Một cơn mưa xuân cũng không khiến nhiệt độ ấm áp hơn, lại còn thêm nhiều hơi nước, lạnh hơn.
Khương Điềm Điềm khoanh tay đi bộ trong thôn, nhưng đi một vòng, mà không gặp được ai. Đừng nói đến người, cô đã cố ý đi sát chân tường lắm rồi mà còn không thấy có một con chó nào sủa cả! Nhìn trời ngày một đen, Khương Điềm Điềm từ bỏ ý định “thăm dò và phát hiện”, men theo đường cũ đi về.
Có điều cô của bây giờ đã không còn là cô mới vừa ra ngoài như lúc nãy nữa.
Cô bây giờ, tóm lại trong lòng cũng đoán được tình hình rồi.
Nghèo, thật sự nghèo!
Có điều chỉ nhìn nhà trong thôn thôi cũng biết, người ta cũng không khá giả gì hơn cô.
Nghĩ đến đây, Khương Điềm Điềm lại trở nên bình tĩnh. Mọi người đều như nhau, vậy cô còn lo lắng làm gì!
Cô đi một vòng quanh nhà, không tìm được mấy thứ như nến đâu, lọ mọ ngồi trước bếp ở ngoài nhà, tuy bây giờ chưa rõ tình hình, nhưng ra ngoài đi dạo một lượt đã khiến chân lạnh buốt. Cô gái mười bảy đang độ tuổi trưởng thành thích dưỡng sinh ngồi ngâm chân trước bếp vừa nãy dùng để nướng khoai lang, mân mê tàn lửa đã tắt, phù phù phù!
Lửa cháy lên rồi!
Khương Điềm Điềm: “!!!”
Đúng là mèo mù vớ cá rán.
Ôi chao!
Cô siêu may mắn!
Khương Điềm Điềm hí hửng lấy ít củi khô còn lại nấu nước rồi thoải mái dễ chịu ngâm chân. Dù là cuộc sống nghèo đói hay giàu sang thì đầu tiên cứ thoải mái đã! Khương Điềm Điềm ngâm chân xong thì lau vũng nước đọng trên giường đất đen nhánh, sau đó cài then cửa. Trong tiếng gió rít gào ngoài cửa, cô dần thiếp đi trong giấc mơ ngọt ngào.
“Rầm rầm! Rầm rầm rầm!”
“Khương Điềm Điềm! Khương Điềm Điềm!”
Khương Điềm Điềm đang mơ mình gặm đùi gà, tay trái cầm một con gà, tay phải cầm một con vịt, ăn tới mức dầu bóng loáng mùi thơm nức mũi! Thì cô có cảm giác như có người đập vào đầu cô gọi “Khương Điềm Điềm”, đấm tan đùi gà thơm phức của cô!
Khương Điềm Điềm mơ mơ màng màng ngồi dậy.
“Khương Điềm Điềm, mở cửa lẹ coi! Thím biết cháu có ở nhà! Khương Điềm Điềm!” Tiếng gọi lại vang lên.
Khương Điềm Điềm: “…”
Bà tưởng bà là dì Tuyết* hả!
* Dì Tuyết: Tức Vương Tuyết Cầm, là nhân vật phản diện số một trong bộ phim truyền hình “Tân dòng sông li biệt”. Bà là người có dung mạo xinh đẹp và tính cách đanh đá. Trong phim cũng có cảnh bà ta đến nhà mẹ con Y Bình liên tục đòi mở cửa.
Cô trừng mắt nhìn về phía cửa sổ, nhưng cửa sổ kính mờ làm gì thấy rõ ai, Khương Điềm Điềm dứt khoát lê giày đi tới cửa: “Ai vậy?”
Tuy nói thế nhưng cô vẫn mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên xa lạ.
Bà ta trông khoảng 40 tuổi, cao hơn Khương Điềm Điềm một cái đầu, mặt chữ điền, lông mày thô rậm, tóc búi đại ra sau đầu. Nhưng nhìn từ trên xuống dưới lại khá gọn gàng.
