Trạng thái Tần Mạng thả lỏng, Liễu Ngọc Hàm nhìn vẻ mặt của anh, đột nhiên sống lưng lạnh toát.
Cậu không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng khi ở cùng Tần Mạc trong một không gian hẹp, Liễu Ngọc Hàm luôn có cảm giác như bị một con thú săn mồi theo dõi, có đôi khi không biết cảm giác sợ hãi hay cảm giác gì đó đang xuất hiện trong lòng.
Sau khi xuống xe bay, Liễu Ngọc Hàm lịch sự nói cảm ơn với Tần Mạc, Liễu Ngọc Hàm không cảm thấy cách nói chuyện của hai người dọc đường đi có vấn đề gì, ngơ ngác đi vào nhà.
Tần Mạc nhìn bóng lưng cậu đi xa, dừng xe lại một lúc mới khởi động xe, rời khỏi nhà Liễu Ngọc Hàm.
Không biết có phải do khí thế trên người Tần Mạc quá dọa người hay không, Liễu NGọc Hàm gặp ác mộng cả đêm, trong mơ có một con mèo lông trắng mềm mại, bị một con hổ to lớn bắt làm ra hàng chục loại đồ ăn, lúc ngày hôm sau tỉnh lại, cả người mơ màng như trên mây.
Theo thói quen lên trên mạng xem, Liễu Ngọc Hàm phát hiện trang chính chủ của Nguyên Khang đã đăng bài về cậu, bao gồm báo cáo kết quả khám sức khỏe cùng với tài liệu đi kèm, làm cho cả fans và anti thảo luận rất sôi nổi, cảm thán về hiệu suất của Nguyên Khang.
Liễu Ngọc Hàm cũng phải cảm thán với tốc độ làm việc của Tần Mạc, biết luôn có người quan sát chuyện này cậu không để trong lòng nữa, tắt quang não đi, ngáp ngắn ngáp dài bắt xe đến công ty.
Nguyên Khang có hỗ trợ bữa sáng cho nhân viên, Liễu Ngọc Hàm vừa ăn vừa cảm thán quyết định của mình lúc trước, bây giờ đã hoàn toàn bị bữa ăn ở Nguyên Khang thuyết phục.
Nhân viên cũ của Nguyên Khang đã quen với loại đồ ăn cao cấp như này, nhìn dáng vẻ cảm động khi ăn của Liễu Ngọc Hàm không nhịn được vỗ vai cậu, sau đó thảo luận với cậu về một số vấn đề trong công việc.
"Đúng thế, rất nhiều trò chơi kinh dị thời cổ xưa sử dụng bầu không khí để thu hút người chơi." Liễu Ngọc Hàm nuốt thức ăn, lau miệng trả lời, "Màu sắc hình ảnh u ám, tầm nhìn thấp làm cho hình ảnh mở ảo, nhạc đệm tạo thêm không khí, quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào và hiệu ứng âm thanh thê lương, kích thích cả sáu giác quan khiến người chơi nổi da gà."
Đây có thể nói là kinh nghiệm của Liễu Ngọc Hàm.
Cậu thường xuyên sử dụng thiết bị chuyển đổi sóng não để livestream, nên có một chút hiểu biết về nguyên lý hoạt động của loại thiết bị đen, biết phải làm như nào để phát huy được hết sự khủng bố và làm cho người ta la hét không ngừng.
"Trải nghiệm trình độ của tổ tiên cũng là một phần của kế hoạch." Để người dân tinh tế có thể có trải nghiệm sự kinh dị tốt hơn, Liễu Ngọc Hàm hùng hồn nói, "Tất cả phải theo đuổi sự nguyên bản! Trạng thái ban đầu đó, có hiểu không? Trạng thái nguyên bản gồm những gì? Gồm cả trạng thái sinh hoạt, trạng thái cơ thể của tổ tiên!"
"Nếu muốn trải nghiệm văn hóa cổ xưa tốt hơn, không hòa nhập vào khung cảnh đó thì làm sao biết được? Hạn chế, phải hạn chế lại."
"Sự khủng bố không có nghĩa là đẫm máu. Sự khủng bố thật sự là để mọi người cảm nhận được sự áp lực, bất lực, sợ hãi, phải là sự sợ hãi từ trong tâm hồn." Liễu Ngọc Hàm cố gắng cung cấp tất cả kinh nghiệm của mình, "Tôi cảm thấy điều này mọi người sẽ hiểu rõ hơn tôi, sự tuyệt vọng từ tâm hồn đáng sợ hơn sự tuyệt vọng về cơ thể."
Đồng nghiệp của Liễu Ngọc Hàm nhanh chóng hiểu phải hạn chế sức mạnh của người chơi...đột nhiên sức mạnh biến mất sẽ sinh ra sự bất lực đồng thời làm cho họ sợ hãi...Lập tức đồng ý với ý kiến của cậu.
Nhưng chuyện này lại làm cho Liễu Ngọc Hàm thấy lo lắng, "Nhưng làm dự án này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Liễu Ngọc Hàm nhớ rõ lúc mình vừa mới xuyên đến, có vài người xem livestream bị dọa phát điên, vì thế cậu rất lo lắng chuyện đó sẽ xảy ra.
Mục đích của bọn họ là xây dựng các trò chơi, không phải là làm tổn thương tinh thần của người khác.
Tổ trưởng tổ dự án cảm thấy không có gì phải lo lắng cả: "Nhất định sẽ có các biện pháp bảo vệ liên quan, có nhiều thiết bị giám sát, tuyệt đối sẽ không để người chơi xuất hiện tình trạng khủng hoảng tâm lý."
Liễu NGọc Hàm vẫn thấy lo lắng: "Máy móc có thể xảy ra vấn đề, mọi chuyện không thể nói tuyệt đối được, cho nên chỗ này vẫn phải suy nghĩ nhiều hơn mới được."
Những lời nói của cậu làm cho tổ trưởng tổ dự án đồng ý, gật đầu nói, "Chắc chắn phải chú ý hơn về chỗ này, chúng ta sẽ thảo luận tìm đối sách sau."
Đồng nghiệp đều rất đáng tin, Liễu Ngọc Hàm thả lỏng tâm trạng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Cứ như vậy kéo dại một ngày ngồi tư vấn, mặc dù Liễu Ngọc Hàm cố gắng cung cấp tư liệu cho bọn họ, nhưng khối lượng công việc của cậu khá ít.
Dù sao những bộ phim hay trò chơi cậu nói đã là rất lâu rồi, trước khi di dân, Trái Đất đã xảy ra một tai họa, rất nhiều thứ đã biến mất hoàn toàn trong dòng lịch sử, cho dù Nguyên Khang có quyền hạn cao để đọc các loại sách, cố gắng tìm kiếm, thì thứ tìm thấy cũng không có nhiều.
Liễu Ngọc Hàm không biết làm như nào khi đối diện với tình huống như này, chỉ có thể để đồng nghiệp lấy tư liệu là video các buổi livestream trước đây của cậu.
Dự án thuận lợi tiến hành, cho dù là Liễu Ngọc Hàm cũng không có cách nào để dự đoán ra dáng vẻ cuối cùng của nó sau khi hoàn thành là như thế nào, hiểu quả có tốt hay không, chỉ có thể lo lắng chờ mong.
Cũng may các đồng nghiệp của Nguyên Khang đều rất nhanh nhẹn, thời gian hoàn thành giai đoạn một sớm hơn dự kiến của cậu một thời gian, rất nhanh đã bắt đầu tiến hành công tác tuyên truyền.
Người nhà họ Liễu cảm thấy tò mò về công viên trò chơi Liễu Ngọc Hàm tham gia xây dựng: "Đây là hạng mục vui chơi kinh dị sao?"
Liễu Ngọc Hàm "Vâng" một tiếng: "Còn có cả nôi dung nhập vai nữa, có thể con là người dẫn đường đấy. Bây giờ kế hoạch còn chưa xong, tình huống cụ thể như nào thì không rõ."
Kế hoạch ở đây chính à kế hoạch tuyên truyền, chỉ mới vạch ra đại khái cách thức tuyền truyền bằng chương trình tạp kỹ thám hiểm, phương án cụ thể còn chưa có, Liễu Ngọc Hàm chỉ biết mình sẽ tham gia, những thứ khác cậu không rõ lắm.
Biết con trai út sẽ lên TV, người nhà họ Liễu rất chờ mong. Đặc biệt là Liễu Ngọc Hiện, mặc dù tuổi vẫn còn trẻ, đang trong thời kỳ mấu chốt của việc cạnh tranh chức vụ quan trọng, khi biết em trai sẽ tham gia chương trình tạp kỹ, quyết định dành thời gian xem toàn bộ chương trình.
Đối với sự chờ mong của ba mẹ và anh trai, Liễu Ngọc Hàm cảm thấy rất áp lực.
Cậu không phải trở thành một người dẫn đường giống trong tưởng tượng của mọi người mà một mình mạo hiểm ngay cả vũ khí cũng không có.
"Đèn pin, điện thoại di động kiểu cũ, máy quay..." Đối mặt với tình huống fans và anti đang hóng hớt, vẻ mặt Liễu Ngọc Hàm sụp đổ, "Mấy thứ này không thể gây sát thương, như này là muốn tôi chơi kiểu gì đây!"
Mặc dù đuổi bắt rất phổ biến trong trò chơi kinh dị, nhưng suy xét vấn đề thể lực của mình, Liễu Ngọc Hàm không mong mình gặp phải chuyện đuổi bắt.
Chạy quá nhiều, có thể cậu sẽ không thể chịu nổi đến lúc kết thúc thám hiểm đâu.
Một minh tinh hạng nhất cùng đội kỳ quái nhìn cậu, nhìn quy tắc "Cho phép liên minh", bắt đầu suy nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT