28.

“Giao dịch?” – Diêu Kế Lai lặp lại.

“Nếu anh chọn dùng bản thảo thiết kế này, tôi sẽ cho anh biết tất cả dữ liệu và toàn bộ chi tiết thiết kế, đồng thời cung cấp kỹ thuật cần thiết và hỗ trợ bất cứ lúc nào. Tương ứng, tôi không có yêu cầu gì nhiều, tôi giúp xưởng nội y hoạt động trở lại, nợ gốc và lãi 5.13 triệu, toàn bộ sẽ được xóa.”

“Em cho rằng, chỉ với một bản thiết kế đồ lót tương đối sáng tạo là có thể bù đắp khoản nợ hơn năm triệu?”

Đương nhiên tôi tự tin!

Kiếp trước tôi đã tặng thiết kế này cho một công ty nội y vô cùng đồng tình với lý tưởng thiết kế của tôi.

Sự vất vả của tôi không uổng phí, bộ đồ lót nhanh chóng thu hút sự chú ý và được khen ngợi, giá trị thị trường của công ty họ đã tăng gấp đôi chỉ sau một tháng đưa ra thị trường.

Nghĩ đến đây, tôi gần như trợn tròn mắt với Diêu Kế Lai – nếu không phải tôi muốn nhanh chóng giải quyết mối quan hệ với anh ấy thì làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Năm triệu là rẻ cho anh rồi!

“Ồ, cũng đúng, một bản thiết kế mà muốn xóa bỏ năm triệu thì có hơi… Vậy thì bổ sung vào hợp đồng nuôi dưỡng của Tinh Nam! Cái này vốn dĩ anh nói sẽ đưa cho tôi, tôi sẽ không tranh luận những điều này với anh nữa.”

Nghe được nửa câu đầu của tôi, Diêu Kế Lai vẫn còn mỉm cười, nhưng nghe đến nửa câu sau, ngay cả cổ họng cũng nghẹn lại. Đôi mắt anh hơi nheo lại, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

“Tất nhiên, nếu anh cảm thấy nó không đáng giá thì tôi có thể bán cho người khác, muốn trả hết tiền cũng không phải là không thể.”

Nói xong lời này, tôi bình tĩnh nhìn anh ấy.

Mặc dù không chắc chắn 100%, nhưng tôi chọn cược một ván!

Nếu vài năm trước Diêu Kế Lai có thể lãnh đạo xưởng nội y hoạt động trở lại, chứng tỏ rằng người này không chỉ có sự quyết đoán mà còn có khả năng quan sát thị trường nhạy bén. Thiết kế này của tôi, đừng nói là bây giờ, cho dù là hàng chục năm sau thì cũng sẽ đi trước thời đại!

Tôi tin rằng anh ấy có thể nhìn thấy tiềm năng vô hạn của thiết kế này, nhất định sẽ không dâng cho người khác!

Tôi đã nói xong, phần còn lại là tùy thuộc vào phản ứng của đối phương. Lúc này tốt hơn hết tôi không nên nói gì, đàm phán mà, đã bày tỏ lập trường của mình xong thì phải xem đối phương có tiếp nhận hay không và sẽ tiếp nhận như thế nào.

Đừng mong tôi nhường một bước, tôi nghĩ trong lòng.

“Nếu em có tự tin về sản phẩm này như vậy, bán cho người khác, đối với em chẳng phải càng đáng giá hơn sao?”

“Tất nhiên! Chẳng qua dù sao anh cũng là ba của Tinh Nam, danh dự của anh ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới con bé. Tiềm năng của sản phẩm này chỉ đứng thứ hai, quan trọng nhất là anh sẽ phải sử dụng nó để đảo ngược tình thế hiện tại.”

Diêu Kế Lai nhìn quanh ma nơ canh và đủ các loại vải, phụ kiện mà tôi đã đặt khắp phòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người tôi.

“Tôi đồng ý giao dịch này.”

“Vậy là đã xong. Anh có thể mang bản thảo về nghiên cứu, một khi thông qua thì hãy thực hiện những điều kiện mà tôi đề cập vừa rồi. Anh cho người soạn thảo hợp đồng, ký tên và gửi qua là được.”

Mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ, tâm trạng tôi cực kì thoải mái, ngâm nga một giai điệu nhỏ, cởi bỏ chiếc mũ trên đầu và để sang một bên.

“Em đang hát bài gì vậy?”

“Bài hát rất nổi tiếng…”

Ngay lúc định thốt ra khỏi miệng, tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt Diêu Kế Lai đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi ngay lập tức nuốt tiêu đề của bài hát xuống.

Thật nguy hiểm quá, thời gian phát hành ca khúc này cách bây giờ tận 20, 30 năm đấy!

“Anh nhìn tôi làm gì?”

“Không có gì.” – Diêu Kế Lai nhàn nhạt nói, rồi nhìn đồng hồ – “Chắc em chưa ăn tối nhỉ, để tôi gọi cho em một phần bánh phô mai.”

“Không, gọi một phần sườn cừu non đi!”

Vừa thoát khỏi kiếp nạn, tinh thần tôi thả lỏng, tùy ý nói món ăn mà bản thân thích, lại không nghĩ đến…

“Sườn cừu? Em chắc chắn?”

“Ách… Sao vậy?” – Tôi hơi hoảng sợ nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh – “Sườn cừu ở khách sạn này rất ngon, đáng để thử.”

“Ồ, nếu thế… tôi cũng thử mới được. Dù gì hôm nay cũng không có việc gì, ăn xong có thể nghỉ ngơi sớm.”

Nghỉ ngơi sớm?

Chuông báo động vang lên trong đầu tôi!

“Anh muốn nghỉ ở đây?”

Diêu Kế Lai không trả lời mà đi từ từ về phía tôi, đầu nghiêng nghiêng, biểu cảm trên mặt rõ ràng nói “Nếu không thì sao?”

Não tôi chuyển động nhanh, nghĩ lý do gì đó để ngăn anh ấy. Một lý do tự nhiên, không khiến người khác nghi ngờ!

“Tôi cảm thấy… không thích hợp lắm.”

“Sao nào?” – Anh ấy tiến thêm một bước.

“Tinh Nam còn ở đây!”

“Để con bé qua phòng đối diện chơi một lát.” – Lại tiến thêm một bước.

“Người tôi không thoải mái!”

“Ồ? Không thoải mái chỗ nào?” – anh ấy đã tới trước mặt tôi.

“Cái này… ách… tôi…”

“Hừm?” – Giọng Diêu Kế Lai rất nhẹ, nhưng khi vang lên bên tai, vẫn khiến toàn thân tôi nổi da gà.

Tôi nhất thời nghẹn giọng, anh ấy đột nhiên nói: “Bây giờ đã không còn gì cản trở chúng ta nữa rồi.”

“Yêu cầu lúc trước em nói, bây giờ tôi có thể đáp ứng em.”

Yêu cầu?

Yêu cầu gì?

Thấy tôi lộ vẻ mặt không hiểu, Diêu Kế Lai cười nhẹ: “Em nói muốn sinh cho tôi một đứa con trai, bản thân em lại quên à? Không lẽ lúc trước uống rượu đến ngốc rồi hả?”

Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu, tôi ngay lập tức đỏ mặt tía tai. Tuy tôi đã sống một đời, nhưng mà tôi đâu có trải qua chuyện này?! Huống hồ đây còn là ba của Diêu Tinh Nam!

“Không không không, anh nhất định nhớ sai rồi, tôi làm sao có thể có yêu cầu như vậy!”

“Tại sao không thể?” – anh ấy hỏi lại.

“Anh có con trai rồi mà! Anh quên rồi à? Nhớ lại đi đại ca!”

Không biết từ “đại ca” của tôi có đánh thức lý trí và trí nhớ của anh ấy hay không nữa! Diêu Kế Lai nhìn tôi với biểu cảm “Tôi sẽ im lặng xem em diễn”.

“Diêu Tông Thịnh! Con trai anh! Đứa nhỏ đang nằm ở bệnh viện!” – Tôi khua tay múa chân miêu tả dáng vẻ một đứa bé mũm mĩm.

Anh ấy không nói chuyện.

“Trời ơi, anh thiếu con trai à? Không thiếu mà! Ngoài Diêu Tông Thịnh, có lẽ anh còn có đứa khác mà tôi không biết nữa!”

Có lẽ thấy tôi hơi kích động chăng, Diêu Kế Lai đột nhiên giải thích: “Ngoài Tông Thịnh và Tinh Nam, tôi không có đứa nào nữa.”

Hả?

Chuyện gì vậy?

Theo như lời này thì tôi phải cảm kích anh ấy?

Thực sự không biết Diêu Kế Lai EQ không đủ hay là căn bản không quan tâm đến tình nhân mà mình nuôi nữa!

Nhìn biểu cảm của anh ấy… còn có chút nghiêm túc.

Thật chẳng thể hiểu nổi người đàn ông này nghĩ gì.

Quan trọng là tôi cũng lười đoán.

“Lúc trước không đáp ứng em vì khi đó tôi không thể cho em một danh phận. Nếu cứ như vậy trở thành mẹ của hai đứa trẻ thì thật bất công cho em.”

“Bây giờ vấn đề này không còn nữa. Chỉ cần qua một thời gian, những lời đồn đại bên ngoài sẽ biến mất; nếu em muốn kết hôn tôi cũng có thể đáp ứng em.”

Anh ấy không phải giống như đang nói năng tùy tiện, thậm chí được tính là trịnh trọng, nghiêm túc.

Nhưng mà khuôn mặt của Lưu Tử Nghiên lại hiện ra trước mắt tôi.

“Vậy Tử Nghiên và Tông Thịnh phải làm sao?”

Người đàn ông trước mặt nhướng mày, như thể đây là lần đầu tiên suy nghĩ về vấn đề này.

“Cho tôi một chút thời gian xử lý.”

“Không.” – Tôi lạnh lùng mở miệng – “Không phải là xử lý, mà là đối mặt, là đối đãi, là trách nhiệm.”

Anh ấy lộ ra vẻ không hiểu.

“Bỏ đi, anh quay về từ từ nghĩ đi. Anh là một người đàn ông, cho dù lý do bắt đầu nhân duyên với người khác là gì, hãy luôn chân thành đối mặt. Nếu không, anh không nghĩ đối phương đáng thương sao?”

Anh ấy gật đầu, không biện minh.

“Còn tôi, tôi có một mình Tinh Nam là đủ rồi.”

“Vậy tại sao trước đây em lại nát rượu?”

“Tôi quên rồi.”

“Không phải là vì không có con trai?”

“Không phải.”

“Vậy vì sao bây giờ em lại không cần con trai nữa?”

Hiện tại tôi thật nhớ vị tổng tài độc đoán hút thuốc, uống rượu và ăn chơi sa đọa ở văn phòng, chứ chẳng muốn nói một lời với tên bịp bợm phiền phức trước mặt này.

“Tôi nói anh có thể…” – Tôi không kiên nhẫn muốn kết thúc cuộc nói chuyện này.

“Mẹ.” – Không biết Diêu Tinh Nam đã tỉnh dậy từ lúc nào, lúc này đang ôm một con thỏ đồ chơi đứng ở cửa phòng khách sợ hãi nhìn tôi và Diêu Kế Lai – “Hai người đang cãi nhau sao?”

Tôi và Diêu Kế Lai không hẹn mà cùng nhìn nhau.

Tôi đi tới trước ôm Diêu Tinh Nam lên: “Không có nha, mẹ và ba đang thảo luận công việc thôi.”

Trán của Diêu Tinh Nam dán lên mặt tôi, hỏi: “Thảo luận cái gì vậy ạ?”

Tâm trạng của Diêu Kế Lai hình như rất tốt, đi tới trước bóp bóp hai má của con bé: “Ba và mẹ đang thảo luận với nhau để sinh cho Tinh Nam một đứa em trai.”

Nghe câu nói này, tôi như muốn phát hỏa.

Nhưng không đợi tôi bùng phát, Diêu Tinh Nam đã la lên: “Không muốn em trai nhỏ! Không muốn em trai nhỏ! Không muốn em trai nhỏ!”

Con bé vừa la vừa cố gắng vặn người, tôi vội vàng bế xốc lên mới có thể ôm chắc con bé trong lòng, lập tức an ủi con bé: “Không cần em trai nhỏ, không cần em trai nhỏ, không cần mà! Ba con chỉ đùa con thôi! Ngoan nào!”

Kết quả là Diêu Tinh Nam giống như không nghe thấy, lại khóc lớn hơn: “Không muốn em trai nhỏ, không muốn em trai nhỏ, không muốn em trai nhỏ! Oaaaa…”

Diêu Kế Lai chắc chưa bao giờ thấy cảnh trẻ con náo loạn tức giận như thế này, ngay lập tức mất đi thái độ bình tĩnh thường ngày, anh ấy vò đầu bứt tai, lắp bắp: “Ba… con… mẹ con…”

Tôi giận dữ trợn mắt, bước nhanh đến bàn cà phê cầm lấy bản thiết kế, đi đến trước mặt Diêu Kế Lai dúi vào tay anh: “Anh cầm cái này rồi đi nhanh đi, đừng quên những điều kiện đã nói trước đó.”

Tôi nói xong, không đợi Diêu Kế Lai nói gì đã vội vàng đuổi anh ấy ra ngoài.

“Không muốn em trai nhỏ, không muốn em trai nhỏ, không muốn em trai nhỏ! Oaaaa… Không muốn em trai nhỏ!”

Diêu Tinh Nam vùi đầu vào cổ tôi khóc đến mức không biết đã ném con thỏ đồ chơi xuống đất từ lúc nào.

Tôi ôm con bé ngồi xổm xuống một cách khó khăn, nhặt con thỏ lên: “Tinh Nam, con nhìn nè, thỏ con của con nè!”

“Không cần thỏ con! Không cần thỏ con! Không cần thỏ con! Oaaaaa…” – Con bé đưa bàn tay nhỏ ra, không ngừng lắc trong không khí để từ chối.

“Được được được, không cần thỏ con, cũng không cần em trai! Con đừng khóc nữa được không!”

Đầu con bé úp vào cổ tôi, miệng vẫn thút thít.

“Con xem, con xem, ba con đi rồi!”

Nghe được câu này, Diêu Tinh Nam nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn, tiếng khóc cũng yếu đi; thấy trong phòng không còn bóng hình của Diêu Kế Lai nữa, lúc này mới yên tâm.

“Ba đi rồi. Ừm… Như vậy sẽ không có em trai nhỏ nữa… hức hức…”

Tôi dở khóc dở cười.

Cả một buổi tới, tôi chìm trong ba ngàn câu hỏi của Diêu Tinh Nam:

“Mẹ ơi, mẹ yêu con không?”

“Mẹ ơi, mẹ yêu em trai hay là yêu Tinh Nam?”

“Mẹ ơi, tại sao ba lại muốn có em trai nhỏ?”

“Là bởi vì em trai có con chim nhỏ sao?”

29.

“Sao đây? Em có chút không thích Diêu Tinh Nam rồi.” – Tôi khoác tay Lý Y Hợp, hơi nghiêng người sang một bên, đầu ngả ra một cách dí dỏm, nửa đùa nửa thật kiểm tra thái độ của Lý Y Hợp.

“Ừ.” – Lý Y Hợp trả lời một cách bình tĩnh – “Anh biết.”

“Cái gì, anh biết cái gì?” – Tôi lắc lư làm nũng.

“Em không thích cô ấy cũng bình thường thôi.” – Lý Y Hợp thở một hơi ngắn – “Anh cũng không thích.”

“Vậy sao anh lại làm bạn với cô ấy?”

“Không phải có câu “Nếu bạn hiểu những gì tôi đã trải qua thì sẽ tha thứ cho tôi của bây giờ” sao?”

Tôi gật đầu.

“Anh chính là người biết quá khứ của cô ấy…”

“Ý anh là thời thơ ấu của cô ấy không hạnh phúc?”

Anh ấy cười nhạt: “Anh hứa với em, anh sẽ cố gắng giữ khoảng cách cô ấy hết mức có thể, để em không phải phiền muộn vì cô ấy, được không?”

Tôi nhún vai, không nói gì.

Lý Y Hợp nhìn tôi, trong mắt toàn là ý cười, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, đầu dần dần cúi xuống gần tôi. Trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào, tôi khẽ ngẩng đầu, đón nhận anh.

***

Ngay khi chuẩn bị chạm môi với anh ấy, tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ của mình.

Nằm trên giường, tôi có chút thẫn thờ sờ môi của mình, thật lâu không thể buông ra. Mãi cho đến khi Diêu Tinh Nam thì thầm nói mớ, tôi mới được kéo trở lại thực tại.

Nhìn đứa nhỏ nằm bên cạnh, khuôn mặt rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng dáng vẻ lại ngọt ngào sung sướng.

Những ngày này, mặc dù con bé không còn nói cái gì mà “không muốn em trai nhỏ” nữa, nhưng vẫn lộ ra vẻ bất an.

Ví dụ, con bé từ chối mặc những bộ váy mà nó thích nhất, ngay cả quần áo màu hồng cũng không cần; không chỉ có thế, đến những con búp bê Diêu Kế Lai mua cho nó nó đều không chơi nữa, mà tìm một đoàn tàu nhỏ từ trong đống đồ chơi, chạy từ bên này qua bên kia.

Tôi động động vai, từ nãy đã cảm thấy có gì đó cộm lên, duỗi tay ra sau gối, quả nhiên là có một vật cứng. Lôi ra nhìn, thì ra là đoàn tàu nhỏ mà mấy ngày nay Diêu Tinh Nam chơi.

Tôi nhẹ nhàng đặt đoàn tàu lên gối Diêu Tinh Nam, khẽ đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Tôi kéo rèm ra một khe hở, bầu trời hơi mờ, xem ra là có sương mù, không phải là thời tiết tốt.

Diêu Kế Lai nói với tôi, sau khi nghiên cứu và thảo luận, bộ phận thiết kế đã thống nhất rằng sản phẩm nội y mà tôi cung cấp là một cuộc cải cách kỹ thuật, nhà máy đã điều chỉnh dây chuyền sản xuất, bộ phận tiếp thị cũng vào cuộc, tích cực chuẩn bị cho việc quảng bá ra thị trường; lần này bộ phận quan hệ công chúng sẽ hợp tác chặt chẽ với bộ phận tiếp thị, nhất định phải dựa vào chiến dịch này để lật ngược thế cờ.