Khương Điềm Điềm quan sát người phụ nữ trước mặt, bà ấy cũng quan sát cô, có lẽ cảm thấy ánh mắt của Khương Điềm Điềm quá nhức nhối, khóe miệng bà giật giật, nhưng vẫn gượng nói: “Khương Điềm Điềm, cháu có khỏe không?”
Khương Điềm Điềm nhếch môi, nghiêng người nhường đường: “Bác có muốn vào nhà ngồi không?”
Người phụ nữ trung niên đi thẳng vào nhà không hề do dự, bà ta cũng không có ý khách sáo, ngồi phịch xuống ván gỗ trên giường, nhìn chiếc chăn trên giường đất, khóe miệng bà ta lại giật giật.
“Sao cháu không gấp chăn cho gọn?”
Nhắc đến đây, Khương Điềm Điềm lập tức ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt ti hí lườm bà ta đầy trách móc!
Vì sao hả, nếu không phải vì dì Tuyết bà mới sáng sớm đã đến đập cửa thì sao tôi lại dậy? Đùi gà của tôi sao lại biến mất chứ?
Người phụ nữ cảm nhận được oán niệm của cô: “…”
Bà ta hít một hơi sâu, nói: “Nói chuyện chính đi! Giờ đã lúc nào rồi mà sao cháu vẫn chưa chịu dậy đi làm hả, đã ba hôm không đi làm rồi đấy. Hôm nay cháu mà không đi thì mọi người sẽ nghĩ sao hả? Thím biết chuyện của Thúy Hoa làm cháu khó chịu. Nhưng Khương Điềm Điềm à, là con gái thì phải lập gia đình, có một số việc mình không làm chủ được. Dù bà ấy có là mẹ đẻ của cháu đi nữa, thì nếu đã muốn đi bước tiếp cháu cũng không quản được. Chưa kể bà ấy cũng chẳng phải là mẹ đẻ cháu. Bây giờ cháu mà đi, cả cái nhà này chỉ còn lại một mình cháu, cháu cũng nên tính toán cho mình nhiều vào. Lãnh tụ đã nói rồi, phụ nữ có thể đỡ nửa bầu trời. Dù chỉ còn lại một mình cháu, dù chỉ có mỗi cháu là nữ, chỉ cần cháu sống tốt, có công ăn việc làm thì sẽ không sợ chết đói.”
Khương Điềm Điềm kinh hãi: “Còn có cả người chết đói hả???”
Người phụ nữ trung niên: “…”
Trọng điểm không phải ở đó!!!
Bà ta hít sâu, nói: “Chưa tới mức chết đói!!! Đại đội chúng ta không giống đại đội khác! Trừ ba năm mất mùa đó ra thì chưa lúc nào có người chết đói cả.”
Khương Điềm Điềm nhân đó hỏi: “Vậy bây giờ là năm bao nhiêu?”
Người phụ nữ trung niên: “…”
Khóe môi bà ta cứng ngắc, nói: “Năm 1969!”
Khương Điềm Điềm bừng tỉnh “à” một tiếng, lại chớp mắt hỏi: “Vậy nếu không đủ lương thực thì có thể mượn đại đội được không?”
Người phụ nữ trung niên: “…”
Bà ta nghiến răng, nhìn Khương Điềm Điềm, gần như thốt lên qua kẽ răng: “Không được!”
Khương Điềm Điềm thất vọng cúi gằm đầu “à” một tiếng, rồi sau đó cô ngẩng đầu lên như muốn hỏi gì đó. Nhưng người phụ nữ kia đã nhanh chóng mở miệng: “Trong đội đã bàn với nhau rồi, một mình cháu là con gái cũng không dễ dàng gì, cũng không thể ra đồng làm ruộng, nên lần này trước mắt cứ làm mấy việc nhẹ đã. Cháu theo chị Vương làm việc ở chuồng heo, băm rau cho heo ăn đi! Tuy tiền công hơi ít, nhưng cháu cũng chỉ có một mình, ăn cũng không nhiều. Dần rồi sẽ quen, đến khi đó sẽ giao thêm việc.”
Đôi tai bé nhỏ của Khương Điềm Điềm khẽ giật, không dám hỏi vì sao mình lại không thể ra đồng, mà chỉ biết “à…” một tiếng.
Nhìn bề ngoài là biết bà ấy thuộc dạng “người phụ nữ mạnh mẽ hiên ngang”, thế mà lại bị “ba lần à…” của Khương Điềm Điềm làm cho nổi cáu. Bà cố gắng điều chỉnh cảm xúc, đứng dậy: “Vậy thím về trước đây, cháu nhớ hôm nay lo đi làm đấy.”
Khương Điềm Điềm gãi đầu, mái tóc dài vốn đã bù xù nay càng thêm rối, cô hấp tấp giữ người phụ nữ kia lại, nở nụ cười ngọt ngào của bà ta: “Ừmm, cháu muốn được nghỉ thêm một hôm nữa.”
Người phụ nữ kia kìm nén đến mức mặt đỏ bừng.
“Hôm qua nhà cháu bị mưa dột nên phải sửa lại, với cả dọn dẹp nữa!” Khương Điềm Điềm cô có lý do cả mà.
Lý do này đúng là không phản bác được, người đàn bà kia cũng không phải dạng không hiểu lý lẽ, bèn gật đầu nói: “Vậy cũng được. Thế này đi, cháu xem nếu cần gì giúp thì cứ đến đại đội tìm dì.”
Khương Điềm Điềm: “Vâng ạ.”
Lần này Khương Điềm Điềm không ngăn bà rời đi nữa, cô còn đưa ra tận cửa. Nhưng khi bà ta vừa bước một chân ra cửa thì Khương Điềm Điềm đột nhiên mở miệng: “À đúng rồi chị gái ơi, chị là ai vậy?”
Loạt soạt!
Người phụ nữ trung niên lảo đảo bước chân, khó khăn đứng vững, suýt nữa là ngã rồi!
Bà ta ngoái đầu lại, đôi mắt hổ quắc lên trừng Khương Điềm Điềm, gầm thét: “Cháu thế mà không biết tôi hả!!!”
Tiếp tục hét: “Đã không biết tôi là ai mà còn nói chuyện với tôi lâu thế à!!!”
Lại tiếp tục quát: “Tôi là trưởng hội phụ nữ trong đại đội của chúng ta, Dương Quế Hoa!!!”
Nói xong, bà ấy thật sự không muốn nói thêm với Khương Điềm Điềm thêm một câu nào nữa, thịch thịch thịch nhanh chóng biến mất khỏi sân nhà Khương Điềm Điềm. Bước chân mau lẹ như thể không muốn dây dưa!
Khương Điềm Điềm nhếch môi, khẽ nói: “Trưởng hội phụ nữ à, hèn gì tới nhà mình.”
Cô cũng không muốn chọc tức người ta đâu, nhưng… cô không biết thật mà! Cũng không thể không hỏi được. Đúng là đại thần chuyển kiếp đã bỏ lỡ mình rồi!
Không có trí nhớ của chủ nhân cơ thể này cũng giống như việc đi mua mì gói mà không có bột gia vị vậy. Tuy không ảnh hưởng lắm nhưng sẽ mang đến vài bất tiện khổ sở.
Cho dù mộng đẹp khó quên, nhưng dù gì cũng đã dậy rồi, Khương Điềm Điềm không cách nào ngủ tiếp được nữa. So với chiều tối hôm qua cả người lơ mơ nhà cửa tối om, thì bây giờ đã tốt hơn nhiều. Khương Điềm Điềm nghiêm túc quan sát nhà mình.
Căn nhà này đúng là khá nhỏ, Khương Điềm Điềm phỏng chừng cũng chỉ được 70m2, ngay bên tay trái khi bước vào cửa là gian bếp, còn bên phải chất ít củi đốt. Tủ chén bát đặt ở vị trí đối diện cửa, ngay bên cạnh tủ chén là hầm đất nhỏ chứa lương thực.
Ở hai bên trái phải còn có hai gian nhà, gian bên trái nối liền với bếp chính là gian nhà tối qua Khương Điềm Điềm ngủ, có giường đất cùng một chiếc tủ ghép cao thấp. Gian bên phải và gian bên trái đối diện ngay cửa, diện tích nhỏ hơn gian bên trái một chút, bên này tuy không có giường đất nhưng lại có một chiếc giường đủ một người ngủ, cùng với một chiếc tủ ghép cao thấp giống hệt vậy, nhỏ hơn căn phòng phía Đông. Khương Điềm Điềm có thể nhận ra, đây mới là phòng cô nên ngủ.
Khương Điềm Điềm trông thấy hai xâu chìa khóa nằm trên tủ, một xâu dùng để mở tủ và cửa ở phòng phía Đông, một xâu khác là phòng phía Tây.
Đừng nói là, lần này, cô nhặt được đồ ngon rồi nhé!!!
Không biết có phải do hôm qua cô mới chuyển kiếp hay không mà đầu óc không được tỉnh táo, đói quá hoa mắt, nên cũng không thể tìm kiếm hết mọi ngóc ngách. Nhưng lần này, cô lại tìm được một hốc kín đằng sau chiếc tủ ở căn phòng phía Đông.
Khương Điềm Điềm: “…”
Cô im lặng nhìn trời, cảm thán: “Người nhà này thích giấu đồ thế à!”
Trong hốc toàn là tiền, lớn nhất là tờ tiền giấy 10 đồng, có chừng năm tờ, còn lại toàn là mấy tờ bạc lẻ xu lẻ, đếm ra thì được 76 đồng 8 hào 3 xu. Có lẻ có chẵn.
Được, tiếp tục lục soát.
Có điều lần này Khương Điềm Điềm không tìm được gì thêm, cô thở hổn hển chống nạnh nhìn tủ, bất chợt cảm thấy sai sai.
Tỷ lệ chiếc tủ này… không đúng cho lắm.
Cô lập tức gõ vào mặt bên, quả nhiên có chỗ trống, Khương Điềm Điềm tức khắc ra tay. Đúng như dự đoán, trong hộc tủ lớn nhất có một vách ngăn, Khương Điềm Điềm gỡ nó đi, mắt lập tức trợn lồi ra!
Ở đây lại giấu một túi bột ngô!
Gần túi bột là một túi bánh bích quy và một gói đường.
Người nhà này thuộc họ hamster hả?!
Giấu hàng ở mọi nơi!
Khương Điềm Điềm vội cất đồ đạc, rồi ngay lập tức bắt đầu —— đào sâu ba mét!
Có thể có thể, cô có thể!
Cô có niềm vui tìm bảo tàng rồi.
Trong đời đúng là có nhiều điều làm ta phấn khởi mà!
Cô tiếp tục thu hoạch được nhiều thứ ở căn phòng phía Đông, mà căn phòng phía Tây cũng không kém.
Cuối cùng cô lại tìm ra được một cái hộc trong chiếc tủ ở căn phòng phía Tây, trong hộc tối có “tay nải” được cột kỹ bằng khăn tay màu xám.
Khương Điềm Điềm vội mở ra: “Ôi má ơi!”
Thật sự không ngờ lại có thể tìm ra đồ trang sức bằng vàng trong căn nhà rách nghèo khó này! Thứ trong tay nải không phải gì khác, mà là một chiếc vòng tay vàng rực rỡ. Khương Điềm Điềm đeo vào, thấy khá nặng.
Tuy Khương Điềm Điềm ở nhà cô từ nhỏ, nhưng người cha cặn bã của cô vẫn cho cô rất nhiều tiền.
Hồi học lớp lá trong nhà trẻ, đứa nào muốn uống Coca thì đều phải xin tiền cha mẹ, còn bạn học Khương Điềm Điềm mỗi ngày đều uống nước Evian*! Nên cô cũng coi như “trải đời” từ sớm. Có điều dù đã trải đời, Khương Điềm Điềm vẫn muốn cảm khái, đặt biệt là ở những năm 60 này!
*Nước khoáng Evian: Là sản phẩm nước khoáng duy nhất được đưa vào phục vụ tại các nhà hàng lớn trên thế giới và có giá thành khá đắt.
Khương Điềm Điềm đột nhiên có cảm giác có thể mình là phú bà ngầm!
Cái nhà này!
Quá khó lường!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT