Tần vương sau nhiều phen thăm dò, thấy mạng mình hẳn không đáng lo rồi, thế là liền nhờ sư phụ hắn đưa trưởng tử đi du học thiên hạ, cũng chẳng ai để ý.Về sau nữa Tần vương hiểu rồi, nếu mình mà bỏ đi, toàn bộ sản nghiệp Tần vương phủ sẽ bị quan phủ huyện Lam Điền sung công, chỉ cần mình ở lại thì gia tài mới là của mình.Mặc dù suy nghĩ này rất hoang đường, nhưng lại bén rễ trong lòng Tần vương, rồi cùng với bình an lâu ngày, nó tự do sinh sôi nảy nở.Bây giờ huyện Lam Điền bắt đầu tước đoạt đất đai nhà mình rồi, Tần vương muốn biết điều khoản nộp ruộng làm quan có dùng được với mình không?Đêm mùa hạ dưới Ngọc Sơn tĩnh mịch vô cùng.Vân Chiêu bế Vân Chương, Tần vương bế Vân Hiển, hai người một đ ĩa đậu tương luộc muối, vò rượu nho ướp lạnh thong thả tán gẫu.“ Đừng nói vương gia, ta cũng đang rầu rĩ đây, hiện trong nhà có ruộng đất ở Quan Trung, nhà hai chúng ta nhiều ruộng nhất mà.

Đám quan lại trong huyện nhất trí cho rằng, quốc gia hỏng là do đất đai quá tập trung vào số ít.”Tần vương bóc đậu tương mềm cho vào miệng Vân Hiển, thấy đứa bé này thích ăn lại bóc thêm:” Bản vương cho rằng quan viên có lý, người như chúng ta có quá nhiều ruộng, song không nộp thuế.

Một hai nhà như vậy đã đành, nếu thiên hạ quá nhiều nhà như thế thì lấy đâu tiền nuôi quân đội, nuôi quan lại.

Chỉ là ...”Vân Chương đi được rồi, không chịu ngồi yên nữa, quẫy đạp liên tục, Vân Chiêu phải thả ra cho nó tự chạy lung tung, nâng cốc mời Tần vương:” Lần này bọn họ làm quá tuyệt tình, chuyết kinh cho rằng phải dựa theo đinh khẩu trong nhà xác định ruộng nhiều hay ít chứ không phải theo hộ, đưa lên chính vụ ti bị bọ bác về.

Nói cái gì mà nếu mà ta ở riêng với gia mẫu, ly hôn với chuyết kinh rồi đuổi hai đứa bé này ra khỏi nhà mới tính mỗi người được 1000 mẫu ruộng, nếu không thì không thể.”Tần vương thở dài:” Hoang đường, sao làm thế cho được?”“ Đúng thế, vương gia nếu muốn giữ lại thêm ruộng đất có thể làm theo đó, chứ ta không chịu được mất mặt như thế.”“ Một số ruộng đất đã thuộc về Vân thị cả nghìn năm qua rồi, huyện tôn thực sự đành lòng sao?”Vân Chiêu mân mê cốc rượu:” Chỉ được giữ nghìn mẫu, lại ỷ vào chức quyền thêm một ít, dù sao không thể để vân thị ngay cả mộ tổ cũng không còn.”“ Được, vậy bản vương cũng giữ lại 1000 mẫu trồng lương thực, nhưng vô duyên vô cớ nộp lên như thế, huyện tôn có thể đồng ý chứ phú hộ 60 huyện 4 châu thuộc huyện Lam Điền ta không đồng ý đâu.” Tần vương đồng ý sảng khoái ngoài mong đợi của Vân Chiêu, vẻ mặt hết sức bình tĩnh:” Không biết trong huyện có bồi thường gì?”“ Chính vụ ti đề nghị lập lễ tân ti, có 221 quan chức lớn nhỏ, dùng để bồi thường cho nhà bỏ ruộng đất.”“ Lễ tân ti, tức là giống Hồng Lư tự hay lễ bộ? Sẽ chấp chưởng lễ nghi, tế tự, điển nhạc, nghênh đón sao?”Vân Chiêu vội xua tay:” Lam Điền chẳng qua chỉ là một cái huyện nhỏ mà thôi, sao dám so với Hồng Lư tự và lễ bộ.”Tần vương trầm ngâm, mạch Tần vương của hắn bị giam lỏng ở thành Tây An này hơn 200 năm rồi, bản lĩnh khác không có chứ duy chỉ lễ nghi là thứ từ khi sinh ra đã am hiểu, lần trước nhiều nguồn tin cũng đã nói huyện Lam Điền lấy quan chức bù đắp cho người mất ruộng, song lúc ấy chưa rõ chức quan gì, nay đã có câu trả lời rõ ràng từ Vân Chiêu, hắn quyết đoán chắp tay nói:” Huyện tôn, mỗ chuẩn bị cầu chức trưởng lễ tân ti, còn cần điều kiện gì? Xin cứ nói.”Vân Chiêu nghe hắn đổi cả cách xưng hô, gọi Vân Hoa tới bế Vân Chương, Vân Hiển đi, lúc này chỉ còn hai người họ, bây giờ tính chất câu chuyện không chỉ là tán gẫu nữa, nghiêm túc hơn:” Vương gia hiểu điều này nghĩa là gì chứ?”“ Mỗ hiểu.” Tần vương cắn răng chua chát nói:” Huyện tôn, thời thái tổ lập quốc bản ý vốn thiên hạ này do hoàng tộc cùng cai trị, cho nên mới kiến lập phiên vương, để trên hộ vệ quốc gia, dưới an dân sinh.

