Liễu Ngọc Hàm cảm thán một tiếng rồi im lặng.

Sự quyến rũ của cá muối là gì? Chẳng lẽ có nhiều cá muối làm à? Hay là khẩu vị của người dân tinh tế đều lạ như thiếu tướng Tần?

Không chịu được nữa lấy tay che mặt, Liễu Ngọc Hàm thấy mình bị kích thích làm cho choáng váng, nếu không cũng sẽ không có suy nghĩ kỳ lạ này.

Liễu NGọc Hàm nghĩ đến cũng có thể fans và anti của mình bị thu hút bởi cá muối, cho nên Liễu NGọc Hàm chỉ im lặng một lát, nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ này, lấy tài liệu tổng hợp được xem kỹ lần nữa, cảm thấy mình có thể quay về trường cũ để tìm cách.

Có một số tài liệu không thể tìm thấy trên mạng, chỉ có ở đại học Đế QUốc.

"TRước khi đi lại phải báo với thiếu tướng Tần một tiếng, có thể lại phải làm phiền anh." Liễu NGọc Hàm thở dài.

Thật ra cậu cũng không ghét Tần Mạc, ít ra từ ngoại hình đến khí chất đều khiến cậu có thiện cảm rất lớn, hơn nữa Tần Mạc vẫn luôn bảo vệ cậu, cảm giác của cậu đối với Tần Mạc ít nhiều là sự xen lần giữa cảm kích, kính trọng, hâm mộ, nếu như không phải vì lần đầu tiên hai người gặp nhau quá xấu hổ. Về sau Tân Mạc lại hay để lại ấn tượng đáng sơ trong lòng cậu, cậu sẽ không lo lắng như này.

Khi đối mặt với sự thầm mến của Tần Mạc, cậu vẫn cảm thấy hơi sợ.

Dù sao thì thân phận hai người cách nhau quá nhiều.

Liễu Ngọc Hàm không có tư tưởng môn đăng hộ đối gì cả, chẳng quá cậu cảm thấy sinh hoạt, tầm nhìn có khoảng cách rất lớn giữa các tầng lớp, lối sống cũng khác nhau, nếu có ở cùng một chỗ, sau này sẽ gặp rất nhiều mâu thuẫn trong cuộc sống.

Mặc dù đã nghĩ đến các mâu thuẫn sau này có thể gặp phải, suy nghĩ này đã nói lên một điều.

Chỉ có mình Liễu Ngọc Hàm cảm thấy có gì không đúng, đợi đến tối khi Tần Mạc quay về, cậu còn nghiêm túc thảo luận chuyện quay về trường cũ, hồn nhiên không phát hiện ra hành vi của mình giống như người đàn ông đã có gia đình đang đợi bạn đời quay về.

Ánh mắt Tần Mạc hiện lên ý cười không rõ, Liễu Ngọc Hàm không nhận ra, cho nên vân lải nhải ý tưởng của mình.

Mặc dù cậu nghĩ gì cũng không quá quan trọng với Tần Mạc, thế nhưng cậu đã nói, Tần Mạc sẽ nghiêm túc lắng nghe, giữ mặt mũi cho cậu.

Cũng vì sự quan tâm đến sĩ diễn cho cậu của Tần Mạc, Liễu Ngọc Hàm là một công dân nhỏ bé chưa từng trải qua huấn luyện đặc biệt nào, không có thiên phú ở khoản nói dối, nhanh chóng lộ ra một số chuyện.

Ví dụ như cậu đã đoán ra đồ ăn mấy ngay nay của mình đều do Tần Mạc thuê người làm.

"Cậu không cần quá lo lắng." Tần Mạc đợi cậu nói xong một tràng dài mới nói, "Những thứ này đối với tôi mà nói không có gì khó cả, hoàn toàn nằm trong khả năng của tôi."

Liễu Ngọc Hàm nghe ra ý yêu chiều trong lời nói của anh, đầu lại nóng lên, sắc mặt dần đỏ lên: "Cũng không phải tôi đang nói chuyện này. Ý tôi là, nếu có thể tìm ra cách sử dụng giác quan thứ sau hoặc có thể hạn chế nó tôi có thể bảo vệ mình tốt hơn."

Dù sao cũng có lợi cho cả hai.

Để sử dụng giác quan thứ sáu thì phải tùy từng người, điều này Tần Mạc không thể giúp Liễu Ngọc Hàm đi đường tắt được, mà hiện tại anh làm tất cả là để đặt nền tảng, cho nên anh mới im lặng một lát, lập tức đồng ý với Liễu Ngọc Hàm.

