“ Phò chính là dương, săn bắn là âm! Theo như tương truyền từ thời xưa, phàm là đại tộc không bao giờ gửi gắm hết gia sản vào cùng một chỗ, cho dù là có được đại thế, vẫn phân ra một bộ phận lực lượng làm chuyện ngược lại.
“ Từ tiên sinh vuốt râu giảng giải một câu chuyện quen mà lạ: “ Lấy tộc Gia Cát thời Tam Quốc làm minh chứng, bất kể là tình thế phát sinh biến hóa thế nảo, không thoát được quy luận mười chữ ‘ dương thịnh ắt âm suy, dương suy tắc âm cường’.
Đây là một trong ứng dụng thực tế của Thái Cực.”“ Vân thị ngươi sinh sôi nảy nở ở mảnh đất này nghìn năm, trải qua Tùy, Đường, Ngũ đại thập quốc, Tống, Mông Nguyên, sáu kiếp nạn của Đại Minh, cho dù giờ đây tới mạt thế, vẫn có thể phồn vinh thịnh vượng để tên ngốc như ngươi mượn sức Lợn rừng tinh mà làm người trở lại, nếu không có thủ đoạn thông thiên còn che dấu đằng sau, sao có thể làm được.”Vân Chiêu mặc dù trong lòng rất đặc sắc, nhưng ngoài miệng ra sức biện hộ cho mình: “ Con không phải là Lợn rừng tinh.”Từ tiên sinh cười khà khà: “ Tử bất ngữ quái lực loạn thần, ta tất nhiên không cho rằng ngươi là Lợn rừng tinh chuyển thế, nhưng mà trừ cách giải thích này ra, không cách giải thích nào khiến ta hài lòng.
Trẻ thông minh ta thấy nhiều, cũng nghe nhiều rồi, khi ta còn nhỏ còn thông minh hơn ngươi, nhưng thông minh là một chuyện, tâm tư tinh tế như ngươi thì không phải lấy thông minh mà bù lại được.”“ Hơn nữa ta cho rằng cái danh Lợn rừng tinh này rất có lợi cho người.”Loại tiên sinh kiểu gì thế, lần trước đặt cho mình cái tên A Trệ, giờ một hai khẳng định mình là Lợn rừng tinh, cứ như không gán cho mình liên quan tới Trư Bát Giới thì không hài lòng vậy, Vân Chiêu không thích: “ Vì sao tiên sinh cứ nói chuyện này với con?”Kệ Vân Chiêu không thoải mái, Từ tiên sinh thong thả nói: “ Thuyết của Hàn Thối nói rất hay ‘sư giả, chuyền đạo thụ nghiệp giải hoặc dã’, nếu đã nhận tiền học của nhà ngươi, tất nhiên ta phải làm tròn chức trách của người thầy.
Ngoài ra ‘đắc thiên hạ anh tài nhi dục chi’ là một trong ba lạc thú lớn của người đọc sách, vậy nên không cần biết ngươi có phải là Lợn rừng tinh hay không, dù ngươi hiện hình ngay bây giờ ta cũng dạy ngươi biết nói tiếng người, mỗi điều là mòng lợn không cầm được bút, ha ha ha.”Vân Chiêu lảo đảo, vòng vo một hồi vẫn mắng mình là lợn, xem ra số kiếp mình đời này đã định.“ Thế thôi ...!Bài tập hôm nay là chép lại đoạn đối thoại của chúng ta mười lần sau đó đốt đi.”Từ tiên sinh cười rất sảng khoái, nói xong không giải thích gì thêm, vui vẻ đi ăn cơm, hôm nay là 15, theo thông lệ, ông ta có một con gà:Tất nhiên là vui rồi, diễn biến sự việc khiến Từ tiên sinh rất hài lòng, đứa học sinh cổ quái thích trộm mộ của mình xuất quân bất lợi, lần đầu tiên đi trộm mộ lại mò ngay phải mộ tổ tiên, hẳn là nhất định sẽ bỏ ý định này.Còn về phần Lợn rừng tinh gì đó thì chẳng bao giờ ông ta tin, ông ta chỉ thích trêu thằng nhóc đó thôi, nhìn cái mặt nó tức tối rất thú vị.Âm tộc à, ra là thế, vậy thì mọi điều có thể giải thích.Vân Chiêu cũng có chung suy nghĩ giống Từ tiên sinh, chắp tay sau lưng đi xuyên qua trung đình ...!Sau đó tay chắp sau lưng nhói đau.“ Dám học theo bộ dạng Phúc bá, lần sau chặt tay.”Vân Chiêu run rẩy vội đặt tay về phía trước, một vết đỏ nhanh chóng nổi lên cánh tay trắng như bột của y.“ Không có tí dáng vẻ trẻ con nào.”Đến lượt lỗ tai Vân Chiêu gặp họa, còn mẹ xách lên, y hết sức đau lòng nhìn mẹ: “ Mẹ, con có khả năng không phải do mẹ sinh ra.”Vân Nương đang hầm hầm cầm roi, nghe câu này cũng phải phì cười: “ Có phải do mẹ sinh ra hay không, mẹ biết rõ hơn con.”“ Nói không chừng là do Tần bà bà đánh tráo rồi, chuyện tới mức này, mẹ đại từ đại bi nói cho con biết thân thế thật đi.
“ Vân Chiêu làm bộ mặt thảm thương:Vân Nương cười ch ảy nước mắt: “ Được, vậy con chính là Lợn rừng tinh.”Vân Chiêu đột nhiên vươn mũi hít hít, sau đó mắt sáng lên: “ Chuyện này bàn sau vậy, con ngửi thấy mùi bánh bao nhân hẹ.”“ Từ từ đã.
