Từ sau khi biết Tần Mạc thích mình, cho dù Liễu Ngọc Hàm không cần phải suy nghĩ quá nhiều về chuyện tương lai của mình, cũng biết Tần Mạc sẽ không đặt cậu vào tình huống nguy hiểm một cách tùy tiện được, vậy chuyện cậu tham gia vào tổ dự án Tưu Khê đã làm rõ vấn đề.
Rất có thể ngay từ đầu Tần Mạc đã biết hoàn cảnh ở Tưu Khê không tạo tổn thương gì với cậu.
Nếu giả thuyết này là đúng, thì Liễu Ngọc Hàm hỏi thẳng sẽ không có vấn đề gì.
Liễu Ngọc Hàm không biết cách nói chuyện, cho nên cho dù dùng cách uyển chuyển nhất cũng không khác là nói thẳng ra là bao.
Ví dụ như "Có phải thiếu tướng Tần đã biết nguyên nhân bệnh của tôi rồi hay không?", hay là "Tòa nhà đổ nát ở Tưu Khê có thích hợp để đặt từ trường không đồng nhất hay không?"
Thái độ lúc này của Liễu NGọc Hàm quá nghiêm túc, hy vọng có được câu trả lời thể hiện rõ trên từng câu chũ, sau khi Tần Mạc nghe được câu hỏi của cậu, không giống như lần trước để cậu từ đi tìm câu trả lời, trả lời thẳng vào câu hỏi của cậu.
"Ừm, ngay từ đầu anh đã biết nguyên nhân bệnh của em." Tần Mạc nói tiếp, "Nhưng khi ấy anh không tiện can thiệp."
Quả nhiên là như vậy.
Liễu Ngọc Hàm nhận ra ý khác trong câu nói của anh, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Khi đó chưa có ai để ý đến tôi? Nếu như khi đó tôi chưa thu hút sự quan tâm của họ, thì khi họ coi tôi như mục tiêu hẳn là sau lần tôi ngất xỉu."
Nhìn Liễu Ngọc Hàm suy đoán như đây là trò chơi giải đố, Tần Mạc nhìn cậu, ánh mắt đầy ý cười: "Muốn có luôn câu trả lời hay là tự mình đi tìm hiểu thêm?"
Liễu Ngọc Hàm ngạc nhiên nhìn Tần Mạc: "Nếu tôi muốn biết luôn câu trả lời, thiếu tướng sẽ nói cho tôi sao?"
Tần mạc nói: "Anh sẽ."
Liễu Ngọc Hàm nở nụ cười, nhìn đối phương như ngọn đèn phát sáng: "Vậy tôi chọn biết luôn câu trả lời."
Tần Mạc gật đầu, nói đáp án cho cậu biết: "Là sau khi ba kẻ phản quốc chết."
Mặc dù Liễu Ngọc Hàm đã từng đoán như này, nhưng từ chính miệng Tần Mạc nói ra vẫn khiến cậu giật mình: "Bọn họ...Là gián điệp của Đế Quốc?"
Tần Mạc gật đầu, anh biết trước Liễu Ngọc Hàm sẽ lặp lại lời mình.
Vốn Liễu Ngọc Hàm muốn có đáp án giải đáp sự thắc mắc của mình, nhưng khi đáp án hiện ra trước mặt, trong đầu cậu lại tan thành bột nhão.
Ba nhà đầu tư đều là gián điệp, xác suất xảy ra với một dự án là quá cao.
Hơn nữa nếu công trình này là công trình quân sự, vậy còn dễ hiểu, nhưng đây cũng chỉ là hạng mục kiến trúc dân dụng, rốt cuộc có chỗ nào đáng để Đế QUốc coi trọng như thế, còn phải cho ba gián điệp đến đầu tư.
Công trình ẩn chứa bí mât gì đó, hay là...Cơ bản ngay từ đầu công trình là gì không quan trọng, thứ họ quan tâm là vị trí của Tưu Khê.
Tần Mạc niết vành tai Liễu Ngọc Hàm, mặt cậu đỏ lên, anh làm như không thấy gì: "Hoàn cảnh ở Tưu Khê rất đặc biệt. Nếu em đã biết từ trường không đồng nhất là gì, em cũng nên biết về đặc điểm nổi bật và nhược điểm của nó."
Liễu Ngọc Hàm chớp mắt trong mờ mịt.
Tài liệu anti gửi cho cậu không quá đầy đủ, cậu biết một đặc điểm của từ trường không đồng nhất đó là dễ suy yếu, ở đây có lời giải thích nhưng không rõ ràng.
Tần mạc nói: "Đây chỉ là một đặc điểm, từ trường không đồng nhất còn một đặc điểm khác, nó sinh ra dựa vào môi trường tự nhiên."
Liễu NGọc Hàm hiểu ra.