Mặc dù Diêu Kế Lai không nói ra nhưng tôi cũng biết được rất nhiều tin tức tiêu cực về Nội y Lan từ internet. Cửa hàng Nội y Lan lớn nhất thành phố bị hất sơn, sau khi bị bắt, kẻ gây rối vẫn khăng khăng cho rằng mình đang “thay trời hành đạo”; mặc dù không thiếu tiền đền bù nhưng cửa hàng vẫn chọn cách đóng cửa để điều chỉnh.

Việc đầu tư vào tân trang là chuyện nhỏ nhưng chuyện này đã mang đến tác động tiêu cực rất lớn. Ngày càng có nhiều người nói rằng họ sẽ không bao giờ mua đồ lót của Lan nữa, giá cổ phiếu của Lan càng ngày càng giảm.

Quan trọng hơn, không chỉ Lan mà toàn bộ sản nghiệp dưới tên của Diêu Kế Lai đều phải chịu đả kích nặng nề, có thể nói là thiệt hại thảm hại, nghiêm trọng.

Dưới cục diện áp lực này, điều đặc biệt quan trọng là liệu hội nghị ra mắt sản phẩm mới có thể phát huy hết vai trò của mình hay không. Tất nhiên Diêu Kế Lai hiểu rất rõ điểm này, vì vậy mọi công việc lúc này đều được tiến triển với tốc độ phi thường.

Mấy ngày nay tôi chỉ gặp Diêu Kế Lai một lần, anh ấy đến đưa tài liệu bộ phận thu mua chọn lựa cho tôi xem.

Anh ấy đến vừa đúng giờ ăn trưa, trong khi tôi bày từng món lên bàn, Diêu Kế Lai đã ngủ quên trên ghế sofa.

Ngủ chưa được một tiếng đồng hồ, Diêu Kế Lai đột nhiên tỉnh dậy, vội vàng gắp hai miếng đồ ăn. Trước khi rời đi, anh ấy nói với tôi rằng, người của anh ấy gần đây đã dựa vào những tấm hình Lâm Thục Tĩnh chụp để theo sát những tay săn ảnh đến khách sạn mấy ngày trước, họ cũng đã làm rất nhiều công việc. Anh muốn tôi yên tâm, nhưng cũng nói rằng nếu Diêu Tinh Nam muốn ra ngoài chơi thì cần làm một số biện pháp bảo vệ là được.

Nhìn bầu trời âm u bên ngoài, tôi quyết định hôm nay đến bệnh viện thăm Lưu Tử Nghiên.

Khi giúp Diêu Tinh Nam vừa mới thức dậy thay quần áo, tôi thấy con bé liếc qua chiếc váy nhỏ của mình, lại mím môi chọn quần yếm jean. Tôi hơi buồn cười, bất lực mặc cho nó, sau đó tôi nói với con bé việc đi bệnh viện.

“Hôm nay chúng ta đi thăm chú Lý ạ mẹ?” – Diêu Tinh Nam ngọt ngào hỏi tôi – “Có thể gặp anh Y Hợp không ạ?”

“Hôm nay không đi bệnh viện nhi.” – Tôi cười và lắc đầu – “Chúng ta đi bệnh viện đa khoa, thăm một người anh trai khác của con.”

“Anh trai khác?” – Diêu Tinh Nam bĩu môi.

“Diêu Tông Thịnh á, Tông Thịnh chính là anh trai khác của con.” – Tôi xỏ đôi ủng nhỏ vào chân con bé, hài lòng nhìn một chút rồi vỗ vỗ cơ thể nhỏ bé của nó.

“Con không đi con không đi con không đi!”

Ngay khi nghe được sẽ đi thăm Diêu Tông Thịnh, Diêu Tinh Nam càng bĩu môi, lắc đầu định chạy vào phòng, nhưng bị tôi kéo lại.

“Nghe mẹ nói.” – Tôi làm một động tác “suỵt” – “Tinh Nam ngoan, nghe mẹ nói hết đã, sau đó mới quyết định đi hay không đi, được không?”

Diêu Tinh Nam vặn vẹo người nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Tông Thịnh nha, lúc trước bị bệnh rất nghiêm trọng, phải nằm trong bệnh viện một mình rất lâu đó.”

“Anh ấy bệnh rồi?” – Đầu con bé nghiêng nghiêng – “Anh ấy ch.ết rồi ạ?”

Tôi thật sự không nghĩ đến con bé sẽ có phản ứng như thế này, hơi kinh hãi: “Đây là ý gì?”

“Không phải mẹ luôn nói, nếu như Diêu Tông Thịnh chết đi thì tốt hơn sao?”

Bóng hình của tôi hiện lên trong đôi mắt non nớt của Diêu Tinh Nam. Tôi ổn định tinh thần, kìm nén sự khó chịu trong lòng, ngồi xổm xuống trước mặt Diêu Tinh Nam, nói một cách khó khăn:

“Tinh Nam, lúc trước là mẹ không đúng, mẹ xin lỗi con.”

“Mẹ cũng có những lúc… không trưởng thành, không nên có những suy nghĩ xấu như vậy.”

“Diêu Tông Thịnh không phải là con của mẹ, nhưng cậu bé là con trai của ba con, vì vậy xét về huyết thống cũng xem như là anh trai nhỏ của con. Tất nhiên, nếu con không muốn có người anh này, mẹ cũng có thể hiểu.”

“Hồi trước là mẹ không đúng, mẹ đã không giải quyết tốt sự việc về dì Lưu và Tông Thịnh. Bây giờ quan hệ của mẹ và dì Lưu không tệ như xưa nữa rồi.”

“Hôm nay chúng ta sẽ đến thăm Tông Thịnh, về việc con có muốn làm bạn với anh hay không, tất cả tùy thuộc vào tâm trạng của con, được không?”

Tôi lải nhải, nói rất nhiều, cũng không biết con bé có hiểu hay không. May mắn thay nó đã gật đầu, thậm chí trước khi ra ngoài có chút bối rối khi chọn đồ chơi.

“Mẹ ơi, ở đây không có đồ chơi cho con trai.”

Tôi cười: “Con trai cũng có thể thích gấu con mà!”

“Ách… Chào con, Tinh Nam.”

Trong phòng bệnh, Lưu Tử Nghiên lúng túng vặn tay, có chút ngượng ngùng chào hỏi Diêu Tinh Nam. Cách ăn mặc của cô ấy hiện tại rất khác so với trước đây, ban đầu Diêu Tinh Nam không nhận ra, còn sửng sốt một hồi. Tới khi con bé phản ứng lại thì giống như có chút sợ hãi, lùi ra phía sau tôi.

Thấy vậy, Lưu Tử Nghiên vội vàng cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trên bàn bên cạnh lên, ngồi xổm xuống đối diện với người phía sau tôi, cười dịu dàng: “Biết Tinh Nam đến, dì đã mua cho Tinh Nam một món quà nhỏ, không biết con có thích không.”

Cô ấy đưa hộp quà về phía Diêu Tinh Nam, Tinh Nam lại lùi về phía sau một bước.

“Dì đã từng rất ước ao có một công chúa nhỏ như nhà người ta, nếu không phải… Dù sao trước đây dì đã làm rất nhiều chuyện không tốt với con, con có thể tha thứ cho dì không?”

Diêu Tinh Nam ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cười động viên con bé.

Chỉ thấy Diêu Tinh Nam rụt rè thò cái đầu nhỏ ra, gật đầu, rồi chậm rãi vươn tay nhận lấy chiếc hộp; bàn tay nhỏ bé mở nắp hộp, thứ bên trong lộ ra, là một cặp kẹp tóc tinh xảo.

Đôi mắt Diêu Tinh Nam sáng lên, nụ cười nở trên khuôn mặt, ngọt ngào nói nhỏ: “Cảm ơn dì ạ.”

“Tinh Nam, không phải con cũng chuẩn bị quà cho anh Tông Thịnh sao?”

Nghe vậy, Diêu Tinh Nam gật đầu, ôm con gấu đến bên giường bệnh, cố gắng nhấc con gấu lên cao: “Tặng anh.”

Diêu Tông Thịnh gãi đầu: “Cảm ơn.”

“Tông Thịnh vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi sao?” – Tôi hỏi Lưu Tử Nghiên.

“Có đâu, thằng bé rảnh rỗi đến phát chán, xuống giường cũng không có bạn chơi nên nằm trên giường ăn vạ đấy!” – Lưu Tử Nghiên vừa quở trách vừa cười, kéo Diêu Tông Thịnh đứng lên, khoác áo khoác cho nó – “Con xem, em gái đến rồi, chúng ta ra vườn hoa chơi một lát được không?”

Diêu Tông Thịnh cười hì hì, được mẹ xuống giường; khi đi ngang qua tôi còn ngượng ngùng gọi: “Chào dì.”

Nói xong, không thèm để ý đến ai khác, bản thân đã nhanh như chớp dẫn đầu chạy ra ngoài.

Bốn người đến vườn hoa, được một lúc thì Diêu Tông Thịnh và Diêu Tinh Nam đã chơi với nhau. Nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa, tôi không khỏi cảm thấy yên lòng.

“Cảm ơn cô.”

“Khụ! Đừng nói nữa.” – Lưu Tử Nghiên vén tóc lên tai – “Tôi quả thực thích con gái, nhưng cô cũng biết, quan hệ này của chúng ta, nếu không phải vì những chuyện rắc rối này…”

“Tôi hiểu.”

“Đôi khi tôi thực sự nghĩ, nếu lúc đầu tôi không thích Diêu Kế Lai mà có một tình yêu bình thường, một cuộc hôn nhân bình thường, lại có một trai một gái, thì cuộc đời của tôi đã hoàn hảo hơn rồi.”

Tôi không nói gì.

“Cô và tôi giống nhau, đều là những người bị số phận trêu đùa. Trước đây cô cũng ngu ngốc không kém tôi.” – Lưu Tử Nghiên cười híp mắt nhìn tôi – “Lúc trước cô thật sự đáng ghét đó!”

“Tôi lúc trước?” – Nghe cô ấy nói như vậy, tôi lại nghĩ đến câu nói đó của Diêu Tinh Nam.

“Còn không phải!” – Lưu Tử Nghiên nói – “Khi tôi vừa biết cô, cô vẫn lộ ra dáng vẻ nghèo khó khờ khạo, ai mà biết được chẳng bao lâu sau cô đã thay đổi rất nhiều, túi xa xỉ, giày hiệu, thứ gì cũng có trên người. Diêu Kế Lai lại chiều chuộng cô như vậy… Haizz.”

“Có điều, nói thật, thời gian cô nát rượu, thấy Kế Lai vô cùng hờ hững với cô, tôi còn tưởng hai người sắp xong rồi…”

Đang nói, cô ấy đột ngột dừng lại.

Tôi nhìn ánh mắt dò hỏi của cô ấy, cũng nhìn qua bên kia.

Phía xa, một người đàn ông cao gầy đẩy một người phụ nữ ngồi trên xe lăn từ từ đi dạo.

Không phải Lý Thanh Yến và La Thư Ngữ thì là ai?

30.

“Nghe nói cô và bác sỹ Lý…” – Lưu Tử Nghiên ngập ngừng hỏi.

Tôi chậm rãi lắc đầu.

“Cô nói có tình cờ không, ngày mà chúng tôi chuyển qua đây đã gặp bác sĩ Lý rồi. Tôi nghe các y tá nói rằng, người ngồi trên xe lăn tên La Thư Ngữ, làm việc ở bệnh viện này, bọn họ đều nói cô ấy là đối tượng của bác sỹ Lý. Cô có biết chuyện này không?”

Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Tôi biết cô ấy là bác sĩ, nhưng không biết là ở bệnh viện này.”

Lưu Tử Nghiên khua tay trái: “Tôi có hỏi cô chuyện đó đâu! Tôi muốn nói là… Haizz, bỏ đi. Có điều, con người tôi hơi nhiều chuyện, cũng có nghe ngóng một chút, nghe nói La Thư Ngữ mấy ngày trước bị tai nạn xe cộ. Tôi cũng tò mò tại sao ngoài bác sĩ Lý thì không có người nhà nào đến chăm sóc…”

Tôi nhìn Lý Thanh Yến từ xa, nhưng tai vẫn nghe Lưu Tử Nghiên nói.

“Không hỏi thì không biết, tôi nghe nói cô gái này là người địa phương, nhà cũng khá giả, gia đình không đồng ý cho cô ấy và bác sĩ Lý ở bên nhau nên cô ấy dằn mặt gia đình, đến đây ở một mình. Lần này bị tai nạn ô tô, cô ấy cứ vậy không nói với gia đình.”

“Là vì bác sĩ Lý dẫn theo một đứa nhỏ sao?”

“Này, cô đoán cái gì vậy, không phải!”

“Vậy thì vì sao?”

Tôi thực sự ngạc nhiên. Theo tôi thấy, bác sĩ Lý có ngoại hình nổi bật, công việc tốt, tính cách cũng rất dễ chịu hiếm có, ngoại trừ chưa cưới mà đã dẫn theo một đứa bé thì thật sự không có gì phải kén chọn.

“Kể ra cũng lạ, mấy cô y tá đó nói cũng không rõ, hình như nói, bác sĩ Lý là trẻ mồ côi?”

***

“Mẹ ơi, mẹ có thể đeo lên giúp con không?”

Nghe thấy giọng nói của Diêu Tinh Nam, tôi thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ thấy trong tay Diêu Tinh Nam là kẹp tóc mà Lưu Tư Nghiên tặng, mắt long lanh nhìn tôi.

“Có thể nha.”

Tôi cầm kẹp tóc, đỡ lấy đầu nhỏ của con bé, vuốt một lọn tóc mái, xoắn vài vòng rồi dùng kẹp tóc cố định lại.

“Mẹ ơi, có đẹp không?”

“Đẹp lắm, rất là đẹp luôn.”

“Mẹ ơi, dì Lưu nói, con gái lợi hại hơi con trai nhiều!”

“Tại sao vậy?”

“Dì Lưu nói, con gái có thể mặc quần cũng có thể mặc váy, nhưng con trai thì chỉ được mặc quần, vì vậy con gái lợi hại hơn con trai!”

Tôi cười vuốt vuốt tóc con bé, không nói gì.

Đầu óc tôi đang rối bời, câu nói “Bác sĩ Lý là trẻ mồ côi” của Lưu Tử Nghiên cứ liên tục vang lên, còn có câu “Anh hoàn toàn không phải là chú của thằng bé” mà La Thư Ngữ từng nói.

Anh ấy lại là trẻ mồ côi?

Anh ấy lại không phải là chú của Lý Y Hợp?

Nếu anh ấy không phải là chú của Lý Y Hợp, vậy tại sao anh ấy lại nuôi Lý Y Hợp?

Rất nhiều câu hỏi quay cuồng trong đầu, tôi thực sự ước mình có thể kéo Lý Thanh Yến đến trước mặt hỏi cho rõ ràng.

“Mẹ ơi, tại sao chúng ta vẫn phải quay về khách sạn? Con muốn về nhà!” – Diêu Tinh Nam lầu bầu, bám lên cửa xe.

Tôi cũng nhìn ra cửa kính ô tô phía con bé một lần nữa.

Bầu trời ngày càng tối, mây mù dày đặc, có vẻ như sắp có một trận mưa xối xả.

Tôi gọi điện cho dì Triệu, nghe dì Triệu nói dì ấy đang ở nhà Lý Y Hợp nấu ăn cho thằng bé, bác sĩ Lý tối mới về.

Tôi cố hết sức để kiềm chế không hỏi Lý Y Hợp những điều mà tôi đang thắc mắc, sau khi cúp điện thoại, tôi chỉ cảm thấy kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.

Phong cảnh bên ngoài thoáng qua, Diêu Tinh Nam ở trong xe thỉnh thoảng lớn tiếng báo cáo những gì nó nhìn thấy.

Xe taxi dừng đèn đỏ, đến khi đèn xanh bật lên thì không thể nổ máy. Tài xế loay hoay một hồi cũng không được, chỉ đành phải xin lỗi và bảo chúng tôi xuống xe.

Tôi và Diêu Tinh Nam xuống xe, tài xế nói với chúng tôi, còn khoảng 2km nữa mới đến khách sạn.

Tôi cố gắng bắt xe nhưng không thành công. Từng chiếc xe chạy như bay, đều chở những người đang vội vã về nhà trước khi cơn mưa ập xuống.

Nhìn đám mây đang thấp dần trên đỉnh đầu, tôi ôm Diêu Tinh Nam lên.

“Chúng ta đi bộ về nhé?”

Con bé ôm chặt cổ tôi, gật đầu: “Dạ!”

Đi dọc con đường phía trước, Diêu Tinh Nam ôm chặt cổ tôi, cười khúc khích: “Mẹ ơi, con thích đi dạo với mẹ.”

Tôi chọc con bé: “Con một bước cũng chưa đi, cũng tính là đi dạo à?!”

Con bé cười khanh khách, dùng tóc quét vào mặt tôi.

Tóc con bé vốn đã mềm, cộng thêm không khí ẩm làm nó mượt mà hơn, quét trên mặt tôi vừa mát vừa mềm. Tôi không khỏi có chút hưởng thụ hành động của con bé, hít một hơi sâu: “Ôi, Tinh Nam, cái con bé trứng thối này!”

Con bé đã chơi đùa với Diêu Tông Thịnh khá lâu, mồ hôi đổ rất nhiều, có mùi chua trên tóc nó. Thấy tôi chê cười, nó càng cười vui vẻ, cố gắng quét mạnh lên mặt tôi.

Vừa làm xong điều này, một giọt nước mưa rớt ngay dưới mắt tôi.

Diêu Tinh Nam sững sờ, duỗi tay lau, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ khóc rồi.”

“Là vì mẹ muốn có em trai nhỏ sao?”

Tôi lắc đầu, ôm con bé càng chặt hơn: “Mẹ có con là đủ rồi.”

Hạt mưa rơi xuống ngày càng nhiều, tôi cởi áo khoác trùm lên đầu và người con bé rồi chạy thật nhanh. Người đi bộ vội vàng lướt qua, thậm chí còn nhanh hơn tốc độ của xe cộ một chút.

