“ Bẩm đốc soái, mạt tướng đã về.

“ Hạ Thành Đức gặp lại Hồng Thừa Trù thì trời đã sáng, lúc này toàn thân hắn đầy bùn đất, người gần kiệt sức, được hai thân vệ dìu vào bạch hổ tiết đường, khẩn cấp bẩm báo: “ Chỗ Vương phó tổng binh không có gì khác lạ, thế nhưng Tào Biến Giao lại ra sức bôi nhọ hắn ta.”Hồng Thừa Trù nghe vậy trầm ngâm: “ Con người Tào Biến Giao xưa nay kiêu ngạo phách lối, ta cho rằng hắn thích tranh công, không ngờ bôi nhọ đồng liêu cũng tay thông thạo.”Hạ Thành Đức thở hồng hộc:” Vương phó tổng binh vì biểu lộ lòng mình, chuẩn bị mang lương thảo tiến về Tùng Sơn, chi viện đốc soái.”Hồng Thừa Trù nóng nảy đứng bật dậy:” Làm bừa, sao hắn có thể tùy ý rời khỏi Bút Giá Sơn, Vương Phác đã đi chưa?”Hạ Thành Đức đáp: “ Khi Mạt tướng rời đi thì Vương phó tổng binh đang triệu tập ba quân rồi.”Hồng Thừa Trù vội vàng đi tới bên bản đồ, nhìn chốc lát rồi quay sang Dương Quốc Trụ và Ngô Tam Quế: “ Phía đông Tùng Sơn địa thế trống trải, Hoàng Thai Cát nếu muốn chặn giết Vương Phác thì nơi này là tốt nhất.”Dương Quốc Trụ vẫn thấy lạ: “ Vương Phác sao dám rời Bút Giá Sơn bắc thượng chứ?”Ngô Tam Quế nói: “ Có binh bộ lang trung Trương Nhược Lân, lại có Bạch Quảng Ân làm hậu viện, nói không chừng hắn có gan này thật.

Đốc soái, Trương Nhược Lân từ khi tới Liêu Đông, ỷ thân phận khâm sai, liên tục bức bách chúng ta xuất chiến.

Can thiệp bừa bãi vào chuyện quân, lại nhiều lần đoạt quyền đốc soái, nếu không trừ kẻ này, chúng ta sẽ chết không chỗ chôn thây.”Hồng Thừa Trù lờ những lời Ngô Tam Quế đi, ngón tay chỉ mảnh đất trống giữa Tùng Sơn và Hạnh Sơn: “ Nơi này mới là chỗ yếu của chúng ta, nếu Tào Biến Giao sinh biến, hậu họa vô cùng.

Quốc Trụ, mai ngươi dẫn binh mã bản bộ rời Tùng Sơn, tăng cường lực thủ vệ Hạnh Sơn, ta và Trường Bá sẽ phát động một cuộc tập kích để yểm hộ ngươi rời Tùng Sơn.