Điều này chính là ưu điểm và nhược điểm của nó: Ưu điểm là khi xây dựng thành công, có môi trường tự nhiên bảo vệ, khả năng che giấu càng mạnh; Nhược điểm là hoàn cảnh sinh ra loại từ trường không đồng nhất hạn chế rất nhiều, số lượng không thể dùng hai từ ít ỏi để hình dung được.
Hơn nữa tốc độ suy yếu của nó cũng rất chậm, khó trách Đế Quốc lại coi trọng chỗ này.
"Chẳng lẽ bọn họ định xây dựng Tưu Khê thành nơi gián điệp?" Đột nhiên Liễu NGọc Hàm hiểu được kế hoạch của Đế QUốc, "Vô liêm sỉ!"
Là một dân Liên Bang, lập trường từ khi sinh ra của Liễu Ngọc Hàm là đứng về phía Liên Bang, đừng nói đây chỉ là cạnh tranh bình thường giữa các nước, chỉ cần là hành vi tổn hại đến lợi ích nước nhà, Liễu Ngọc Hàm tức giận là bình thường.
Hơn nữa một khi kế hoạch của Đế Quốc thành công, rất nhiều hoạt động gián điệp ẩn núp ở Liên Bang có thể làm mọi thứ rối tung, cho dù Liên Bang biết có người trộm tài liệu cơ mật, cũng chưa chắc có thể tìm được con đường truyền tin của họ, chứ đừng nói đến chuyện ngăn chặn.
Như vậy hậu quả không phải chỉ là dừng ở hai từ khá nghiêm trọng nữa!
Trong lòng Liễu Ngọc Hàm tức giận, nhưng đầu óc lại càng rõ ràng: "Cho nên nói lúc đó tôi ngất ở Tưu Khế chỉ khiến người Liên Bang chúng ta chú ý thôi. Sau đó đó tìm nguồn gốc qua nguyên nhân tôi bị ngất, sau đó bắt được mấy tên gián điệp, khi đó Đế Quốc cũng từ từ nhận ra, mới buông bỏ kế hoạch trước đó của bọn chúng?"
Về phần ai là người chỉ chú ý, ai là người đi tìm nguyên nhân, không cần nghĩ cũng biết đó là thiếu tướng Tần.
Liễu NGọc Hàm ngại ngùng diễn đạt tin tức, nhưng trong lòng Tần Mạc hiểu rõ. Không muốn để cậu quá thấy xấu hổ mới lựa chọn không nói đến.
Dù nói không rõ nhưng kết hợp với ngữ cảnh Tần Mạc vẫn có thể đoán ra được ý của cậu, gật đầu nói: "Trước sau mất ba người, cho dù có ngốc đến đâu cũng phải cảnh giác."
Liên Bang phòng thủ rất nghiêm ngặt, nhưng chuyện giữa các quốc gia không phải chuyện nhỏ, gián điệp giữa hai bên không chỉ có một hai người. Đế Quốc liên túc đứa ba doanh nhân làm gián điệp, nhanh chóng chú ý đến Liễu Ngọc Hàm, sau khi gián điệp khác truyền tình báo về, sự đề phòng với cậu tăng lên đột ngột.
Từ trường không đồng nhất là đòn sát thủ Đế Quốc mới khai phá, vốn sẽ phát huy hết công suất, đáng tiếc nhiều lần bị Liễu Ngọc Hàm ngăn cản, đừng nói có tác dụng hay không, chỉ cần không dính vào coi như là tốt rồi. Nhưng hết lần này hết lần khách Liễu Ngọc Hàm vẫn ra vẻ "Cái gì tôi cũng không biết, tôi chỉ là người thường thôi", Đế Quốc không phòng bị cậu thì còn ai vào đây nữa?
Đáng tiếc Đế Quốc đề phòng mấy năm, Liễu Ngọc Hàm vẫn là dáng vẻ như thế, ngược lại làm cho người Đế QUốc không biết cậu đang giả vờ hay thật.
Liễu Ngọc Hàm: "Cho nên lần trước tôi livestream ở Tưu Khê cũng là do bọn họ? Họ cố tình dẫn tôi đến đây là xem phản ứng của tôi có phải không? Có lẽ tôi đã không làm bọn họ thất vọng."
Tần Mạc lại nở nụ cười.
Đúng là Liễu Ngọc Hàm đoán không sai, phản ứng của cậu không làm gián điệp Đế QUốc thất vọng, làm rõ hình tượng giả heo ăn thịt hổ*...Cậu ở Tưu Khê đọc kinh Phật để siêu độ, lấy sự đồng tình người dưới tay Tần Mạc như lời cảnh cáo, có thể thấy được cậu không biết gì cả!
Kết quả này làm cho gián điệp Đế QUốc cho rặng Liễu NGọc Hàm là người nhiều tính toán, cực kỳ biết cách che giấu bản thân, thông qua chuyên gia phiên dịch ý nghĩa kinh Phật cậu niệm, lại bắt đầu suy đoán Liễu Ngọc Hàm nói những lời này là có ý gì.