Trong cơn mưa lớn, tôi có thể nhìn thấy khách sạn cách đó không còn xa nữa, vì vậy tôi bế Tinh Nam lên một chút.

Một chiếc ô tô màu đen dừng bên cạnh chúng tôi, cửa sau mở ra, một người đàn ông thò đầu ra: “Lên xe.”

Tôi nhìn một cái, là Trương Niệm Chi.

Thấy tôi do dự, anh ấy nói: “Về khách sạn đúng không, tôi đưa hai người qua, mưa lớn như vậy trẻ con sẽ bị cảm lạnh đấy!”

Nghe anh ấy nói vậy, tôi không bận tâm nữa, ôm Diêu Tinh Nam lên xe.

“Cảm ơn.” – Tôi cởi chiếc áo khoác đang quấn Diêu Tinh Nam ra, gấp lại.

“Cảm ơn chú ạ.” – Diêu Tinh Nam ngọt ngào nói.

“Không có gì.” – Trương Niệm Chi mỉm cười đáp – “Vừa nhìn thấy cô đội mũ, tôi đã nhận ra liền.”

“Hả?” – Đầu óc tôi đờ ra trong giây lát, hơi ngượng ngùng sờ lên mũ mới nhớ ra lần đầu tiên gặp Trương Niệm Chi trong khách sạn, tôi đã đội chiếc mũ này của Lý Thanh Yến.

Trương Niệm Chi gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Xe rất nhanh đã đến ga-ra của khách sạn, tôi và Diêu Tinh Nam liên tục cảm ơn Trương Niệm Chi.

“Nếu đã cảm kích như vậy, chi bằng ngày khác cùng nhau ăn bữa cơm.” – Trương Niệm Chi cười nói – “Nhân đây tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Trương Niệm Chi, là người quen cũ của Kế Lai. Vẫn chưa biết họ tên của cô?”

“Mẹ con tên …”

“Tinh Nam, chúng ta sẽ mời chú ăn gì nhỉ?”

“Mẹ con nói sườn cừu non ở khách sạn này rất ngon, mời chú ăn sườn cừu non!” – Diêu Tinh Nam lớn tiếng đề nghị.

“Tôi họ Lâm, cũng là một người bạn của Kế Lai.”

“Nói như vậy, chúng ta cũng xem như là bạn bè rồi.” – Trương Niệm Chi dáng vẻ như bừng tỉnh, đồng thời đưa danh thiếp – “Bên trên có phương thức liên hệ của tôi, hôm nào tiện thì cùng nhau ăn sườn cừu non.”

Anh ấy vẫy tay chào tạm biệt với Diêu Tinh Nam rồi đóng cửa xe.

Xe lăn bánh rời đi, Diêu Tinh Nam thở “phù” một hơi.

“Mẹ ơi, chú đó là người xấu sao?”

Tôi sững sờ, không nghĩ con bé lại đột nhiên hỏi như vậy: “Sao thế?”

“Mẹ nói dối rồi.”

Về đến phòng, tôi tắm nước ấm cho Diêu Tinh Nam, dỗ con bé ngủ, rồi một mình chìm sâu vào suy nghĩ.

Tại sao lại nói dối Trương Niệm Chi?

Tôi cũng không rõ.

Cho đến hôm nay, tôi đã thích nghi cuộc sống dưới thân phận Tống Cẩm Du, cố gắng làm một người mẹ, cố gắng thoát khỏi những xiềng xích trói buộc Tống Cẩm Du bằng chính khả năng của mình.

Lúc đầu, tôi không hiểu rốt cuộc tại sao ông trời lại khiến tôi lâm vào tình cảnh khó khăn này. Thời gian trôi qua, tôi dần dần bỏ đi những vướng bận vô ích đó, bình tĩnh đón nhận Diêu Tinh Nam, hài lòng chăm sóc Lý Y Hợp, cùng Lý Thanh Yến đối mặt với những mâu thuẫn…

Tôi sắp quên mất bản thân mình là ai rồi.

Cho đến hôm nay Trương Niệm Chi hỏi tên của tôi.

Gần như theo bản năng, tôi nói dối.

Trong tiềm thức, tôi không muốn làm quen với Trương Niệm Chi bằng cái tên Tống Cẩm Du này, mặc dù không thể nói được lý do, tôi cũng biết rằng với tình hình hiện tại, không khó để Trương Niệm Chi vạch trần lời nói dối này, nhưng tôi vẫn làm như vậy.

Tôi tốn công tìm kiếm câu trả lời trong lòng, cảm thấy bản thân rõ ràng sắp nhìn thấy câu trả lời, nhưng câu trả lời lại giống như một làn khói bay đi trước mắt tôi.

Lúc 3, 4 giờ, Lâm Thục Tĩnh đưa Tiểu Dục sang phòng chơi, thuận tiện tạm biệt chúng tôi. Vì lý do công việc, Lâm Thục Tĩnh sẽ ra nước ngoài một chuyến, còn Tiểu Dục thì muốn về với mẹ.

Nhìn Diêu Tinh Nam và Tiểu Dục đang chơi đồ chơi trong góc, Lâm Thục Tĩnh nói: “Trước đây tôi đã láng máng nghe nói Diêu tổng chống lại ý kiến của mọi người mà chọn tôi trong một loạt người mẫu, là do tôi trông giống một người. Tôi không tin điều đó và cũng rất tức giận. Lần này gặp cô, tôi mới hiểu tại sao lại có tin đồn như vậy.”

“Không giấu gì cô, trong những năm tôi làm người phát ngôn cho Lan, tôi đã động tâm với Diêu tổng, và vẫn không ngừng thích anh ấy. Tôi muốn chứng minh với anh ấy rằng, tôi ưu tú hơn và quyến rũ hơn người anh ấy thích.”

“Quen biết một thời gian dài, tôi phát hiện Diêu tổng thực sự là một người rất khổ, cũng rất nhàm chán. Đối với anh ấy, ngoài công việc thì thế giới này chẳng có ý nghĩa gì. Tôi khá hoài nghi liệu anh ấy có thực sự thích một người không.”

“Vậy nên tôi đã bỏ cuộc rồi. Tôi còn trẻ như này, không có lý do gì để chìm vào tình yêu đơn phương cay đắng như vậy; hơn nữa, ngay cả khi chứng minh rằng tôi hấp dẫn trong mắt anh ấy, vậy thì có thể như thế nào?”

“Anh ấy có vợ, có tình nhân, có con, tôi còn lâu mới đi vào vũng bùn này.”

“Nhưng mà…”

Cô ấy ngừng lại, môi hơi run, khóe mắt hơi đỏ. Thấy tôi đang nhìn, cô ấy vội vàng cầm ly nước uống mạnh.

“Nhưng mà, cô vẫn có chút không cam lòng.” – Tôi cụp mắt xuống, vờ như không nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt cô ấy – “Cô đã từng nghe qua câu nói đại khái như “Người anh yêu đều giống như em” chưa?”

Cô ấy gật đầu.

“Tôi, sống cả một đời người, ghét nhất chính là câu nói này!”

“Tại sao?”

“Là như thế này, theo tôi, việc một người chọn sống chung với mẫu người nào hay thích mẫu người như thế nào, thật ra chẳng liên quan gì đến việc đối phương là ai. Người chúng ta chọn, là kiểu mà chúng ta thích! Không ai giống ai, mà tất cả người anh ta thích đều thuộc một kiểu đó!”

“Đây là cách nghĩ của tôi. Vì vậy, cô không cần phải đắn đo về những tin đồn vô nghĩa đó. Theo tôi, cô và tôi, chẳng qua đều là những người như vậy mà thôi, có thể là ngoại hình, có thể là tính cách, đều có khả năng.”

“Nhưng có một điều không cần nghi ngờ, đó là cô được chọn, nhất định là vì sự xuất sắc của cô.”

“Hoặc là, Kế Lai vừa hay là mẫu người mà cô thích, chỉ thế mà thôi. Cô còn trẻ, nên cho mình nhiều cơ hội hơn.”

Nghe tôi nói những điều này xong, cô ấy có vẻ nhẹ nhõm hơn và mỉm cười: “Cô không sợ tôi giành anh ấy với cô?”

“Hahaha, cô có thể đưa anh ấy đi nhanh đi!”

“Thôi xin, lão nương đẹp như vậy, không thể để anh ấy được hời được!”

Hai người đang cười với nhau thì điện thoại trên bàn kêu lên, tôi nhấc máy: “Alo, dì Triệu, có chuyện gì không ạ?”

“Cẩm Du à, bây giờ dì đang ở nhà bác sĩ Lý, có một người muốn gặp con, con có thể đến một chuyến không?”

“Bác sĩ Lý sao? Anh ấy đã về đến nhà rồi ạ?”

“Không phải, là bà ngoại của Y Hợp.”

31.

Người phụ nữ trước mặt là bà ngoại của Lý Y Hợp, có lẽ mới ngoài 60, nhưng vẻ mệt mỏi và buồn bã trên gương mặt khiến bà ấy già đi trông thấy.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chung quy vẫn là điều đau buồn nhất trong đời người.

Bà ấy yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha, Lý Y Hợp ngoan ngoãn đứng ở trước đó, tựa vào lòng bà, trông rất là nhớ nhung.

