên Đào không rảnh nghe hắn kể khổ:“ Ài, đúng là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma mà, thì 20 vạn lượng, nhưng ngươi phải giúp bọn ta mang Vĩnh Lạc đại điển đi.

” Hạ Hoàn Thuần đưa cho Mộc Thiên Đào một tờ giấy:” Ta sẽ cho người mang bạc tới hầm ngầm của nhà số 9 ngõ Mạch Nha đường Trường An, ngươi đợi thêm ngày nữa có thể cầm giấy này tới nhận tiền.

”“ Mai, ta sẽ dẫn người tới ti thiên giám, nhớ đấy 10 ngày.

Đồng thời ngươi cũng phải điều đám nho sinh phiền phức kia đi, để bọn ta vận chuyển Vĩnh Lạc đại điển, chuyện đó cần ba ngày.

”Mộc Thiên Đào cất tờ giấy vào lòng, đáp ngắn gọn:” Được.

”Hạ Hoàn Thuần vỗ vỗ vai Mộc Thiên Đào: “ Làm cho kín đáo một chút đấu, ngàn vạn lần đừng để công chúa biết, nếu không tương lai mộng uyên ương của ngươi khó thành.

Ài, nói thật, giờ ngươi thê thảm quá, nếu không chết ở kinh thành, ta không biết sau này ngươi sống ra sao.

”Màn méo khóc chuột chẳng làm Mộc Thiên Đào động lòng, gạt tay hắn ra: “ Ngươi đúng là ghét ta thật đấy nhỉ.

”“ Vốn thì không, như mà sư phụ ta ở trước mặt hai vị sư nương, hai tiểu sư đệ lấy ngươi ra làm gương để mắng ta, ta thấy không kiếm cho ngươi ít phiền toái, chẳng hóa ta chịu ấm ức oan à?”Từ Mộc vương phủ đi ra, Hạ Hoàn Thuần quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng kín, quân tốt đứng tranh tháp cao canh gác trông không khác gì một tòa binh thành, mùi máu còn phảng phất trong không khí, buông tiếng thở dài.

Trở về nơi cư ngụ, lúc này Hàn Lăng Sơn đã thức dậy, đang ăn sáng ở sảnh đường, thấy Hạ Hoàn Thuần về liền hỏi:” Ổn thỏa rồi chứ?”Hạ Hoàn Thuần gật đầu:” Mộc Thiên Đào sẽ diễn luyện phòng ngự ở gần ti thiên giám mười ngày, còn phái người nói với đám nho sinh kia hoàng đế sẽ chuyển Vĩnh Lạc đại điển vào trong cung để tránh bị hủy trong chiến hỏa.

Coi như xử lý xong, chỉ là tên đó đòi 20 vạn lượng bạc, đúng là nghèo tới điên rồi.

”“ Lúc này bạc là thứ vô dụng nhất, 20 mươi vạn cũng chẳng phải nhiều.

” Hàn Lăng Sơn nói tới đó thì cũng chẳng còn chút khẩu vị nào nữa tuy việc tiến triển thuận lợi, song ở dưới bầu không khí u ám chung này, có lẽ chỉ còn tiểu nha đầu vô tư trong nhà kia là vui nổi:Thời gian qua hắn tiếp xúc với những nho sinh già thủ vệ tàng thư lâu kia, bực thì bực thật, nhưng không khỏi sinh ra chút kính trọng với họ.

Nhưng nghĩ lại thì cái thứ bọn họ liều mạng để bảo vệ, vậy mà chỉ cần một mệnh lệnh của hoàng đế, thậm chí là kẻ mưu đồ xấu giả truyền thánh chỉ, bọn họ cũng ngoan ngoãn dâng lên thứ quý trọng hơn cả sinh mạng của mình.

Hoàng đế, hoàng đế, thực sự là không thể không chết mà.

Tân thế giới của họ là điều tất yếu.

Du kỵ của Lý Hồng Cơ đã xuất hiện trong địa phận của huyện Đại Hưng phụ cận kinh thành.

Thế là bách tính các quận huyện xung quanh ùn ùn kéo tới Bắc Kinh, một số người giàu vùng ngoài sẵn sàng bỏ tiền lớn để được vào kinh thành lánh nạn, trong lòng bọn họ kinh thành là nơi an toàn nhất Đại Minh.

Sự thực, bọn họ sai lầm rồi.

Nhà giàu trong kinh thành đang ùn ùn kéo đi, tìm chỗ hoang vắng lánh nạn.

Mười ngày trôi qua rất nhanh.

Ti thiên giám bị Mộc Thiên Đào phong tỏa suốt mười ngày để diễn luyện đã được mở trở lại, chỉ là trên quan tinh đài đã trống trơn chẳng còn gì cả.

Quan tinh đài vẫn ở đó, ngay cả một viên gạch cũng vẫn nguyên vẹn như xưa, tựa hồ những thứ đặt trên đó chưa bao giờ tồn tại.

Mộc Thiên Đào cũng chẳng biết những thứ đó bị Hạ Hoàn Thuần mang đi đâu.

