Phúc bá vốn ở dưới thành trại chỉ huy đoàn luyện, nghe thân binh báo tin, chạy lên tới n ơi đã muộn rồi, sai người khiêng Ngả Năng Kỳ đi chữa thương, mặt nghiêm trọng:” Tử chiến thôi.

”Vân Chiêu lắc đầu:” Chắc là không cần đâu, song vẫn chuẩn bị thì hơn, Trương Bỉnh Trung là người rất khó suy đoán.

”“ Chúng ta chỉ giữ chặt Vũ Quan, không tiến lên sao?” Vân Dương thấy chỉ thủ thành đánh không đã:“ Ta sở dĩ dám nói Trương Bỉnh Trung chưa chắc khởi binh công phạt chúng ta, nguyên nhân trọng yếu là vì Vũ Quan gập ghềnh khó đi.

Quân đội của Trương Bỉnh Trung có thể chợt đông chợt tây, phá phách khắp nơi là nhờ trong quân của hắn lừa ngựa cực nhiều, tác chiến thường lầy kỵ binh làm chủ.

”“ Một khi đại quân của hắn tiến vào Vũ Quan đạo thì chỉ có thể đi bộ, sau đó là dốc sức tiến lên mà thôi, nếu không rất dễ bị quan quân chẹt mất đường lui, thành ba ba trong giọ.

”“ Chúng ta tuy không có mối lo sau lưng, nhưng xuất binh rời Vũ Quan cũng sẽ đối diện với rắc rối giống Trương Bỉnh Trung, Vũ Quan có hai đường đi, một thông tới phủ Nam Dương, một thông tới phủ Tương Dương, chỉ cần người ta chẹt hai lối ra này, chúng ta cũng mắc kẹt.

” Vân Chiêu trải bản đồ ra giải thích tỉ mỉ cho Vân Dương, tên này chỉ biết một mực lao đầu về phía trước, sớm muộn cũng gặp vấn đề:Vân Dương không thích động não thôi, hắn được Từ tiên sinh dạy bảo từ nhỏ, sao quá kém được:” Nếu đã thế không cần huy động nhiều đoàn luyện như vậy.

”Vân Dương vỗ vỗ vai hắn:” Đợi quân của Trương Bỉnh Trung rời phủ Nam Dương, chúng ta cũng nên thẩm thấu vào hai vùng Tương Dương, Nam Dương.

”“ Lần này Trương Bỉnh Trung sở dĩ phái Ngả Năng Kỳ tới là vì tên này biết đánh trận, muốn thừa lúc quan quân không đề phòng, dùng tốc độ nhanh nhất dẫn binh tới Tây An.

”Phúc bá gật gù:” Thiếu gia nói đúng rồi, Trương Bỉnh Trung nhất định nghĩ Vân thị đang đợi cơ hội làm phản, nếu hắn vào Quan Trung thì chỉ có trăm lợi mà vô hại với Vân thị, Vân thị ta sẽ đón chúng vào Quan Trung, phá thành Tây An, từ đó lấy được độc lập, không biết rằng chúng ta đi con đường khác hẳn đám tặc khấu.

”Vân Chiêu kiêu ngạo nói:” Đương nhiên là khác, chúng chỉ là đám tặc khấu, tầm nhìn hạn hẹp, chúng ta đi tới đây tu sửa thủy lợi, chỉnh đốn pháp kỷ, khiến dân sinh hưng thịnh, bách tính được ăn no, người sống có nhà trú thân, người trồng cấy có ruộng đất, như thế không tốn tinh lực cai trị, không phí tâm lực giám thị, vẫn có được lãnh địa chân chính.

”“ Đây mới là hàm nghĩa chân chính của giữ nước chẳng cứ ở khe sâu núi hiểm, phục thiên hạ chẳng cứ phải binh giáp sắc bền.

Giữ nước dựa vào thực lực, không phải đạo lý.

”“ Giờ ngươi thấy rồi chứ, chúng ta chưa bao giờ chủ động khuếch trương hay khống chế, nhưng huyện Lam Điền luôn mở rộng, luôn nắm chặt trong tay ta.

”Vân Dương phấn khích vỗ đùi:” Hiểu rồi, giờ huyện Lam Điền chúng ta đã mở rộng từ phía bao Tây An, tòa thành cũng là đồ trong túi chúng ta, cần gì lợi dụng Trương Bình Trung công phá.

”“ Đúng, ta muốn một thành Tây An nguyên vẹn, bách tính an nhạc sinh sống làm ăn mới mang lại lợi ích, Trương Bỉnh Trung phá thành rồi, lão tử còn lại cái gì? Ta cần gì một tòa thành nát.

”“ Bọn chúng đi tới đâu họa hại bách tính, phá hoại địa phương tới đó, nơi nào chúng đi qua nơi đó hỗn loạn, bách tính không ai dẫn dắt, không ai quản lý, giặc cướp nổi lên, ai dám yên tâm trồng cấy” Vân Chiêu mỉm cười, đám tặc khấu đó càng họa hại thiên hạ, Vân thị sẽ càng hùng mạnh:” Tôn Truyền Đình dùng trọng binh trấn giữ Tây An, cho rằng làm thế sẽ ép được Vân thị ta ở nguyên tại Vân thị không mở rộng được, nào biết rằng chỉ cần ta muốn, cưỡi con lừa gầy, tay phe phẩy quạt lông tới Tây An hô một tiếng, sẽ có người mở cổng dâng thành, ta trực tiếp ngồi lên ghế tri phủ, phủ Tây An sẽ thành lãnh đại của Vân thị ta.