Thế nhưng sau chiến dịch Tĩnh Nạn, hộ quân phiên vương giảm bớt sáu thành, hộ quân không còn thì hộ vệ quốc gia thành trò đùa.”“ Từ sau đó, chư vương không còn biết xót đất phong, ăn lộc mà không quản việc, mỗi hành động câu nói đều có quan viên theo dõi, phạm chút sai lầm là đoạt tước, nhẹ cũng đòn roi.”“ Người ta cứ nói phiên vương sống xa hoa, giá áo túi cơm, tàn hại bách tính, quanh năm suốt tháng đàn hặc phiên vương không có lời nào hay.

Không biết bao nhiêu long tử long tôn thà đổi tên đổi họ làm bách tính thường dân, bao nhiêu người sống khổ không sao tả siết, bao nhiêu người tài hoa ngút ngàn phải ăn cho béo phải giả ngu giả ngốc để đổi lấy bình an cho cả nhà, cái tư vị bị giam lỏng mấy trăm năm một lời khó nói hết.”“ Nay giang sơn Đại Minh sắp đi tới cuối đường rồi, chẳng phải vì quần hùng thiên hạ nối nhau trỗi dậy mà Đại Minh đã thối nát không thể quay đầu.”“ Đáng buồn hơn nữa, phiên vương bọn ta muốn ra sức vì thiên hạ, nhưng hoàng đế không cần, Khai Phong phá thành, Chu vương dẫn hộ quân muốn xuất chinh, nhưng bị hoàng đế ngăn cản, tán tài chiêu mộ hương dũng thì bị ngự sử đàn hặc đánh 20 roi.”“ Huyện tôn, thế nên mỗ nghĩ kỹ rồi, nếu có thể nhậm chức ở huyện Lam Điền, phát huy sở trưởng, đó là mong muốn bình sinh của ta.”Mặc dù không hiểu được nỗi khổ các phiên vương, nhưng từ những lời khẩn thiết của Tần vương, Vân Chiêu hiểu lần này hắn thực sự suy nghĩ thấu đáo rồi.Kiến nghị của Tần vương khiến Vân Chiêu rất bất ngờ.Y từng suy đoán Tần vương sẽ tìm mình khóc lóc, tìm mình liều mạng, thậm chí là treo cổ để kết thúc hết mọi việc.Chỉ có không ngờ tới hắn có thái độ tích cực với việc tổn hại lợi ích của mình như thế.Sau nhiều năm trải qua quá nhiều mưa gió, Vân Chiêu không còn tin loại chuyện tốt dâng tới miệng nữa.Cho nên y không tùy tiện trả lời Tần vương ngay mà ổn định hắn trước, hôm sau mở một hội nghị nhỏ, thảo luận về sự việc này, cuối cùng mọi người nhất trí cho rằng, đất đai của Tần vương cứ thu, vị trí trưởng lễ tân ti vẫn cấp, nhưng mà chuẩn bị cho hắn hơn 10 phó thủ.Một vương gia có vấn đề khả năng sẽ rất phiền, nhưng mà mười mấy vương gia đặt vào cùng một chỗ sẽ không có vấn đề gì nữa.Vân Chiêu rất tán đồng.Chính vụ ti khi xử lý ruộng đất của Tần vương ai nấy hớn hở ra mặt, quan viên tới Tần vương phủ làm việc gặp Tần vương không gọi Chu Tồn Cực là Tần vương nữa, mà lấy lễ hạ quan bái kiến hồng lư quân.Chu Tồn Cực tựa hồ cực kỳ hài lòng với cách xưng hô này, nói với tất cả mọi người trong phủ rằng, từ nay chỉ được gọi hắn là hồng lư quân, không phải là vương gia của Đại Minh nữa, mà là quan viên huyện Lam Điền.Vân Chiêu cũng cố ý làm giảm bớt tồn tại của Tần vương trong thành Tây An, vui vẻ đồng ý, thư viện Ngọc Sơn cũng phá cách nhận hai nhi tử của Chu Tồn Cực vào học, con cháu thuộc hệ Tần vương cũng có cơ hội thi vào thư viện.Xử lý ruộng đất của Tần vương xong, ai nấy cho rằng có thể thở phào rồi, lúc chính sách thực thi sẽ không có trở ngại gì đáng kể nữa.Không ngờ Tiền Đa Đa cầm trường thương đánh đuổi hai tên quan viên to gan dám tới nhà thảo luận xử lý ruộng đất của Vân thị, còn thề, ai dám đụng tới đất đai Vân thị, nàng sống chết với người đó.Chuyện này tạo thành ảnh hưởng rất xấu.Đến khi Vân Chiêu về nhà dỗ dành Tiền Đa Đa hết mức, nói cái gì mà ngoài kia ai cũng bảo Quan Trung này là của Vân thị mà nàng đi tiếc mấy mảnh ruộng, hứa hẹn đủ điều, quan viên huyện Lam Điền mới như ăn trộm lén lút tới đo đạc đất đai Vân thị.Bị uy hiếp của Tiền Đa Đa, đám quan viên sau khi để lại cho Vân thị 1000 mẫu ruộng làm khẩu lương, còn không tính mảnh đất rộng lớn mà mộ tổ Vân thị chiếm cứ vào trong đó, phần này có diện tích bao nhiêu không rõ, không ai dám đo cả.Sau khi chuyện này truyền đi, cảm quan của người Quan Trung với Tiền Đa Đa tốt hơn rất nhiều, thậm chí ngầm chê bai Vân Chiêu." Bà nương liều mình trông coi ruộng đất nhà mình có gì mà sai?"Đó là câu đánh giá lưu truyền rộng nhất Quan Trung..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play