Hắn chẳng muốn hỏi, hắn biết rằng những thứ đó lọt vào tay Lam Điền sẽ phát huy tác dụng nên có của nó, nếu như để lại cho Lý Hồng Cơ, chúng khả năng bị nung thành đồng, sau đó đúc ra những đồng tiền chất lượng thấp.

Thế nên ngoài mặt nói lời khó nghe, trong lòng Mộc Thiên Đào chỉ có cảm kích, không có chút oán giận nào với Hạ Hoàn Thuần.

Thật vậy, dù chỉ một chút cũng không.

Trên đời này có rất nhiều người đối xử tốt với ngươi chẳng phải muốn tốt cho ngươi, còn có những người chèn ép ngươi lại thực sự nghĩ cho ngươi.

Mộc vương phủ là dư nghiệt Đại Minh.

Trong mắt người Lam Điền là như thế, một gia tộc dữ quốc đồng hưu, muốn xóa bỏ dấu ấn Đại Minh trên người là không thể.

Mà Mộc vương phủ muốn đứng vững ở nhân gian thì phải làm như thế, phải sinh tử cùng Đại Minh.

Kẻ phản bội sẽ mãi mãi không được người ta coi là người mình, Mọc vương phủ tới giờ lựa chọn trung thành với Sùng Trinh, không những có thể ăn nói với tổ tông, cũng là câu trả lời cho thiên hạ.

Thế giới tương lai thuộc về Lam Điền, chuyện này đã quá rõ ràng, bởi thế huynh trưởng của Mộc Thiên Đào ở Vân Nam mới gửi đứa đệ đệ thông minh nhất tới thư viện Ngọc Sơn.

Với gia tộc lớn mà nói, quan hệ địch ta chẳng bao giờ rõ ràng, một nhà phân chia ra các trận doanh khác nhau là bình thường.

Kiềm quốc công muốn tuẫn quốc giữ thanh danh cho Mộc vương phủ, gửi gắm tương lai cho đệ đệ, không ngờ chuyện không như ý nguyện.

Mộc Thiên Đào muốn tuẫn quốc, giữ gìn huyết mạch cho Mộc vương phủ.

Chính vì nguyên nhân này sư phụ rất thích Mộc Thiên Đào, cho nên Hạ Hoàn Thuần hiểu rằng, sư phụ cử mình tới kinh thành, vậy phương án giải quyết Mộc Thiên Đào nắm trong tay mình.

Địa vị của hắn vào một số thời điểm có thể lên tiếng thay sư phụ, điều này Hàn Lăng Sơn không làm được.

Hạ Hoàn Thuần suy nghĩ suốt dọc đường đi, làm sao để biến Mộc Thiên Đào thành người mình, hắn đi tới kết luận, đó là xóa bỏ dấu ấn đại gia tộc trên người Mộc Thiên Đào.

Hành vi của Mộc Thiên Đào nhìn bề ngoài là vì Sùng Trinh, vì Đại Minh, thực chất đa phần là vì gia tộc của hắn.

Thế nên phải xóa bỏ Mộc vương phủ trước đã.

Tất nhiên không thể xoa bỏ bằng hỏa thương hỏa súng, mà xóa bỏ trên tinh thần.

Làm vậy cũng chẳng khó lắm, chỉ cần đem chính sách đất đai, giải phóng nô phó cùng phân hộ dùng ở Mộc vương, sau đó cả Mộc vương phủ to lớn sẽ tan rã mà thôi.

Mấy năm đầu Mộc vương phủ có lẽ còn chút ảnh hưởng, nhưng đợi đại biểu bản địa Vân Nam dần được chọn ra, bọn họ sẽ dần bị lãng quên, chẳng gây được sóng gió gì nữa.

Đó là cách đối phó với Mộc vương phủ.

Mộc Thiên Đào không phải người Lam Điền hay Quan Trung, chẳng phải là bách tính bình thường, ở thư viện Ngọc Sơn, hắn chính là thứ dị loại chói mắt nhất.

Một nhân vật như vậy muốn hoàn nhập vào hệ thống Lam Điền, hắn cần phải cắt đứt tàn khốc với giai tầng của mình.

Giờ tốt rồi, Mộc Thiên Đào giúp Hạ Hoàn Thuần không ít việc, hơn 200 vạn lượng bạc mà hắn hiến lên cho Sùng Trinh mỗi đ ĩnh đều dính máu, mỗi một giọt máu trên đó là sự thù hận của huân quý với Mộc Thiên Đào, cũng là với Mộc vương phủ.

Mộc vương phủ từ nay đã không còn dính líu gì tới Đại Minh nữa rồi, Mộc Thiên Đào đã chặt đứt mọi đường lui của Mộc vương phủ, cũng là để mở đường cho Mộc vương phủ tiến vào thế giới mới.

Vì Sùng Trinh chiến đấu tới thời khắc cuối cùng là tín nghĩa của Mộc Thiên Đào, cũng là việc cuối cùng hắn làm cho gia tộc của mình.

Những năm Sùng Trinh, là năm tháng mà ai cũng phải nỗ lực để sinh tồn.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play