Là đang cảnh cáo bọn họ sớm muộn gì cũng báo thù cho những đồng đội đã nằm xuống, hay là đang ám chỉ cậu sắp có hành động khác?
Liễu Ngọc Hàm được mệnh danh là "Máy cảnh báo di động", "Máy dò sự sống" từ phía bên gián điệp Đế QUốc, rõ ràng chỉ là đi phát sóng huyền học chơi thôi, lại có thể làm cho gián điệp báo động như gặp động đất cấp mười, tất cả gián điệp đều hoảng, hoạt động liên tục ở thủ đô, chỉ vì do xét ra mục đích thật sự của Liễu Ngọc Hàm.
Đồ thiểu năng!
Mặt Liễu Ngọc Hàm không hề thay đổi: "Cuối cùng đám ngu ngốc kia đều bị bắt rồi đúng không?"
Tần Mạc xoa đầu Liễu Ngọc Hàm: "Bọn chúng đều bị tống vào tù."
Liễu Ngọc Hàm cười haha: "Không có gì ngạc nhiên khi đám người Đế QUốc độc ác bị quái vật giẫm lên đầu."
Vẻ mặt châm chọc và khiêu khích, thái độ của Liễu Ngọc Hàm rất rõ ràng.
Mặc dù nhìn qua có vẻ cậu chẳng có công lao gì, nhưng cũng đủ làm cho cậu thấy vui vẻ, cho nên cậu liền giận chó đánh mèo với đám gián điệp ngu ngốc của Đế Quốc!
"Đầu đầy lỗ như vậy mà cũng muốn bắt cá muối đi làm thí nghiệm sống, nghĩ gì mà dễ thế!" Liễu NGọc Hàm gằn giọng nói, "Chúc cho bọn họ sống nửa đời còn lại trong tù!"
Dáng vẻ hiện tại của Liễu Ngọc Hàm rất ngốc, nhưng Tần Mạc nhìn thấy rất thú vị, tay từ đỉnh dầu chuyển xuống nâng hai má cậu lên, giọng điệu trầm thấp hơn bao giờ hết: "Anh đảm bảo với em, bọn họ sẽ trải qua nửa đời sau rất vui vẻ."
Nếu như những gián điệp bị bắt nghe được lời của Tần Mạc nói, chắc chắn sẽ chửi bới: "Vui vẻ con mẹ mày! Bọn tao phải chịu đựng tra tấn tinh thần mỗi ngày, mày là đồ ác ma! Có ai mà không biết xấu hổ như này không?! Có phải nói đổi trắng thay đen rất vui hay không?!"
Đáng tiếc bọn họ không nghe được câu nào hết, chỉ có thể để mặc Tần Mạc dùng họ làm đề tài nói chuyện, trêu Liễu Ngọc Hàm đỏ cả mặt.
Liễu Ngọc Hàm bị hơi thở gần sát của Tần Mạc làm cho choáng váng.
Cảm xúc của cậu đối với Tần Mạc rất khó nói, thưởng thức, kính trọng, xấu hổ, ỷ lại, biết ơn, vân vân và mây mây, nhưng những thứ này cũng chỉ chứng minh một điều...Tần Mạc rất đặc biệt với cậu, cho nên sau khi Tần Mạc đến gần, cảm giác duy nhất cậu cảm nhận là mình bị trêu chọc.
Đúng thế, chính là bị trêu chọc.
Ngoại hình của Tần Mạc rất tốt, ở khoảng cách gần, Liễu Ngọc Hàm phát hiện anh không chỉ đẹp trau, lông mi cũng rất dài, trán kề trán rũ mắt nhìn cậu, giống như một đôi bướm xuấn quấn nhau buôn bị bay, càng khiến lòng cậu ngứa ngáy.
Gương mặt đẹp trai kết hợp với nụ cười lúc này của Tần Mạc nhìn rất lưu manh, bề ngoài và ánh mắt đều có sức hút rất lớn, tính xâm lực càng mạnh làm cho Liễu Ngọc Hàm không thở nổi, sắc mặt ngày càng đỏ, không chịu được muốn giơ tay đẩy Tần Mạc ra.
Thế nhưng Tần Mạc không có ý buông tha.
Chỉ cần Tần Mạc không muốn, Liễu Ngọc Hàm không phải là đối thủ của anh. Chỉ đành mặc kệ Tần Mạc tiếp tục nâng mặt mình.
Ngón tay cái vuốt ve hai cái trên mặt Liễu Ngọc Hàm, Tần Mạc nhìn dáng vẻ sắp nổ tung của cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: "Có hiểu ý của anh không? Không cần vội, em cứ từ từ nghĩ."
Liễu Ngọc Hàm gần như hét lên: Tôi không muốn nghĩ gì hết!
(*) Giả heo ăn thịt hổ: kiểu người tưởng ngốc nghếch nhưng lại là người thông minh nhất! (Nguồn: meeyland.com)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT