Có ai nhìn mà không biết cậu đang nghĩ gì? Dùng đầu ngón chân cũng nhận ra được.
Vợ chồng già nhà họ Trần kinh ngạc nhìn thằng con ruột nhà mình, lại còn sửng sốt một hồi. Suy cho cùng, bọn họ biết rất rõ nó là đứa có phẩm hạnh như thế nào! Thằng ranh da mặt dày thế kia lại còn đỏ mặt được, quả thật hai vị cha mẹ già được phen mở rộng tầm mắt!
Cả buổi lâu thế mà hai người vẫn chưa bình tĩnh nổi. May mà còn bà Vương lặng lẽ kéo vạt áo bà Trần.
Bà Trần cứ như mới tỉnh giấc khỏi cơn mơ, nhìn lại Khương Điềm Điềm, cứ có cảm giác càng nhìn càng vừa mắt. Dù sao thì đây cũng là nhân vật quan trọng có khả năng thay đổi trạng thái độc thân của con trai bà mà!
Bà lập tức cười tươi như hoa, ngồi chen vào chỗ bên cạnh bà Vương, kéo tay Khương Điềm Điềm, thân thiết như bà ngoại sói bảo: “Điềm Điềm à, lại đây để thím giới thiệu cho cháu thằng nhóc nhà thím.”
Một tay bà kéo con trai qua khiến cậu đẹp trai mém té, có điều cũng vừa đúng kiểu hai bên trái phải bà Trần mỗi tay nắm một đứa.
Bà Vương hết hồn trước động tác bất ngờ này của bà chị già, lặng lẽ nhích qua bên một tý, chừa chỗ cho Trần Tiểu Lục.
Bà Trần: “Đây là Thanh Phong nhà thím, năm nay mười chín tuổi, tốt nghiệp trung học cơ sở. Thật ra nó cũng đã là học sinh cấp ba rồi, mấy năm trước từng học một năm phổ thông trong huyện, xui một nỗi trúng dịp huyện náo loạn, thành ra trường của chúng nó cũng ngừng dạy.”
Khương Điềm Điềm chớp mắt, lòng tự nhủ, hóa ra anh Bánh hạch đào tên là Trần Thanh Phong.
Mà không ngờ trình độ hai người lại giống nhau nha!
Cô xuyên qua khi đang học lớp 11, cũng không có chứng nhận tốt nghiệp phổ thông. Cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, cả mấy truyện niên đại cũng đọc không ít. Cô biết thời đại này mà có thể học tới cấp ba thì rất khó khăn, vô cùng lợi hại. Dù sao đây cũng không phải cái thời trước khi cô xuyên qua.
Vừa nghe cô nói vậy, bà Trần lập tức cười tươi như hoa, đừng thấy bà mắng thằng ranh con nhà mình cả ngày mà lầm, dù sao cũng là con ruột mà! Có người khen, người làm mẹ như bà cũng thiệt là vui vẻ.
Thật ra bà Trần cũng chẳng cảm thấy con trai mình không tốt, chỉ là thời vận xấu thôi, nếu không gặp phải chính sách thay đổi, chỉ sợ nhiều hơn một năm nữa là nó đã thuận lợi tốt nghiệp cấp ba, không chừng còn tìm được công việc cho ra dáng trong huyện.
Nhưng giờ đây bọn họ cũng chẳng có biện pháp nào, chỉ có thể ở nhà làm nông.
Có điều ông nhà bà cũng nói, giờ ở huyện chưa chắc đã là chuyện tốt, huyên náo ầm ĩ, ngược lại trong thôn vẫn còn ổn thỏa.
Bà Trần đảo nhanh suy nghĩ trong đầu, mau chóng nói: “Điềm Điềm à, giờ cháu ở một mình có quen không? Bình thường con nhóc cháu cũng chẳng mấy khi ra cửa, nhớ cái lần cuối thím gặp cháu cũng phải lâu lắm rồi.”
Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm: “Đâu có đâu, hôm trước thím với cháu từng thấy nhau rồi, thím đuổi theo đánh anh ấy đó.”
Bà Trần: “…”
Bà Vương: “…”
Cũng may bà Vương hiểu Khương Điềm Điềm không biết cách tán gẫu, vội nói: “Điềm Điềm vẫn còn nhỏ tuổi, cũng ít khi ra cửa, không có bụng dạ gì đâu, có cái gì thì nói thẳng. Em bảo chứ, kiểu tính tình này là tốt nhất rồi. Không như mấy người bụng dạ khó lường, chuyên môn quấy phá gia đình.”
Bà Trần mỉm cười gật đầu: “Còn không phải sao.”
Bà vỗ bàn tay nhỏ bé của Khương Điềm Điềm, thấy tay con bé mềm mại thì hỏi: “Cháu ở nhà nấu cơm thế nào?”
Nhìn tay này nè, chẳng giống một người biết nấu cơm chút nào!
Khương Điềm Điềm hếch khuôn mặt nhỏ có hơi đắc ý, “Cháu có tài năng bẩm sinh đó! Nấu cực kỳ tốt luôn!!!”
Bà Trần ngạc nhiên, sau đó càng vui mừng, nụ cười cũng xán lạn hơn, “Chao ôi hóa ra là thế, tài nấu nướng giỏi này có thể tốt đến mấy cũng là một loại tay nghề đó. Không ngờ cháu còn nhỏ tuổi thế mà đã lợi hại vậy rồi.”
Bà Trần đúng là càng nhìn Khương Điềm Điềm càng thấy thích mà!
Trước chưa kể việc thằng con mình nhìn trúng người ta, chỉ riêng chuyện Khương Điềm Điềm dáng dấp được, tính cách tốt, tay nghề giỏi, nhìn vào bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái này thôi cũng biết được là một người ưa sạch sẽ rồi. Mặc dù không có cha mẹ vợ hỗ trợ, nhưng mà cũng không có thông gia gây trở ngại, ngay đến nhà cũng đã có.
Bà Trần cảm thấy đúng là nhờ đốt nhang ở mộ phần tổ tiên nên mới gặp được một cô bé tốt như thế!
Bà vừa mắt vừa lòng với Khương Điềm Điềm lắm, lại liếc nhìn con trai mình, Trần Thanh Phong hiếm khi được một lần không cười đùa cợt nhả miệng ngáp ngáp như mọi khi, tương đối giống người bình thường. Mà thằng này lúc không nói tiếng nào, chỉ dựa vào khuôn mặt thôi cũng hù được khối người.
Cậu ta ngồi bên cạnh mẹ, đặt tay trên đầu gối, động tác cũng giống như Khương Điềm Điềm, rồi như nghĩ đến điều gì đấy mà liếc mắt nhìn cô. Khương Điềm Điềm cảm nhận được ánh mắt ấy, cũng nhìn về phía anh. Hai người mắt đối mắt, Trần Thanh Phong lập tức nhếch khóe miệng lên.
Dù đã mười chín, nhưng cũng được gọi là thiếu niên à nha.
Thiếu niên mười chín tuổi mặc áo trắng tinh tươm không vương dầu mỡ, nụ cười tựa làn gió mát hây hây trong ngày xuân, mang đến cho người ta cảm giác thoải mái. Dù Khương Điềm Điềm đã nhìn thấy rất nhiều trai đẹp nhưng vẫn cứ bị nụ cười của anh ta mê hoặc, cô ngẩn ngơ nhìn Trần Thanh Phong, mặt nhanh chóng ửng đỏ.
Suy nghĩ của thiếu nam thiếu nữ luôn rất dễ hiểu, mấy người lớn đều là người từng trải, liếc mắt một cái là nhìn ra được. Trao đổi ánh mắt với nhau, tràn ngập sự vui sướng —— có hi vọng!
Cái chuyện coi mắt ở thời đại chất phác thế này thì cũng không rắc rối phiền phức gì đâu.
Về cơ bản, chỉ cần không ghét là chuyện sẽ thành công!
Nếu có thể thích nhau thì đây chính là duyên phận trời ban.
Mà bây giờ, Khương Điềm Điềm với Trần Thanh Phong đang là kiểu vừa mắt say mê “xác nhận qua ánh mắt, con người đối phương không tệ”.
Bà Trần mỉm cười liếc bà Vương, bà ta hiểu ý ngay, nói: “A đúng rồi, chị này, ruộng nhà chị bắt đầu xới đất rồi nhỉ? Năm nay đất có hơi mềm, nhà mình xới đất sâu bao nhiêu? Đi xem thử cho em học hỏi chút kinh nghiệm với.”
Bà Trần: “Được đó, đi thôi.”
Lúc ra ngoài bà còn thuận tay kéo theo kế toán Trần. Ba người không đi ngay mà trái lại đứng ngoài phòng, lặng lẽ như chim vểnh tai lên nghe tình hình trong phòng. Chỉ là lắng nghe một hồi cũng không thấy hai người nói chuyện.
Ngay lúc hai cụ đang buồn bực thì rèm cửa đột ngột bị xốc lên!
Bà Trần dán tai lên quá gần, xém tý ngã chổng vó.
“Không phải mọi người đi xem ruộng nhà mình à? Mau đi đi.” Trần Thanh Phong treo nụ cười trên môi, lại nói: “Mẹ, mẹ để đường đỏ ở đâu vậy? Con rót cho em ấy cốc nước.”
Mẹ Trần vỗ đầu, tại bà hết, thấy chuyện suôn sẻ quá nên hứng chí tới mức hồ đồ rồi!
Bà nói: “Đã chuẩn bị sẵn đây rồi.”
Sáng sớm bà đã chuẩn bị nước đường đỏ, có điều xoay qua xoay lại xong cũng quên khuấy mất chuyện này. Mẹ Trần bình thường tiết kiệm nhưng mà lúc này không hề keo kiệt chút nào đâu! Giờ bà còn đang ngóng trông có thể cho thằng con út nhanh nhanh lập gia đình, có người quản nó thì sẽ không còn lông bông nữa.
“Con hỏi Điềm Điềm thử xem nó đã ăn sáng chưa, nếu chưa thì chần cho con bé một quả trứng gà.” Bà Trần đúng là bỏ vốn lớn.
“Chắc chắn chưa ăn rồi. Mẹ, con cũng chưa ăn sáng đâu, hay chần hai quả ha?” Trần Thanh Phong vừa rời khỏi Khương Điềm Điềm là y hệt thoát khỏi “ma chú ngượng ngùng”, trở lại như trước kia. Mẹ Trần xém tý nữa là cho cậu một cái bạt tai vào mặt để dạy cách làm người!
Có điều bà vẫn còn chút lý trí, trợn mắt trừng thằng con mình một cái, cẩn thận lấy một quả trứng gà ở trong chạn chén ra, không thèm nhìn con trai mà nhanh chóng cho trứng vào nồi, được một hai phút thì múc ra, sau đó bà cho thêm ít đường đỏ vào trong rồi nói: “Bưng qua cho con bé đi.”
Lại nghĩ đến điều gì đó, bà lập tức cảnh cáo con trai: “Không được ăn vụng.”
Trần Thanh Phong dõng dạc phản bác: “Mẹ, con là loại người đó à!”
Chỉ nhìn mặt thôi thì đúng là không phải.
Nhưng không ai hiểu con bằng mẹ, bà Trần lạnh lùng: “Mày là cái loại đó chứ còn gì nữa, mẹ mà thấy mày ăn vụng là đánh gãy chân chó của mày ngay đấy.”
Trần Thanh Phong: “… Thật ác độc.”
Dù nói thế nhưng cậu vẫn bưng chén vào phòng, mẹ Trần hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Hy vọng lần này sẽ thuận lợi!”
Bà Vương mỉm cười vỗ tay bà chị, nói: “Em thấy sẽ thành công đấy!”
“Nội, nội ơi!!!” Có tiếng hô to vang lên, một thằng nhóc cỡ 6, 7 tuổi gào khóc ào vào sân: “Nội, thím năm đánh nhau với người ta, nội mau đi xem kìa!”
“Cái gì?” Vừa nghe thấy vậy, bà Trần lập tức trừng mắt: “Chuyện gì vậy?”
Nói đoạn, bà cấp tốc chạy ra ngoài, thằng bé nói: “Hình như là vì chuyện nhà kho!”
Vừa nghe nói thế, bà Trần ngay tức khắc xông ra ngoài, mấy người vội vã đuổi theo.
Lúc này Trần Thanh Phong cũng nghe được tình hình bên ngoài, cậu thoáng liếc ra ngoài cửa sổ, không mấy để tâm mà ngược lại nói: “Tới ăn trứng gà đi, mẹ anh chần một quả cho em đấy.”
Khương Điềm Điềm ngửi mùi thơm của trứng gà, hơi ngượng vì muốn chảy cả nước miếng!
Nhớ năm xưa cô cũng là một Điềm-Điềm-giàu-sang, từ lúc nào mà chỉ vì một quả trứng gà đã thèm chảy nước miếng vậy nè! Tuyệt đối không ngờ rằng, mới xuyên qua có mấy ngày thôi mà cô đã hết chịu nổi rồi! Đúng là người không biết trân trọng đều do cuộc sống trôi qua quá êm đềm.
Cô chớp đôi mắt to, làn mi rung nhẹ: “Ăn trứng gà rồi thì sẽ phải làm con dâu nhà anh sao?”
Trần Thanh Phong sửng sốt, mặt lại hơi ửng hồng, anh cúi xuống nhìn cô với đôi mắt trong veo, nói: “Cũng không phải.”
Tạm dừng một tý rồi lộ ra hàm răng trắng, cậu khẽ cười: “Cũng có thể đưa anh tới nhà em ở rể mà!”
“Phụt!” Khương Điềm Điềm bật cười, cô cất chất giọng ngọt ngào đáng yêu trả lời: “Anh lại nói bậy rồi, muốn bị đánh nữa à.”
Trần Thanh Phong: “Không sao, anh chạy trốn nhanh lắm!”
Vậy mà cậu còn khá dương dương tự đắc nữa chứ.
Khương Điềm Điềm: “…”
“Đợi tý nữa là nguội mất, em ăn đi, nếu không ăn anh nhìn thèm chết, ăn mau ăn mau!” Trần Thanh Phong ngồi đối diện cô, thị lực cậu khá tốt nên gần như có thể thấy được những cọng lông tơ bé nhỏ trên gương mặt vẫn còn nét ngây thơ của cô. Vài cọng tóc xõa xuống càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ như trứng ngỗng, trông thật đáng yêu.
Trần Thanh Phong cảm thấy, Khương Điềm Điềm đúng là đáng yêu xinh đẹp đệ nhất thiên hạ luôn.
Khương Điềm Điềm cúi đầu bưng chén lên, cũng không từ chối nữa, cô cắn một miếng, ui ui! Trứng chần nước đường! Trứng chần nước đường thôi mà sao lại ngon vậy chứ!
Khương Điềm Điềm bị viên đạn bọc đường đánh bại trong một giây, hí ha hí hửng ăn sạch trứng chần nước đường.
Thật là thỏa mãn!
“Đây là ảnh gia đình nhà anh à?” Vừa nãy Khương Điềm Điềm mới thấy một bức ảnh chụp chung treo trên tường, bây giờ đã ăn uống no đủ cô mới tò mò hỏi. Trần Thanh Phong nhìn theo tầm mắt của cô, gật đầu: “Ừ, chụp hai năm trước khi anh năm nhập ngũ, cả nhà anh mới vào trong trấn chụp một tấm hình chung.”
“Nhà anh nhiều người thật.” Khương Điềm Điềm chân thành cảm khái.
Trần Thanh Phong: “Đúng là không ít người, nhưng dễ nhớ lắm, chị cả anh tên là Trần Hồng, theo thứ tự anh hai, anh ba, anh tư, anh năm là Thanh Đông, Thanh Nam, Thanh Tây, Thanh Bắc, anh thì là Thanh Phong. Đông Nam Tây Bắc Phong.”
Khương Điềm Điềm gật đầu: “Ồ ồ ồ!”
Đúng là rất dễ nhớ!
Có điều, mấy cái tên này…… Sao mà hơi hơi, có phần, quen tai ấy nhỉ?
Cô từng nghe thấy ở đâu rồi ta?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT