Hiện giờ số lượng quan viên trong tay Vân Chiêu vẫn thiếu hụt nghiêm trọng, cho dù là thế Vân Chiêu giữ nguyên tắc thà thiếu hơn là dùng tạm cho đủ.

Còn quan viên Lam Điền, dù mỗi người bọn họ một thân kiêm tới mấy chức, khổ hơn cả gia súc vẫn cắn răng chịu đựng, làm cho người ngoài muốn tiến vào hệ thống Lam Điền vẫn vô cùng khó khăn.Sĩ nhân Giang Nam sở dĩ kiêu ngạo là vì họ cho rằng bất kỳ ai thống trị thiên hạ cũng không thể thiếu được bọn họ, thế nên mới cuồng ngạo như vậy.Nhưng họ nhầm rồi.Vân Chiêu kiên trì cho rằng, thời đại mới phải do người thời đại mới nắm giữ, nếu như sử dụng lượng lớn văn nhân cũ của Đại Minh thì sẽ hủy diệt thế chế mới mà y khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra.Cái đạo lý tiền xấu đuổi tiền tốt, Vân Chiêu vẫn hiểu.Không thể vì ngươi đọc vài cuốn sách mà có thể làm quan, thực tế thì quan viên học vấn càng cao thì càng không thể làm quan viên tốt.Vì phương thức hành xử của quan viên thường đi trái với thứ họ học đường trong sách.Vân Chiêu hi vọng khi mình còn sống có thể bồi dưỡng ra được đội ngũ quan liêu kỹ thuật thuần thục, hiểu làm sao quản lý bách tính, bảo vệ bách tính, dẫn dắt bách tính, chứ không phải là những kẻ mồm toàn chi hồ giả dã, theo đuổi những thứ hết thời hàng nghìn năm trước.Tuy biết đó chỉ là giấc mộng của y thôi, y vẫn hi vọng làm được.Khi trời sắp sáng, Vân Chiêu mới chỉ kịp chợp mắt một chút tại chỗ, khi muốn về hậu trạch ngủ thì phát hiện ra văn thư chất trên bàn vẫn cao như núi, thở dài một tiếng tiếp tục phê duyệt.Một canh giờ sau trời sáng.Vân Chiêu ăn sáng xong lần nữa được đám đông xúm quanh tới đại hội đường, dù không phải ngày đầu nữa nhưng sự nhiệt tình của người dân chỉ tăng không giảm, vì Vân Chiêu thực sự thành hoàng đế rồi, nên dọc đường đi tiếng tung hô hoàng đế không ngớt.Hôm nay bậc thềm đá đặt thủ cấp phản vương có thêm hai cái, bị gió lạnh làm đông cứng, chỉ có tóc lất phất theo gió.Hàn Lăng Sơn chỉ cái đầu lâu mới nói: “ Bệ hạ, đây là Thục vương Mã Hàm Sơn, mới đem về đêm qua.”Vân Chiêu cau mày: “ Có liên quan gì tới Tần Lương Ngọc tướng quân không?”“ Có ạ, là chất nhi của bà ấy, bị chặt đầu ở Lô Châu.”“ Trả cái đầu lại cho Tần tướng quân, an ủi bà ấy.”Tiền Thiểu Thiểu khom người nói: “ Tuân lệnh.”Tần Lương Ngọc tiếp nhận phong thưởng chức vị của Sùng Trinh, danh hiệu đầu đủ của bà phải gọi là ....!Thượng trụ quốc quang lộc đại phu trấn thủ Tứ Xuyên, đề đốc hán thổ quan binh tổng binh quan, Trấn Đông tương quân trung quân đô đốc phủ, tả đô đốc thái tử thái bảo Trung Trinh hầu.Cái chức danh dài dằng dặc này có thể diễn đạt cách khác là Sùng Trình vào lúc này đã đem toàn bộ Tứ Xuyên tới Vân Quý phó thác cho Tần Lương Ngọc, gần như đem toàn bộ quan chức có thể nghĩ tới cho bà.Nếu như chẳng phải Tần Lương Ngọc năm nay đã 70 tuổi, hơn nữa Tứ Xuyên bị Vân Chiêu ngăn cách ngoài lãnh thổ Đại Minh, Sùng Trinh có lẽ chưa đem quan chức trọng yếu như thế giao cho bà.Nhi tử của bà ta Mã Tường Lân, nhi tức Trương Phượng Nghi đều không phải hạng tầm thường, năm Sùng Trinh thứ 15, Mã Tường Lân mất một mắt ở Tương Dương, nếu không được Vân Chiêu phái người cứu thì đã chết rồi.Năm Sùng Trinh thứ 6, Trương Phượng Nghi bị trọng thương chờ chết ở Hà Bắc Hầu Gia Trang, nếu chẳng phải có Lam Điền cứu giúp thì cũng đã chết lâu rồi.Giờ Vân Chiêu phát hiện, mình cứu hai thứ họa hại.Mã Hàm Sơn là biểu huynh của Mã Tường Lân, xưa nay chẳng có chút danh tiếng gì, ấy vậy mà một tên vô danh tiểu tốt trong ba năm hạ được Lô Châu, Phú Thuận, Nội Giang.Lô Châu đã đành đi, nhưng huyện Phú Thuận cực kỳ quan trọng với Vân Chiêu, nơi này sau đổi tên là Tự Cống, lúc này mở muối ở huyện Phú Thuận cực kỳ quan trọng với Tây Thục và Vân Nam.Năm Sùng Trinh thứ 4, Vân thị đã có thương đội tới đây khai thác mỏ muối, thuê người đương địa làm việc, là đất thương nghiệp cực kỳ quan trọng của Lam Điền trong Thục.Mã Hàm Sơn lần đầu tiến vào huyện Phú Thuận, Vân Chiêu từng gửi thư cho Tần Lương Ngọc nói rõ chuyện này rồi, hi vọng bọn họ không bóc lột mỏ muối của Vân thị.