"Mặc dù là vậy, nhưng cậu đừng vội." Tần Mạc không yên tâm dặn dò Liễu Ngọc Hàm, "Để điều khiển giác quan thứ sáu không thể vội dược, cũng chỉ có một cách, phải bám sát không thể buông."

Biết đây là ý tốt của Tần Mạc, Liễu NGọc Hàm vội vàng đồng ý: "Tôi biết, nhưng mà cứ đến xem qua, lỡ như tìm được cách thích hợp thì sao."

Tần Mạc nhìn cậu biết có chừng mực, cũng buổng lỏng hơn: "Mấy ngày nữa tôi có việc, không thể đưa cậu đi được, có lẽ cậu phải đợi vài hôm nữa."

Liễu Ngọc Hàm cũng không phải là kiểu người không biết trước sau, nếu Tần Mạc có việc bận, cậu sẽ tự lấy lịch trình Tần Mạc làm chuẩn, dù sao cậu thấy tình huống hiện tại của mình cũng đã ổn định, không cần quá vội vàng.

Hai người nhanh chóng hoàn thành lịch trình, khi Tần Mạc có thời gian rảnh, liễu dẫn cậu đến đại học Đế Quốc.

Mục tiêu đầu tiên của Liễu NGọc Hàm là thư viện, sau khi Tần Mạc đưa cậu vào trong thư viện, trong tay cậu cầm tờ bản đồ, trực tiếp đi đến mấy giá sách về giác quan thứ sau, lướt qua một lượt mới đối chiếu mục lục để xem.

Dù sao trải qua sự phát triển nhiều năm, lý luận trong những quyển sách này rất có ích, giảng giải rất rõ ràng, cho dù là người ngoài ngành như Liễu Ngọc Hàm vẫn đọc hiểu.

Vì thế cậu nhanh chóng đắm chìm trong các cuốn sách, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.

Giá sách của thư viện đại học Đế QUốc chia theo linh vực, chỗ Liễu Ngọc Hàm là nơi tổng hợp về giác quan thứ sáu, bên đối diện là nơi về các tác phẩm khoa học khác, có nhiều người đang tham khả.

Người nó đứng bên kia không tìm thấy sách mình cần, còn tưởng bên này cũng là sách cùng loại, quay người tiếp tục tìm kiếm, tự dưng thấy Liễu Ngọc Hàm liền ngẩn cả người.

Liễu Ngọc Hàm có giác quan thứ sáu rất nhạy cảm, khi có người nhìn chằm chằm cậu, cậu có thể cảm nhận được, nhanh chóng thả sách xuống, quay đầu nhìn về phía đối phương.

Sau đó cậu cũng ngẩn người.

Người này là người quen, còn là giáo sư lớp thể chất của cậu trong thời gian đại học, luôn duy trì thái độ lạnh nhạt với cậu, dù sao kiểm tra thể chát của cậu chưa bao giờ đạt chuẩn, luôn cần tham gia bài thi bổ sung đặc biệt.

Liễu Ngọc Hàm nhì thấy vẻ mặt xấu hổ của giáo sư Hồng, chính mình cũng thấy xấu hổ, nhưng mà nói gì thì nói, đối phương cũng là thầy của mình, cho nên cậu bắt chuyện trước, "Chào thầy Hồng ạ."

Có lẽ là học sinh tốt nghiệp dưới tay của ình, thái độ của giáo sư Hồng đã lắng xuống, thấy Liễu Ngọc Hàm lễ phép như này, cũng cười nhạt: "Là Liễu NGọc Hàm à, chào em."

Vừa chào hỏi, giáo sư Hồng nhìn giá sách ở bên canhj, vốn định hỏi, "Em quay về thư viện trường là muốn thi nghiên cứu sinh à?", nhưng sau khi thấy cuốn sách Liễu Ngọc Hàm đang đọc về giác quan thứ sáu, sắc mặt lại khó nhìn, dường như lại nhớ đến bài kiểm tra thể chất không đạt chuẩn của Liễu Ngọc Hàm.

"Giác quan thứ sáu?" Giáo sư Hông câu mày, giọng điệu không tính là tốt, "Em đừng nhắc đến những cái này suốt ngày được không, điều này đối với việc thi nghiên cứu sinh của em chả có ích gì đâu, phải tập trung ổn tập mới thành công được."