Nhớ, trên đường bất kể gặp chuyện gì cũng không được dừng lại.”Dương Quốc Trụ có chút hoang mang, cuối cùng vẫn gật đầu.Hồng Thừa Trù an bài kế hoạch tác chiến xong bảo Hạ Thành Đức: “ Chập tối mai ngươi thủ thành, ta và Trường Bá rời thành xuất chiến, toàn bộ hỏa pháo phó thác cho ngươi, nếu có biến lập tức phá hủy.”Hạ Thành Đức mệt mỏi nghe vậy lập ức đứng dậy, chắp tay nói: “ Mạt tướng tuân lệnh.”Hồng Thừa Trù vỗ mạnh vai hắn: “ Nghỉ ngơi cho thật tốt, mai e ngươi không có thời gian nghỉ ngơi nữa rồi.”Hạ Thành Đức đáp kiên định: “ Mạt tướng không phụ sự ủy thác của đốc soái.”Hồng Thừa Trù đấm bàn nói lớn: “ Thắng bại xem ngày mai.”Ba người trong phòng cùng chắp tay hô lớn biểu thị quyết tâm.Đợi Hạ Thành Đức vừa đi, Ngô Tam Quế đã vội đi tới nói nhỏ: “ Đốc soái, mạt tướng nghi Hạ Thành Đức có vấn đề.”“ Sắc bén lắm.” Hồng Thừa Trù khen hắn một câu rồi cười nhạt: “ Một tên ngu xuẩn tưởng mình thông minh, cũng may mà hắn ngu xuẩn nên chúng ta mới không táng thân ở Tùng Sơn, ta thực sự không ngờ Kiến Nô có quân bài ẩn sâu như thế.”Dương Quốc Trụ sầm mặt xuống, không quá bất ngờ, ở tiền tuyến này, chuyện tương tự xảy ra không phải lần đầu: “ Đốc soái, vậy mai mạt tướng không đi Hạnh Sơn nữa sao?”Hồng Thừa Trù phất mạnh tay:” Sao không cần, chẳng những ngươi đi, ta và Trường Bá cũng đi, Tùng Sơn bảo không thủ được nữa rồi, hai ngươi về doanh, lập tức triệu tập tâm phúc bố trí các nơi tra quân tốt Hạ Thành Đức.

Nếu phát hiện ra chớ đánh cỏ động rắn, đợi giờ ngọ ngày mai, ta có quân lệnh.”Đến khi rời khỏi bạch hồ tiết đường, Dương Quốc Trụ vẫn không hiểu vì sao đốc soái nói Hạ Thành Đức là gian tế: “ Trường Bá, ngươi giải thích xem, tính ta thô lâu, ta không hiểu.”Ngô Tam Quê bình đạm nói: “ Hạ Thành Đức không nên nói xấu Tào Biến Giao! Nếu Tào Biến Giao có vấn đề, chúng ta bị Kiến Nô bao vây rồi, không cần đợi tới giờ, Kiến Nô cũng không cần lấy thi thể công thành.

Hắn tham công to lại ngu xuẩn nên tự bại lộ.”Dương Quốc Trụ vỡ lẽ, không nhịn được hỏi:” Nếu chúng ta bỏ Tùng Sơn, Trương Nhược Lân đàn hặc thì sao?”Ngô Tam Quế nhìn bầu trời u ám, có chút cô tịch nói:” Nay đã khác xưa rồi, chỉ cần nắm binh quyền trong tay thì không cần nghe đám quan văn vô tri chỉ huy, đốc soái đã không để ý tới Trần Tân Giáp thì càng chẳng cần bận tâm tới Trương Nhược Lân.

Ta dám khẳng định Trương Nhược Lân mà dám uy hiếp Đường Thông, Bạch Quảng Ân, Vương Phác làm chuyện bội nghịch thì cũng là ngày hắn mất đầu.”Dương Quốc Trụ lại hỏi:” Hạ Thành Đức phải xử trí thế nào?”“ Trong mắt đốc soái, một cây cỏ, một tảng đá, một khúc gỗ đều có tác dụng, Hạ Thành Đức sao vô dụng được?”Hai người nhìn nhau cười, sau đó ai về doanh người ấy an bài.Đến chập tối Đa Nhĩ Cổn nhận được tên truyền thư, xem xong đi cầu kiến Hoàng Thai Cát.Hoàng Thai Cát hai ngày qua đầu đau đớn không sao chịu nổi, từ khi phó thác đại quyền cho Đa Nhĩ Cổn liền ít tới tiền tuyến nữa.Nghe Đã Nhĩ Cổn cầu kiến, Hoàng Thai Cát tháo vải buộc trên đầu, dùng nước lạnh rửa mặt, vỗ má vài cái cho tinh thần phấn chấn hơn, hắng giọng gọi Đa Nhĩ Cổn vào.Đa Nhĩ Cổn cung kính hỏi:” Hoàng huynh có an khang không?”Hoàng Thai Cát cười thoải mái: “ Hôm qua giương cung lớn, còn may, vẫn đủ sức săn gấu bắn ưng.”“ Vậy thì Đại Thanh ta hồng phúc tề thiên.”“ Chỉ cần huynh đệ ta đồng lòng hiệp lực, thiên hạ này làm gì có chuyện gì làm khó được chúng ta.”Đa Nhĩ Cổn lấy mật thư của Hạ Thành Đức ra, đưa cho Hoàng Thai Cát:” Đây là mật thư mà Hạ Thành Đức dùng cung b ắn ra, Hồng Thừa Trù quả nhiên trúng kế, chuẩn bị để Dương Quốc Trụ tới Hạnh Sơn khống chế Tào Biến Giao, hắn và Ngô Tam Quế mai sẽ phản công quân ta để đánh nghi binh.”Hoàng Thai Cát xem mật thư xong nói:” Trận này có trước mà không có sau, phá được.”“ Chúng ta có thể lệnh cho Nặc Mộc Tề và Tang A Nhĩ Trai kháng cự đại quân Hồng Thừa Trù.”“ Bọn chúng đâu phải đối thủ của Hồng Thừa Trù và Ngô Tam Quế.”“ Hai người đó cho dù có thắng cũng chỉ có thể tiến lên phía bắc chứ không thể về Hạnh Sơn được nữa.” Đa Nhĩ Cổn tự tin nói:Hoàng Thai Cát nhìn đứa thân đệ đệ mặt mày thanh tú này, đầu lại đau từng cơn:” Ta thấy trước tiên nên từ Cẩm Châu nam hạ, vòng qua Tùng Sơn, chặn ngang Hạnh Sơn, cắt đường vận lương của quâm Minh.

Sau đó Phí Dương Cổ, Đa Đạc lại từ Tiểu Lăng Hạ chặn nơi tập kết lương thảo ngoài biển của quân Minh ở Bút Giá Sơn, đến khi tin tức truyền tới chỗ quân Minh thì lòng quân của Hồng Thừa Trù cũng tan rã.”Đa Nhĩ Cổn cười:” Hoàng huynh nói phải lắm.”Hoàng Thai Cát lại dặn:” Hồng Thừa Trù cũng là mãnh tướng kinh nghiệm trận mạc, chớ có khinh địch.”Đa Nhĩ Cổn vâng lần nữa rồi rời soái trướng, Hoàng Thai Cát cũng hạ lệnh cho trung quân lui ba mươi dặm, vờ muốn chuyển mục tiêu để lộ khoảng trống cho quân Minh lợi dụng.Thường có câu chiến trường như ván cờ, tướng soái đều là người giỏi chơi cờ.Lôi Hằng là cao thủ cờ tướng hiếm có trong quân, Vân Chiêu không phải là đối thủ của hắn, có điều hắn đánh cực kỳ cẩn thận, để cục diện giữ ở mức cân bằng.Rõ ràng là ván cờ này sẽ kết thúc hòa, điều này còn cần kỹ thuật cao minh hơn là thắng.Vân Chiêu rất hưởng thụ cách đánh cờ này, thế nên y chơi ván nữa ...!Kết quả là lại hòa ....!Vân Chiêu lại chơi ván nữa ...!Vẫn hòa ...!Vân Chiêu vẫn muốn chơi tiếp.Khi trời sáng Vân Chiêu cuối cùng cũng thắng.Vân Chiêu cười nhạt ném quân tướng đen vừa ăn được trong trận chiến giành thắng lợi đi:” Ngươi cho rằng không thắng ta thì ta sẽ giữ được đấu chí trong lòng? Ngươi cho rằng đợi lần sau ta tìm ngươi đánh cờ, ngươi giết ta đại bại thì có thể đánh tan kiêu căng của ta sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play