“ Vân Nương kéo bàn tay trắng mịn của nhi tử lại, đỏ ửng lên rồi, liền lấy tay xoa, vừa rồi nàng nhéo quất hơi mạnh bây giờ liền hối hận:Rau hẹ cắt đợt đầu mùa xuân, trừ tươi non ngọt ra thì không còn gì để diễn tả nữa, lại thêm vào trứng gà, bữa cơm này này thành bữa ăn ngon nhất của Vân Chiêu sau khi tới thế giới này rồi, y ăn không khác gì bị bỏ đói lâu ngày, làm Vân Nương thấy mà thương.Hai nha đầu Vân Xuân Vân Hoa cũng ngân ngấn nước mắt, nhưng không phải vì thương đại thiếu gia, mà vì đại thiếu gia ăn thế này, không còn phần của chúng nữa rồi.“ Nhà ta lấy đâu ra bột mì vậy ạ? “ Vân Chiêu ăn rất nhiều bánh bao, bê bát cháo nấu bằng gạo trắng húp cho trôi:“ Chuyên môn đổi cho con đấy.”“ Bằng vào gia nghiệp của nhà ta, dù con ngày ngày ăn cơm gạo mì trắng cũng đâu có quá.”“ Làm thế là tạo nghiệt.
“ Vân Nương chắp tay, tựa hồ vừa cầu xin thần thánh nào đó tha thứ cho nhi tử phàm ăn tục uống của nàng:Vân Chiêu rất không tán đồng: “ Nhà ta có 6000 mẫu đất, 30 con trâu, 8 con la, 14 con lừa, con còn nghe nói trong thành có cả tiệm lương thực, chẳng lẽ không đủ mẹ con mình ăn bát cơm gạo trắng à?”“ Thời buổi đói kém, chờ chiều hư cái bụng, tránh lúc gặp tai họa lại không chịu được khổ.”“ Hay là chúng ta hưởng phúc trước, sau đó khi nào phải chịu khổ thì chịu khổ? Nếu không chết rồi để lại gia tài vạn quán thì lỗ quá.”Vân Nương thấy nhi tử đi lệch khỏi truyền thống gia tộc, lập tức uốn nắn y lại nẻo chính, giảng giải truyền thống tốt đẹp của gia tộc: “ Thái tổ phụ con ăn kê cả đời, 57 tuổi ốm bệnh, trước lúc lâm chung, tổ phụ con nấu cho thái tổ phụ con một bát cháo trắng, cụ vốn còn chịu được vài ngày, bị hành vi bại gia tử của tổ phụ con tức quá mà chết.”“ Tổ phụ con lúc qua đời, nhà ta thực sự là gia tài vạn quán, trước khi chết tổ phụ con tự mình kiểm tra quan quách của mình, phát hiện quan tài gỗ dầy hơn yêu cầu của ông một tấc, tức giận tát cha con một cái rồi tắt thở.”“ Đến khi cha con qua đời, mẹ hậu táng cho cha con, không dám chôn cha con ở bên cạnh tổ phụ, sợ cha con chịu khổ.
Vì chuyện này mà mẹ gặp ác mộng hai tháng, cứ mơ thấy cha con chỉ tay vào mẹ giận không nói thành lời.”“ Thế nên con à .....”Vân Chiêu không đợi cho mẹ nói hết bài diễn văn đáng sợ ấy, gật đầu như gà mổ thóc: “ Vậy sau này con nhất định ăn kê và gạo kê.”Người Quan Trung đều tin rằng, tài phú đều là tiết kiệm từ miệng mà ra.Thái tổ phụ bớt một miếng ăn, tới đời tổ phụ sẽ thêm một miếng ăn, tổ phụ ăn ít đi một miếng, đời phụ thân sẽ nhiều hơn nhà người ta hai miếng ăn.Gặp phải năm thiên tai đói kém, có hai miếng ăn này, rất có thể giúp cho con cháu qua được, kéo dài đời đời.Tất nhiên là Vân Chiêu không tin và tư tưởng đó, y tin, đời người cùng lắm có trăm năm, nếu như quá hà khắc với bản thân, đời này khác nào sống uổng chứ.Nhưng mà sức mạnh của niềm tin vô cùng lớn, lớn tới mức có thể khiến Vân Chiêu phải bỏ nguyên tắc vôn có.Nghĩ tới thái tổ phụ, tổ phụ, phụ thân đều sống khổ cực mới có gia sản này, Vân Chiêu chỉ ngồi không hưởng thụ rõ ràng là không hợp lý rồi.
Ăn thêm một miếng ngon cũng không khác gì gặm xương cốt tổ tiên.Có loại tâm cảnh này, cho dù đối diện với sơn hào hải vị, e cũng chẳng có hứng thú gì.Thói quen cần kiệm của người Quan Trung cứ như thế đời đời truyền lại, cái giá của cần kiệm càng lớn, áp lực của hậu đời sau càng lớn, không dám tùy tiện phá hỏng hủ tục quý giá mà tổ tiên để lại.Vân Nương thấy nhi tử buồn thiu, cười khúc khích, nói nhỏ: “ Nhưng ở chỗ mà tổ tiên không nhìn thấy, mẹ con ta có thể ăn vụng.”Vân Chiêu tức thì sáng mắt lên, cũng hạ thấp giọng như mật mưu tạo phản: “ Ở đâu ạ?”Vân Nương chỉ về phía bắc: “ Tây An.”.