Nhưng khi lễ vật và thư tín Vân thị chưa tới Thạch Trụ, Mã Hàm Sơn đã bóc lột mỏ muối Vân thị càng thêm tàn bạo.Thế nên khi các bộ tộc quy thuận Vân thị trong Thục nghe được Vân Chiêu ban "trừ vương lệnh", ngay lập tức tổ chức ám sát Mã Hàm Sơn, sau đó toàn bộ rút lui, đợi binh mã Cao Kiệt nhập Xuyên, sau đó quét sạch đất Thục, nạp vào bản đồ Lam Điền.Hiện giờ Quan Trung, Hán Trung, đất Lũng đều đã nằm trong sự khống chế của Vân Chiêu, đất Thục tuy có thiên hiểm, nhưng đã bị Vân Chiêu bao vây ba mặt, khó làm được chuyện gì to tát.Nhân cơ hội mượn lần tranh chấp này nhổ luôn ẩn họa cuối cùng đất Thục.Việc đã lên tới tầm cao quân lược rồi, bất kể Vân Chiêu sùng bái Tần Lương Ngọc thế nào, có thiện cảm ra sao cũng không thể thay đổi gì, Lam Điền đã tự có cách vận hành của riêng mình.Hội nghị diễn ra suốt một ngày, Vân Chiêu mệt mỏi về nhà.Hiếm có chuyện gì xảy ra ở thành Lam Điền mà Tiền Đa Đa lại không biết, cho nên hôm nay nàng khéo léo dẫn đám trẻ con tránh đi, trong phòng chỉ còn lại Vân Chiêu và Phùng Anh.Vân Chiêu nằm trên ghế, mặc cho Phùng Anh giúp y lau mặt, rửa chân, đơi y được lão bà xử lý sạch sẽ mới tiếc nuối nói: “ Không nên nghĩ lung tung, Cao Kiệt một tháng sau vào Thục, lần này đối diện trước tiên là Trương Phượng Nghi ở Trùng Khánh.

Bọn họ ngăn cản đại quân chúng ta tiến lên đã quá lâu rồi, giờ không còn biện pháp lưỡng toàn nào nữa.”“ Phu quân sẽ giết Tần tướng quân sao? “ Phùng Anh trước kia gọi Tần Lương Ngọc lão tổ tông, giờ đối xưng hô cho thấy lập trường của nàng:Vân Chiêu khẽ vỗ má nàng: “ Ta rất hi vọng lão tướng quân có thể an hưởng tuổi già, con cháu quây quần, trước sau vẹn toàn, giờ thiếu một Mã Hàm Sơn, không biết lão tướng quân có xuất binh phục thù không?”“ Mã Hàm Sơn chỉ là thế thân cho Mã Tường Lân, Tần tướng quân khả năng không biết.”“ Vậy thì tốt, Lam Điền thôn tính Thục là kế hoạch được vạch sẵn, không cách nào thay đổi.”Phùng Anh hơi do dự: “ Phu phụ Mã Tường Lân sẽ bị giết sao?”“ Hàn Lăng Sơn kiến nghị để họ chết bệnh, giữ chút thể diện cho hai nhà.”“ Nếu đã thế thì thiếp cũng không khách khí nữa.”Vân Chiêu ngạc nhiên: “ Nàng ...”Phùng Anh cười lạnh: “ Mã Tường Lân mất đi một con mắt đã không còn khí khái anh hùng năm xưa nữa, cho rằng mình hi sinh vì Đại Minh quá nhiều rồi, bây giờ đáng được hưởng phú quý, suốt ngày chỉ lo hưởng lạc xa hoa, đã không ngó ngàng gì tới huynh đệ Bạch Can quân phía dưới.

Hắn chỉ là con hổ không có nanh vuốt, không cần sợ, đợi thiếp hành động, hắn sẽ tự trói hai tay tới Quan Trung cầu xin.”Vân Chiêu nghe vậy vui mừng ngồi dậy: “ Nàng chuẩn bị làm thế nào?”“ Đợi phu quân kết thúc đại hội, Trùng Khánh hẳn sẽ thuộc về Lam Điền ta.” Phùng Anh tự tin nói:Vân Chiêu không tin nổi: “ Bạch Can quân sao? Ý nằng là … nàng có thể hiệu lệnh cho Bạch Can quân?”Phùng Anh gật đầu: “ Đúng thế, chỉ cần thiếp hạ lệnh một tiếng, họ sẽ thành bộ hạ chúng ta.

Từ lần trước vào Thục, thiếp đã bất chấp mọi giá an bài cho gia quyến họ, cho tiền cho lương, còn mở đường làm ăn cho riêng họ.

Mỗi lần đám thân thích nghèo tới nhà, nhà ta lần nào chả chẳng cho ăn uống phủ phê, khi đi còn bao lớn bao nhỏ mang về.

Nay sáu thành Bạch Can quân dựa vào nhà ta mà sống, Mã Tường Lân sai bảo họ được sao?”Vân Chiêu tán thưởng: “ Ta cưới tức phụ này thật là đáng giá.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play