Nói tới đó mặt trở nên nghiêm túc:” Vân Phúc nghe lệnh, ta lệnh cho ngươi suất lĩnh 3000 bản bộ Vân thị ta, tới Vũ Quan, thay thế Vân Báo đang tu sửa thành trì cũ, đóng cửa Vũ Quan, chỉ được thủ không được công, mặc địch khiêu khích.

”“ Mạt tướng tuân lệnh.

”Phúc bá kích động muôn phần, những người khác bất giác đứng thẳng lưng chờ đợi.

“ Vân Hổ nghe lệnh, ngươi dẫm 500 bản bộ Vân thị, 3000 đoàn luyện tới Châu Trì phong tỏa Thảng Lạc Đạo, Vân Giao, ngươi dẫn 2000 đoàn luyện, trấn giữ Dục Cốc Đạo, không cho một binh một tốt của Trương Bỉnh Trung vào được huyện Lam Điền ta, nếu hắn còn muốn họp quân với Lý Hồng Cơ ở Đồng Quan, vậy thì quay về Hà Nam mở đường máu mà đi.

”Vân Phúc, Vân Giao, Vân Hổ nhận lệnh xong liền đi điều động nhân mã, ai nấy tinh thần phấn chấn, chỉ một canh giờ sau, đại quân lục tục rời quân doanh Phượng Hoàng Sơn, tới mục tiêu của mình.

Tin tức Vân thị xuất binh Vũ Quan Đạo, Dục Cốc Đạo, Thảng Lạc Đạo truyền tới thành Tây An, người dân trong thành vốn hoang mang sợ hãi, lập tức khôi phục lại cuộc sống bình thường.

Ngay cả thành phòng Tây An cũng trở lại như cũ, cổng thành mở rộng, bách tính trong ngoài thành ra ra vào vào làm ăn buôn bán.

Tôn Truyền Đình thấy thế nổi giận, lệnh phủ Tây An phải giữ phòng bị, ông ta kỳ thực đề phòng Vân thị chứ không phải tặc khấu, hoạn quan đốc quân thì thúc giục Tôn Truyền Đình cứu viện Đồng Quan, phối hợp với bản bộ Hồng Thừa Trù chặn Lý Hồng Cơ ngoài Đồng Quan.

Qua mấy lần xác nhận, đoàn luyện của huyện Lam Điền đã toàn bộ trải ra các quan khẩu của Tần Lĩnh, đồng thời bắt đầu tu bổ thành quan, công sự, không hề có ý quay đầu đánh Tây An, lúc này mới thở dài, giữ lại 5000 Tần quân trú ở huyện Trường An, mình dẫn một vạn rưởi tới Đồng Quan, giữ cánh cửa phía đông cho Tây An.

Khi đại quân của ông ta tới Hoa huyện cách Đồng Quan chưa tới 100 dặm, ngẫu nhiên nhìn thấy bia địa giới màu đen của huyện Lam Điền, Tôn Truyền Đình phẫn nộ hạ lệnh đập vỡ bia địa giới, nhưng bị tả hữu ngăn cản, lần này tiến binh Đồng Quan, lương thảo phải dựa vào chủ bạ huyện Lam Điền lúc nào cũng ôm một cái rương gỗ đợi người ta tra xét sổ sách.

Chỉ cần nhìn Lưu chủ bạ dùng khăn tay lau bụi đất trên tấm bia địa giới, còn chuyên chú hơn chăm con là biết, nếu mà đập cái bia này, tuy lương thực không bị giảm đi, nhưng bị người ta trộn cát vỏ trấu, thậm chí nhổ bọt đái vào là khó tránh khỏi.

“ Lại có đám khốn kiếp nhổ bia địa giới huyện Lam Điền ta chôn ở nơi này, đợi lão phu xử lý xong việc cung ứng quân nhu, nhất định cho đám khốn kiếp biết mặt.

”Lưu chủ bạ thề thốt thỉnh tội với Tôn Truyền Đình, biểu thị sẽ sửa đổi, đồng thời chẳng coi đao phủ Tôn Truyền Đình bày ra trong trướng ra gì.

Ông ta từng chứng kiến nhân mã bản bộ của Vân thị diễn luyện trong Phượng Hoàng Sơn rồi, đội quân toàn hỏa khí, mấy loại mãng phu tay cầm sắt rỉ làm sao mà so.

Lưu Tham càng chẳng biết sợ, Tôn Truyền Đình càng đau khổ, liên tiếp gửi ba đạo tấu chương lên kinh thành, một cái không được báo lên, hai cái đổi lại lời trách mắng, hoàng đế chỉ cần ông ta mau chóng tiêu diệt lưu tặc, chuyện địa phương để tri phủ Lao Như Ý xử lý, không được vượt quyền.

Tôn Truyền Đình biết, Lao Như Ý tới Tây An ba năm, phủ Tây An bình an vô sự, thuế nộp lên năm sau cao hơn năm trước, mà thuế đó chủ yếu tới từ huyện Lam Điền, làm gì có chuyện người ta tự đi hủy chính tích rõ ràng của mình.

Mà một địa phương nếu xuất hiện cảnh lòng dân bất ổn, vấn đề thể hiện ra đầu tiên là ở thuế má, nay thuế má không có vấn đề, còn là nơi duy nhất ở Thiềm Tây, Sơn Tây, Ninh Hạ, Cam Túc có cống hiến với triều đình.

Vì thế văn tự trên tấu chương của Tôn Truyền Đình thành vô nghĩa.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play