Liễu Ngọc Hàm lập tức nhận ra ý không bình thường, nhớ đến vị giáo sư này luôn biểu hiện bất mãn với mình, đột nhiên trong đầu hiện một tia sáng, dường như hiểu rõ thái độ của đối phương.

Có thể là hiểu được đối phương, Liễu Ngọc Hàm nghiêm túc giải thích với đối phương: "Thưa thầy, em không muốn thi nghiên cứu sinh đâu ạ, em muốn chưa bệnh nên mới xem cái này."

Giáo sư Hông nghe lời giải thích kỳ lạ của cậu, khó hiều hỏi lại: "Chữa bệnh?"

Liễu Ngọc Hàm gật đầu: "Hoạt động của não bộ em quá cao, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hàng ngày, cho nên em đang phải điều trị."

Sau khi nghe lời giải thích này, giáo sư Hồng vẫn thấy khó hiểu: "Vì thế em mới xem những sách về giác quan thứ sáu? Bác sĩ bảo em à?"

Có thể nhận ra sự không tin tưởng qua giọng nói của đối phương, Liễu Ngọc Hàm nghĩ một lát, dùng Tần Mạc có độ tin tưởng cao hơn để chứng mình mình không nói dối: "Vâng ạ, thiếu tướng Tần cũng biết chuyện này, hôm nay anh ấy đưa em ddeeens đây, bây giờ hản là anh ấy đang ở chỗ mấy giáo sư nghiên cứu về lĩnh vực này."

Giáo sư Hồng suýt nữa đứng không vững, sắc mặt càng nghiêm túc hơn, giọng điệu cũng nghiêm khắc: 'Mặc kệ em có quan hệ gì với thiếu tướng Tần, em cũng không thể dùng quyền hạn đặc biệt của thiếu tướng Tần như vậy! Làm việc đừng luôn nghĩ đến đường tắt, kiên trì mới có thành tích."

Liễu nGọc Hàm bị lời dạy của giáo sư làm cho ngơ ngác.

Quyền hạn đặc biệt gì nhỉ? Thứ này ở đâu ra?

Chẳng lé cậu an đồ ăn đăch chế có hương vị tốt là thuộc về đặc quyền tiêu dùng?

Nhưng mà Liễu NGọc Hàm nhớ đến chuyện mình huấn luyện tăng thể chất người ngoài không biết, nhưng nghe đối phương nó, cũng không giống như người quan tâm đến tlivestream trên mạng, hoàn toàn không biết về tình huống của mình, cho nên chuyện đặc quyền mà giáo sư Hông nói hẳn là xảy ra lúc mình đi học.

Nhớ lại việc học của mình trước đây.

Cậu đã biết người đứng sau là ai. Vẻ mặt Liễu nGọc Hàm trầm xuống.

"Ý của thầy là...Trước đây em bị trượt môn nhưng không bị đuổi học là nhờ thiếu tướng Tần sao?" Liễu NGọc Hàm nghĩ đến nghĩ lui chỉ có chuyện này mới gọi là dặc quyền, nhưng cậu không yên tâm lắm, cho nên mới hỏi lại giáo sư Hồng.

Giáo sư Hồng không nhịn được trừng mắt với cậu: "Sao hả, chuyện này mà không quan trọng à? Đại học Đế Quốc có rất nhít sinh viên trượt nhoeeif lần mà vẫn chưa bị đuổi đấy! Cũng không hiểu năm đó em thi như nào nữa!"

Liễu NGọc Hàm thấy giáo sư tức giận, không còn cách nào: "Năm đó em dựa vào huyền học để thi vào mà thầy. Nhưng mà tình trạng cơ thể của em, chính em cũng chịu mà."

Cơ thể Liễu Ngọc Hàm không tốt, giáo sư Hông cũng biết rõ, thậm chí còn biết cậu chưa được mở khóa GEN, cũng thở dài theo, sau đó tận tình khuyên nhủ cậu: "Vậy thì em nên mở khóa GEN sớm đi, như thế cho dù em không thi nghiên cứu sinh cũng có thể nâng cao sức khỏe."

Biết giáo sư Hông bị bệnh nghề nghiệp, Liễu Ngọc Hàm cảm ơn lời khuyên của ông, chẳng qua cậu không thể chấp nhận lời khuyên này, liền nói: "cảm ơn thầy đã quan tâm ạ. Những người khác mở khóa GEN là để tăng cường thể chất còn em mở khóa GEN là chết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play