“ Mười quân đoàn à, dưới tình huống vừa phải đảm bảo cả dân sinh, chuyện này không dễ dàng, mà mười quân đoàn đem so với diện tích bao la của Đại Minh thì vẫn thiếu.” Vân Chiêu chưa gì cảm thụ được cái gọi là lập nước khó giữ nước còn khó hơn rồi, giờ y chưa tính ra phải bao nhiêu quân đoàn mới đủ bảo vệ lãnh thổ lớn như thế, hao phí sẽ vô cùng kinh người:Tiền Thiểu Thiểu kiến nghị:” Chúng ta có thể thay đổi một chút kế hoạch tinh binh mà, tuyển binh không bằng trưng binh.”“ Trưng binh sức chiến đấu sẽ không bằng tuyển binh, ngươi chẳng lẽ muốn rút cạn lực lượng đoàn luyện huyện Lam Điền sao? Chúng ta vừa trải qua hai đợt thiên tai, sản xuất đã sụt giảm, lại còn lấy thêm sức lao động, không thể được.” Vân Chiêu kết thúc cuộc đàm thoại:Tiền Thiểu Thiểu thất vọng lắm, vì điều này có nghĩa là đối diện với lần nhập Xuyên này của huyện Lam Điền chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn thôi.Có những điều mà Vân Chiêu sẽ không công khai nói ra với bất kỳ ai, đó là y càng thích xây dựng lại mảnh đất bị tặc khấu tàn phá, để y có thể vẽ lại bức tranh theo ý mình, chứ không phải tham dự cuộc đấu tranh với quan phủ, với hương thân và bách tính chưa từng gặp kiếp nạn.Chẳng thà bới đống đổ nát tìm viên gạch lành xây dựng lại còn hơn là phải đối diện với lòng người phức tạp.Bất kỳ một nền văn hóa nào thì cũng đều có thời hạn, sự diễn biến của văn hóa nhân loại là quá trình tự nhiên, văn hóa không theo kịp với thời đại sẽ thất bại, càng cố gắng bảo vệ văn hóa cũ kỹ, càng làm thất bại thêm thê thảm mà thôi.Một nền văn hóa khi mới sinh ra là để bảo vệ sinh tồn của mọi người, còn lúc kết thúc là vì nó gây hại cho mọi người.Đại Minh với Vân Chiêu mà nói là đã lạc hậu nghiêm trọng rồi, chưa bao giờ y coi cứu vớt nó là tiêu chuẩn tối cao cho hành vi của mình.

Mà y muốn dùng phương thức mới để sinh một Đại Minh hoàn toàn mới, tựa như phượng hoàng trùng sinh vậy, sẽ rực rỡ hơn bội phần, vì thế đau khổ là một quá trình cần phải trải qua.“ Toàn lực chi viện Tần Lương Ngọc, bà ấy đã không thích chúng ta vào Thục, vậy thì phải lấy ra quyết tâm để bảo vệ đất Thục đi.” Vân Chiêu suy nghĩ rất lâu rồi ra lệnh cho Tiền Thiểu Thiểu:“ Tỷ phu, đệ phải cảnh cáo huynh nhé, giờ tiếng nói của Tần Lương Ngọc ở Thạch Trụ không cao như trước, dù sao nơi đó là đất tổ của Mã thị, chẳng thà chúng ta vượt qua bà ấy, trực tiếp liên hệ với Mã thị.

Vì Tần Lương Ngọc quá trung thành với Chu Minh, còn những kẻ khác trong Mã thị có dã tâm lớn hơn nhiều”“ Đệ cho rằng, lần này chúng ta chi viện là để bảo vệ lợi ích của huyện Lam Điền làm ưu tiên hàng đầu, nếu chúng ta chi viện mà họ không đảm bảo được điều ấy, chẳng thà chúng ta đi thương lượng với Trương Bình Trung, để hắn đảm bảo lợi ích của chúng ta không bị xâm phạm.” Tiền Thiểu Thiểu nói rất dứt khoát, hắn thấy chẳng cần phải nể nang hay ưu ái gì Tần Lương Ngọc, dù có là Phùng Anh giờ là người Vân thị, mọi việc phải đặt Vân thị lên đầu:Trước giờ Vân thị không phải không chi viện cho Thạch Trụ, nhưng kết quả thế nào? Mọi việc ở Thục, bọn họ đều phải tự lo liệu không có bất kỳ hỗ trợ nào từ Tần Lương Ngọc, Tiền Thiểu Thiểu rất bất mãn từ lâu rồi, hắn rất muốn được vào Thục chỉnh đốn lại.“ Đàm phán với Trương Bình Trung sao? Thế thì chúng ta coi như chỉ cần lợi ích, không cần liêm sĩ nữa rồi, với lại ngươi đã nghĩ tới chuyện này chưa, nếu Trương Bỉnh Trung không thể nhanh chóng chiếm cả đất Thục mà biến thành cục diện mỗi bên chiếm một phần sau đó đánh nhau giằng co.

Tới lúc đó đánh đỏ mắt rồi ai còn để ý cái khác được, còn chúng ta sẽ bị chụp lên đầu tội danh muốn hại bách tính đất Thục, trong khi Trương Bỉnh Trung cũng chẳng thể bảo vệ được lợi ích của chúng ta, đây sẽ là vụ đầu tư lỗ vốn.” Vân Chiêu vỗ vai Tiền Thiểu Thiểu:” Cho nên chúng ta không thể chỉ đứng nhìn, càng không thể chơi trò hai mặt được, so Tần Lương Ngọc với kẻ bội tín bội nghĩa như Trương Bỉnh Trung, ta càng thích Tần Lương Ngọc hơn.”Tâm trạng không được tốt, không nên đưa ra quyết sách gì vào lúc này, vì thế Vân Chiêu lên thư viện Ngọc Sơn, tìm kiếm tĩnh lặng ở đó.“ Học thuyết của Lão Tử chia làm hai thiên thượng hạ, thượng là ( Đạo thiên), hạ là ( Đức thiên), thiên thượng giảng về cái gì? Trọng tâm là vũ trụ, tự nhiên, thiên hạ giảng về nhân loại và đức hạnh, cũng chính là nhân luân.”“ Vũ trụ, tự nhiên, chính là nguồn cội sâu xa của toàn bộ hành vi nhân loại, trong đó Lão Tử lần đầu tiên trình bày hoàn chỉnh khởi nguồn nguyên thủy nhất của mọi hành vi nhân loại, đó chính là đạo pháp tự nhiên.”“ Chư tử bách gia thời Tiền Tần chưa từng nghiên cứu một cách có hệ thống về vũ trụ và tự nhiên, bọn họ đa phần chú ý tới người, ví như Khổng Tử đề xướng quân tử, nhưng chưa bao giờ nói được hành vi của quân tử từ đâu ra, căn cứ vào cái gì để gọi đó là quân tử, đây chính là vấn đề ...”Vân Chiêu đứng ngoài phòng học nghe tiên sinh giảng bài một lúc rồi trầm tư rời đi.Người noi theo phép tắc của đất, đất noi theo phép tắc của trời, trời noi theo phép tắc của đạo, còn đạo thì noi theo phép tắc tự nhiên.

Đó là câu nói trứ danh trong Đạo Đức Kinh, Vân Chiêu không thấy lạ, đem sự kiện Chu Quốc Bình liên hệ với nó, Vân Chiêu cảm thấy dễ tiếp nhận hơn một chút.Về tới tiểu viện của mình, bế nhi tử trong tay, cứ bất tri bất giác rơi vào trầm tư, hai đứa bé bụ bẩm đang ọ ọe giãy dụa này như đều là suối nguồn suy tưởng của y, là nguồn động lực khác của y để cải biến thế giới này.Cha mẹ nào chẳng muốn con cái mình được lớn lên trong môi trường tốt nhất.Hơn thế nữa, với Vân Chiêu mà nói, hai đứa bé trong lòng mới là nhân loại thực sự, còn những người khác đôi lúc y có ảo giác như đều chẳng qua là du hồn trong thế giới ảo ảnh đã biến mất từ lâu rồi.Bởi thế khi Vân Chiêu cảm thấy đùi mình âm ấm ươn ướt ở trên đùi cũng không giận, chỉ ngẩng đầu lên gọi mẹ của hai đứa bé:” Con đái rồi này.”Nhìn hai lão bà của mình luống cuống chân tay, Vân Chiêu phì cười, cái gì mà sự nghiệp đế vương, cái gì mà đại thế thiên hạ, đều chẳng bằng một bãi nước đái của con mình.Bọn nhóc đã được rửa ráy sạch sẽ rồi lại đặt vào lòng Vân Chiêu đã thay y phục mới.Phùng Anh, Tiền Đa Đa đều biết Vân Chiêu thích thế.“ Chu Quốc Bình mời thiếp mai tới nhà muội ấy dự tiệc, phu quân, chúng ta có nên đi không?” Tiền Đa Đa cẩn thận hỏi:“ Không đi.” Vân Chiêu bực bội phất tay:” Để nha đầu đó xử lý xong đống chuyện thối nát của mình đi rồi hẵng nói tới chuyện mời chúng ta.”“ Phu quân, có phải là nữ nhân kia vì Chu Quốc Bình mà tự nhổ năm cái răng không?” Tiền Đa Đa nói xong rùng mình:“ Ừ, đúng là một hành vi ngu xuẩn phi trí tuệ làm người ta cảm động.”“ Thế nếu thiếp vì chàng mà nhổ năm cái răng thì chàng có cảm động không?”Vân Chiêu nhìn Tiền Đa Đa nghiêm túc trả lời câu hỏi rất ngu xuẩn của nàng:” Nếu như nàng bị người ta uy hiếp mà nhổ răng, ta sẽ cuồng nộ, nếu như nàng chủ động nhổ răng cho ta, ta sẽ tránh nàng thật xa, vì đó là chuyện của kẻ thần kinh hoang tưởng mới làm ra, ta chẳng những không cảm kích, mà còn chế nhạo nàng.”Tiền Đa Đa lè lưỡi với Vân Chiêu:” Hình như thiếp cũng chẳng làm được việc đó đâu ...!Mà phu quân, chuyện kia, hay là chúng ta đi xem sao?”Vân Chiêu cẩn thận đặt từng đứa con xuống giường:” Nàng muốn cứ đi, ta chưa bao giờ ước thúc các nàng, nếu nàng thích cứ đi thôi.”Nữ nhân khao khát những mối tình duy mỹ là điều chẳng ai ngăn được, nhất là khi đem so với những câu chuyện ái tính trong truyền thuyết thì chuyện xảy ra ngay trước mắt khiến người ta càng động lòng hơn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play