Dì Triệu bưng hai tách trà đặt lên bàn, nói muốn về nhà lấy đồ, vừa định đi thì bị người phụ nữ nọ gọi lại, nhờ bà ấy đưa Y Hợp ra ngoài đi dạo.

Dì Triệu nhìn tôi, tôi gật đầu.

Y Hợp ngoan ngoãn đi theo dì Triệu ra ngoài.

“Cẩm Du à, bác có thể gọi con là Cẩm Du không?” – Người phụ nữ hiền từ nhìn tôi và hỏi.

Tôi gật đầu, mỉm cười.

“Bác đã nghe Y Hợp và dì đó nói một số điều về cháu, cảm ơn cháu đã luôn quan tâm đến Thanh Yến và Y Hợp nhà chúng ta.”

“Y Hợp của chúng ta là một đứa trẻ đáng thương, mất ba mẹ từ sớm… Lúc Thanh Yến công việc bận rộn, bác ở nhà nghĩ, liệu Y Hợp có ăn cơm đúng giờ không, có kịp thời bổ sung quần áo và đồ dùng hàng ngày không… Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, bác đều không thể kìm được nước mắt …”

Nói xong, người phụ nữ lấy một chiếc khăn tay từ trong túi áo ra, lau nước mắt trên mặt, hít một hơi, rồi thở ra một cách nhẹ nhõm.

“Hiếm khi có dịp đến thăm một chút, thấy trong nhà có một người chăm sóc, bác hỏi thì biết chính cháu đã nhờ dì của cháu đến giúp đỡ, tôi thực sự rất biết ơn. Cảm ơn cháu nhé Cẩm Du.”

“Mặc dù bác sĩ Lý bận rộn nhưng vẫn rất quan tâm đến Y Hợp, bác không cần lo lắng lắm đâu ạ.” – Tôi an ủi nói.

“Khụ, tuy bác già rồi, nhưng vẫn chưa lẩm cẩm đâu. Thằng bé còn trẻ, bản thân vẫn chưa thể tự thu xếp được cho mình, còn phải sống cùng một đứa nhỏ, thì làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Nếu không phải thật sự hết cách, bác cũng không thể liên lụy đến Thanh Yến…”

Lời nói của người phụ nữ gợi lên điều mà tôi tò mò nhất trong lòng lúc này, gần như không đợi tôi cân nhắc câu từ, lời nói đã vụt ra khỏi miệng: “Cháu nghe nói, Thanh Yến không phải là chú ruột của Y Hợp…”

Trên mặt người phụ nữ thoáng qua vẻ kinh ngạc, giống như không ngờ đến tôi lại biết được ẩn tình này: “Ngay cả chuyện này Thanh Yến cũng đã nói với cháu rồi sao?”

Tôi nhất thời cứng họng, cũng không thể nói là do tôi đã nhiều chuyện nghe được, đúng không?

Thấy tôi không trả lời, người phụ nữ cũng không cố hỏi, chỉ lặng lẽ thở dài: “Thanh Yến quả thực không phải là chú ruột của Y Hợp, nhưng mà so với chú ruột thì không khác gì.”

Giống như một mình đi trong bóng tối với ngọn nến trên tay, khi nhìn thấy ai đó ở phía xa, bà bước tới và hận không thể chia sẻ ngọn nến rực sáng này với họ.

Lý Thanh Yến không có ba mẹ, bị người ta ném vào viện phúc lợi. Khi viện trưởng viện phúc lợi phát hiện anh ấy, anh ấy chỉ được quấn trong một cái bao một cách đơn giản.

Viện trưởng bồng anh ấy về, kiểm tra xung quanh thì thấy đó là một em bé khỏe mạnh, liền giữ lại nuôi một thời gian, muốn đợi ba mẹ của anh ấy, có thể ba mẹ anh tìm được lương tâm thì sẽ đến đón anh ấy đi.

Sau khi nuôi được vài tháng, Lý Thanh Yến từ một con khỉ nhỏ gầy guộc trở thành một cậu bé mập mạp, nhưng vẫn không có ai đến hỏi thăm. Không còn cách nào khác, viện trưởng đã làm thủ tục cho Lý Thanh Yến.

Bởi vì Lý Thanh Yến không có bệnh tật gì nên rất nhanh đã có người giành nhận nuôi Lý Thanh Yến. Viện trưởng chọn tới chọn lui rất cẩn thận mới chọn ra được một gia đình có điều kiện cực tốt cho anh ấy. Đôi nam nữ nhận nuôi đó đã kết hôn được năm sáu năm nhưng vẫn chưa có con, hai vợ chồng đành từ bỏ ý định sinh con và chuyển sang nhận con nuôi.

Lý Thanh Yến được nhận nuôi, viện trưởng cảm thấy giải quyết được nỗi lo trong lòng, nhưng lại thường xuyên nhớ nhung anh ấy. Thế mà, ai có thể ngờ được, đứa trẻ vốn dĩ tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại trong cuộc đời này, một năm sau đó lại được gửi về.

Viện trưởng hỏi, hóa ra sau khi vợ chồng đó đưa Lý Thanh Yến về nhà không bao lâu đã có thai! Vốn dĩ họ muốn gửi đứa bé về lại luôn, nhưng không biết nghe ai nói rằng đứa bé trong bụng là do Lý Thanh Yến mang đến, để đảm bảo an toàn cho đứa trẻ không dễ gì có được này, họ đã chờ đợi đứa bé được sinh ra một cách an toàn, lúc này mới không e ngại mà gửi Lý Thanh Yến trở lại viện phúc lợi.

Lý Thanh Yến úc đi là một cậu bé mập mạp, khi trở về lại biến thành một chú khỉ nhỏ gầy guộc, viện trưởng cảm thấy rất đau lòng. Từ đó trở đi, khi có người muốn nhận nuôi Lý Thanh Yến, viện trưởng luôn cảm thấy lo lắng nên đã trì hoãn.

Cho đến khi Lý Thanh Yến 6 tuổi, viện trưởng không nhẫn tâm để anh ấy lớn lên trong viện nữa, đành tìm một gia đình khác cho anh ấy.

Ai nhờ ông trời không toại nguyện cho mong muốn của con người, tình huống tương tự lại xảy ra, sau khi Lý Thanh Yến qua đó không lâu, vợ nhà đó đã mang thai. Lần này bọn họ không đưa Lý Thanh Yến trở lại, nhưng tình hình của Lý Thanh Yến tuột dốc không phanh, hoàn toàn từ một đứa con nuôi biến thành nô lệ nhỏ trong gia đình.

Rõ ràng còn nhỏ tuổi như vậy, nhưng đã bị bắt giặt giũ, rửa bát, thậm chí làm những việc vượt quá tuổi của mình. Làm không tốt thì không tránh được bị đánh đập và bỏ đói.

Để tiết kiệm tiền để nuôi con ruột, người nhận nuôi đã từ chối cho Lý Thanh Yến đi học. Đứa nhỏ Lý Thanh Yến bị gia đình đó bạo hành suốt nửa năm như vậy, một lần đã bị bỏng chân khi nấu nước sôi cho em bé.

Gia đình đó từ chối tiêu tiền để chữa trị vết bỏng cho anh ấy, Lý Thanh Yến nhỏ không thể chịu đựng nổi sự hành hạ nên đã lết cái chân bị thương trở lại trại trẻ mồ côi.

Kể từ đó, viện trưởng không nhẫn tâm đưa anh đi nữa, bản thân anh cũng kiên quyết không chịu rời cô nhi viện. Cứ như vậy, Lý Thanh Yến đã ở lại cô nhi viện.

“Sau này thằng bé lên cấp ba, trở thành bạn tốt của ba mẹ Lý Y Hợp. Đứa nhỏ Thanh Yến này và ba của Y Hợp thường đến nhà bác ăn chực, hai đứa nó thật tốt, bác còn tưởng chúng nó là anh em cơ!”

“Bởi vì bác sĩ Lý cũng họ Lý nên lúc trước cháu cũng tưởng hai người họ là anh em.”

“Thanh Yến họ Lý, thật ra là cùng họ với viện trưởng viện phúc lợi, tự thằng bé chọn đấy, xem như là duyên phận đi.” – Người phụ nữ nhấp một ngụm trà, tiếp tục nhớ lại – “Hai vợ chồng bác hay đùa nhau, hai thằng này đều rất giỏi, không biết đứa nào sẽ là con rể của mình.”

“Chuyện này, ba của Y Hợp cũng không khá hơn Thanh Yến là bao. Mặc dù ba mẹ thằng bé vẫn khỏe mạnh đó, nhưng cũng rất tệ giống như Thanh Yến. Hai vợ chồng đó không hợp nhau nên ngày nào cũng trút giận lên con cái, làm cho ba của Y Hợp có nhà cũng không muốn về.”

Nói về ba mẹ của ba Y Hợp, bác ấy cau mày.

“Cặp vợ chồng già đó không phải là thứ tốt lành gì, có con trai tốt mà đều không cần, ly hôn xong liền xem con như rác mà ném tới ném lui! Quá máu lạnh! Con gái và con rể bác xảy ra chuyện, cặp cha mẹ tàn nhẫn đó thậm chí còn không tham dự đám tang nữa!”

Dứt lời, bà ấy ho dữ dội, tôi bước tới vỗ lưng cho bà ấy, sau khi ho một hồi lâu bà ấy mới bình tĩnh lại, thở dài thườn thượt nói: “Y Hợp đáng thương của tôi, aizz…”

“Vốn dĩ, bác và ông ngoại Y Hợp cảm thấy như này cũng tốt, ít nhất thì không ai đến giành Y Hợp với mình, cũng là một niềm an ủi khi nuôi nấng bên mình. Nhưng từ khi con gái và con rể xảy ra chuyện, chồng bác quá đau lòng mà ngày một yếu đi, bị tắc mạch máu não và gần như liệt nửa người. Thanh Yến thấy bác vừa phải chăm sóc chồng vừa phải nuôi cháu ngoại, đã chủ động đề nghị nuôi dưỡng Y Hợp; bên cạnh hai bác quả thật cũng không có người thích hợp hơn, hơn nữa, quan hệ giữa Thanh Yến và ba mẹ Y Hợp vẫn còn đó, đưa Y Hợp cho thằng bé bác cũng yên tâm.”

Cả người tôi ngẩn ra.

Lý Thanh Yến của kiếp trước, đối với tôi, chỉ là người chú chưa bao giờ gặp mặt của Lý Y Hợp, là một hồi ức, là một trưởng bối khiến người khác thổn thức.

Còn kiếp này, tôi không những gặp được anh mà còn hiểu được những quá khứ bụi bặm đó; khi thân thế của anh ấy bày ra trước mặt tôi như thế này, tôi thực sự đã tuyệt vọng và đau lòng vô cùng.

Một người không biết mình đến từ đâu, một thân một mình, lủi thủi bước đi trong thế giới này, cuối cùng cũng chết trong cô độc…

Người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ khác thường của tôi, quan tâm hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi nhịn không nổi, nghẹn ngào nói: “Cháu muốn giúp anh ấy, nhưng không biết có thể làm gì được cho anh ấy… phải làm sao đây?”

***

Quay lại khách sạn, Lâm Thục Tĩnh nói với tôi rằng Diêu Kế Lai đã đến đây, thấy tôi không có ở đó nên đi rồi.

Cô ấy đưa cho tôi thư mời viết tên cô ấy trên đó.

“Diêu tổng nói rằng sẽ có một hội nghị ra mắt sản phẩm mới trong vài ngày tới, nếu cô muốn đi thì có thể dùng tư cách của tôi tham gia. Anh ấy sẽ nhờ người qua trang điểm cho cô, hầu hết mọi người đều chưa từng nhìn thấy tôi trực tiếp, chỉ cần không quá lộ liễu thì có thể vào được.”

Sau khi Lâm Thục Tĩnh đưa Tiểu Dục đến ăn tối cùng tôi và Diêu Tinh Nam thì chào tạm biệt, trước khi đi, Lâm Thục Tĩnh dí dỏm nói đùa: “Mặc dù tôi muốn nhìn thấy cô đại khai sát giới, nhưng an toàn là trên hết, hahaha.”

Tiễn khách xong, tôi không còn kiên trì nổi mà chống đỡ tinh thần, mệt mỏi dựa vào ghế sô pha để phục hồi.

Nhắm mắt lại, hình ảnh của bà ngoại Y Hợp lại thấp thoáng hiện ra trước mắt.

“Cẩm Du à, bác sống lâu như vậy, chỉ hiểu được một đạo lý, đời người gặp được những ai, những việc gì, đều là số phận cả. Nhưng số phận là gì đây? Số phận là một ván cờ do ông trời sắp đặt, thua cũng được, thắng cũng được, chỉ cần chơi hết ván này bằng cả trái tim mình, cho dù có đi một bước sai một bước đi chăng nữa, thì cũng không có gì phải hối tiếc, không có gì phải sợ hãi!”

“Mặc dù bác không biết trước đó có chuyện gì đã xảy ra với cháu và Thanh Yến, nhưng bác tin vào Thanh Yến và cả cháu. Cháu cứ làm những gì mình có thể làm, còn những chuyện chúng ta không thể kiểm soát, đó là số phận của Thanh Yến, cũng là số phận của Y Hợp, vì vậy đừng làm bản thân khó xử.”

Tôi đưa tay vuốt mắt, thầm nghĩ, cách thời gian Lý Thanh Yến ra nước ngoài một mình vẫn còn 15 năm nữa.

Thời gian 15 năm, vẫn có rất nhiều thứ tôi có thể thay đổi, không chỉ Lý Thanh Yến, còn có Lý Y Hợp, còn có…

Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn Diêu Tinh Nam đang thu dọn đồ chơi trong góc phòng.

“Tinh Nam.” – Tôi gọi con bé.

“Dạ mẹ?”

Con bé ôm con búp bê chạy đến, tôi đưa tay ra đón nó: “Tinh Nam, con hạnh phúc không?”

Diêu Tinh Nam duỗi tay ôm tôi: “Con là người hạnh phúc nhất!”

Tôi dùng cằm dụi dụi lên đầu nhỏ của con bé, đột nhiên có chút kỳ lạ: “Ủa? Tinh Nam, sao lại thiếu mất một cái kẹp tóc rồi?”

32.

Tiểu Dục đi rồi, Diêu Tinh Nam hơi không muốn ở lại khách sạn nữa, liên tục mấy ngày trước khi đi ngủ đều hỏi tôi khi nào có thể về nhà. Vì không chắc liệu có còn tay săn ảnh nào đang theo dõi xung quanh hay không, trong chốc lát tôi cũng không muốn hành động hấp tấp – dù sao thì cuộc họp báo của Diêu Kế Lai cũng sắp diễn ra, tốt hơn là nên bớt gây thị phi vào lúc này.

Cứ như vậy cho đến ngày họp báo, buổi sáng dì Triệu đưa Lý Y Hợp đến khách sạn Ritz, vừa bước vào phòng Lý Y Hợp đã giơ một bông hoa thủy tiên lên đỉnh đầu.

Tôi nhận bông hoa, ngồi xổm xuống ôm thằng bé vào lòng.

Diêu Tinh Nam đứng một bên hỏi: “Anh Y Hợp, Tinh Nam không có hoa sao?”

Lý Y Hợp nhỏ thả một cánh tay đang vòng qua cổ tôi ra: “Tiền tiết kiệm của anh không đủ, cho em cái này được không?”

Nói rồi thằng bé lấy một cái kẹo trong túi ra đưa cho Diêu Tinh Nam, Diêu Tinh Nam nhận lấy rồi cười vui vẻ, xé vỏ giấy rồi cho vào miệng.

Rất nhanh liền thấy cả mặt Diêu Tinh Nam co rúm lại: “Chua quá à!”

Lý Y Hợp cười khanh khách: “Là kẹo chanh đó.”

Chơi với Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam đến trưa trong khách sạn, vừa ăn trưa xong nhà tạo mẫu do Diêu Kế Lai cử đến đã tới trước cửa.

Khi nhà tạo mẫu trang điểm cho tôi, Diêu Tinh Nam và Lý Y Hợp mỗi đứa ôm một ly nước trái cây, ngồi ở một bên vừa nhấm nháp vừa nhìn chằm chằm vào tôi và đưa ra nhận xét.

“Mẹ thật là đẹp!” – Diêu Tinh Nam nói.

“Đẹp thật!” – Lý Y Hợp phụ họa.

Nhà tạo mẫu bị hai đứa nhỏ chọc cho cười híp mắt, đeo một cái kính râm hình lưỡi liềm màu nâu nhạt lên mặt tôi, hoàn thành bước tạo hình cuối cùng.

“Wow! Thật giống dì Lâm!” – Diêu Tinh Nam nói lớn.

“Dì Lâm là ai?” – Lý Y Hợp hỏi.

Diêu Tinh Nam lấy một tấm ảnh từ trong chiếc túi nhỏ của con bé ra và chỉ cho Lý Y Hợp. Lý Y Hợp vừa nhìn vừa so sánh, sau đó gật đầu liên tục, rồi chỉ vào bức ảnh hỏi: “Đây là ai vậy?”

“Đây là bạn mới của em, bạn ấy tên là Tiểu Dục.”

“Em có bạn mới rồi à?”

“Ừm. Nhưng bạn ấy đi rồi. Đợi lần sau bạn ấy đến, anh cũng có thể làm bạn với bạn ấy. Bạn ấy rất tốt nha!”

Hai đứa nó bên hỏi bên trả lời rất sôi nổi, tôi không làm gián đoạn chúng.

Tôi đứng trước gương và nhìn tạo hình của mình, như Diêu Tinh Nam nói, thật giống Lâm Thục Tĩnh!

Kỹ thuật của nhà tạo hình rất tốt. Ban đầu phần dưới khuôn mặt của tôi và Lâm Thục Tĩnh rất giống nhau, thông qua việc tạo khối trên khuôn mặt, nhà tạo mẫu đã làm cho hai khuôn mặt càng không thể phân biệt được.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa Lâm Thục Tĩnh và Tống Cẩm Du là ở đôi mắt: đôi mắt của Lâm Thục Tĩnh dài hơn, đuôi mắt xếch lên, trong khi đôi mắt của Tống Cẩm Du lại to tròn và thẳng. Nhà tạo mẫu đã dùng phấn mắt và kẻ eyeliner để tạo thành kiểu đuôi mắt cao vút khí thế cho tôi, nếu không nhìn kỹ thì thực sự rất khó nhận ra.

Tôi nghĩ rằng nhà tạo mẫu đeo cho tôi chiếc kính râm màu cà phê nhạt, không chỉ che đi một phần sự khác nhau giữa hai đôi mắt mà còn làm giảm đi sự khác biệt của sống mũi.

Nhà tạo mẫu nhếch mày nhìn tôi trong gương, rất hài lòng với thành quả lao động của mình.

Để Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam trong phòng khách sạn cho dì Triệu chăm sóc, tôi ra ngoài cùng với nhà tạo mẫu.

Trên đường đến buổi họp báo, tôi biết được rằng nhà tạo mẫu này thường tạo hình cho Lâm Thục Tĩnh, vì vậy rất quen thuộc với ngoại hình và cách trang điểm của cô ấy.

“Có điều, tôi hơi tò mò, trước đây cô Lâm là một nhân vật quan trọng không thể thiếu trong buổi họp báo của Nội y Lan, lần này cô Lâm không tham dự buổi họp báo thì cũng thôi đi, nhưng vì sao Diêu tiên sinh vẫn muốn cô trang điểm thành cô Lâm để tham gia chứ?”

Tôi không biết Diêu Kế Lai đã nói với nhà tạo mẫu như thế nào, vì để cẩn thận nên tôi chỉ cười và không nói gì. Nhà tạo mẫu cũng biết điều mà nói với tôi rằng sau buổi họp báo cô ấy sẽ ở lại cùng với nhân viên của Diêu Kế Lai, nếu tôi cần thì có thể gọi cho cô ấy.

Đến hội trường, sau khi chào tạm biệt nhà tạo mẫu, tôi một mình bước vào với thẻ vào của Lâm Thục Tĩnh.

Những gì trước mắt khiến tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, rất nhanh tôi phát hiện ra rằng mình không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy.

Nơi tôi đang ở là một hành lang dài rộng, hai bên hành lang là các nội dung trưng bày do ban tổ chức xây dựng.

Không khó để nhận thấy chủ đề của buổi họp báo này rất đơn giản, nó có tên là “Người tôi yêu”.

Những gì được chiếu trên tường là quá trình một cô gái lớn lên, từ thời thiếu nữ đến khi trưởng thành, mỗi thời kỳ là một hình bóng nữ tính màu hồng.

Trong tuổi dậy thì, hình ảnh của thiếu nữ là màu hồng nhạt, hướng về phía những chiếc áo lót dễ thương trẻ trung và chỉ vào một trong số chúng.

Trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào, hình ảnh của cô gái là một màu hồng đậm mềm mại và tươi sáng, hướng về chiếc áo lót dễ thương và gợi cảm, che mặt một cách ngượng ngùng.

Đám cưới sắp đến, cô gái đã biến thành màu hồng rực gần như đỏ, lúc này có hai loại đồ lót tương ứng là màu trắng tinh và màu đỏ lễ hội.

Sau đám cưới là hình ảnh người phụ nữ với cái bụng nhô ra, màu sắc trở nên mềm mại hơn, lúc này đồ lót được chọn cũng đã trở thành đồ lót chuyên dụng để cho em bé bú.

Tôi dừng ở đoạn này, lặng lẽ nhìn theo đường cong của cô gái, rơi vào trạng thái ngẩn ngơ và trầm ngâm. Tôi chưa bao giờ có em bé, nhưng do duyên số tôi đã trở thành một người mẹ. Mặc dù chưa trải qua nỗi đau và niềm vui khi sinh con, nhưng việc chung sống với Diêu Tinh Nam nhỏ vẫn khiến tôi cảm nhận được vẻ đẹp của tình yêu này.

Hành lang vẫn tiếp diễn, phụ nữ vẫn đang trưởng thành, đồ lót mà cô ấy chọn có thể là gợi cảm hoặc cảm tính, có rất nhiều mẫu và kiểu dáng để lựa chọn, giống như trái tim phong phú của người phụ nữ.

Mỗi một phong cách đều khiến người ta không kìm được nghĩ xa xôi, người phụ nữ thích kiểu nội y này, sẽ như thế nào?

Khi đang say sưa, tôi ngạc nhiên khi thấy mình đã đi đến cuối hành lang, có nhiều người dừng ở đây hơn lúc nãy. Nhìn lướt qua đỉnh đầu mọi người, tôi chỉ thấy một bức tường cao lớn được trưng bày trước mặt, bức tường trưng bày được bao phủ bởi đủ loại đồ lót nhiều màu sắc, mỗi bộ đồ lót, bắt đầu từ số 1, đều được đánh số rất dễ thấy.

Những người phía trước chậm rãi đi qua, tôi cũng theo đó mà tiến về phía trước, lúc này mới hiểu lý do của việc đi chậm.

Hóa ra phía trước bức tường trưng bày đồ lót có tổng cộng bảy kệ nhỏ, mỗi kệ là một hình bóng màu hồng xám, không cần nói cũng hiểu được rằng, hình ảnh màu hồng xám này tượng trưng cho phụ nữ trung niên và cao tuổi.

Những người đến đây đều được nhân viên đứng sau bóng hồng đó hướng dẫn; họ mời người tham gia đứng đằng sau kệ trên bục, theo quan điểm của họ, chọn một bộ đồ lót mà họ cho là phù hợp.

Sau khi bước xuống bục, khi qua lối vào, đến hai bên của bức tường trưng bày đồ lót thì nhập con số bản thân đã chọn vào máy bình chọn đã thiết lập sẵn, nếu không có lựa chọn nào thì nhập số 0.

Mặc dù đã biết về nhân vật chính của hội nghị này nhưng tôi vẫn vô cùng ngạc nhiên bởi thiết kế tỉ mỉ này. Đứng ở chỗ bóng hồng xám đó, đối diện với hàng trăm mẫu nội y, tôi cẩn thận lựa chọn.

Thỉnh thoảng sẽ có những lời thì thầm sau lưng, nhưng vừa đứng trên bục này, mọi người đều không hẹn mà cùng chìm vào im lặng. Sau khi cẩn thận xem qua bức tường đồ lót, họ mang dáng vẻ suy nghĩ bước xuống bục, nghiêm túc để lại số của mình trên máy bình chọn.

Chẳng bao lâu, chúng tôi đã đến hội trường họp báo, chưa kịp định hình xem xung quanh, tôi đã nghe thấy tiếng có người nói chuyện bên cạnh.

“Nè, lần này thật mới mẻ, lúc trước họp báo đều có sân khấu chữ T, lần này sao lại không có? Nhìn sự bày biện này, những người không biết sẽ nghĩ rằng đó là một cuộc họp qua điện thoại di động đấy!”

“Có gì mới ở đâu, anh không nhận thấy còn có điều còn kỳ lạ hơn sao? Khi nãy đi qua hành lang, tôi phát hiện ra ngoài phóng viên của một số tạp chí quần áo, có không ít phóng viên của các bản tin xã hội…”

“Bản tin xã hội?”

“Khụ! Còn không phải do những chuyện xảy ra gần đây sao?! Hứa đại tiểu thư qua đời, con trai do tiểu tam sinh của Diêu tổng bệnh nặng, v.v. Diêu Kế Lai này bình thường rất ít khi xuất hiện, cũng không trả lời phỏng vấn, xem những bài viết xấu về mình tung tóe trên mạng cũng không có động tĩnh gì, chắc hẳn đang muốn lợi dụng cơ hội này để khai thác một cái gì đó thật lớn!”

“Hả? Đích thân Diêu Kế Lai ra mặt ở lần họp báo này sao?”

“Anh không biết à? Tôi nghe đồn rằng công ty của Diêu Kế Lai rất coi trọng buổi họp báo này, anh ta sẽ đích thân xuất hiện.”

“Vậy chẳng phải là có trò hay để xem rồi sao?”

“Ai mà biết được! Có điều, so với những lời bàn tán đó, tôi càng tò mò hơn về nội dung của buổi họp báo này. Vừa rồi anh có bình chọn không?”

“Khụ! Đừng nhắc nữa, tôi đứng đó một hồi lâu, trong đầu nhớ về mẹ tôi mặc đồ lót như thế nào, anh nói xem, một người đàn ông 30 tuổi như tôi làm gì mà quan tâm đến cái đó chứ!”

“Tôi cũng vậy, nhưng tôi vừa hỏi một đồng nghiệp nữ, cô ấy cũng nói rằng không thể nhớ được mẹ mình đang mặc đồ lót gì.”

“Đúng vậy thật, lúc nhỏ đã nhìn thấy áo lót của mẹ treo trên ban công, nghĩ kĩ lại thì cũng có thể nhớ ra được, nhưng bây giờ mẹ tôi đến tuổi này rồi, nhất định không mặc kiểu như thế nữa.”

“Vậy anh chọn số mấy?”

“0 đó, thật ác mà, nhiều kiểu dáng như vậy, tôi đã cố gắng nghĩ nhưng thật sự không nghĩ ra bộ nào hợp với mẹ tôi.”

“Tôi cũng thế. Anh nói trong bình hồ lô của họ bán thuốc gì, không lẽ sản phẩm mới là đồ lót cho người già?”

“Tôi thấy 8 phần là vậy, nhưng thứ này có gì hay để cần phải họp báo đâu mà phải làm lớn như thế.”

“Khó nói lắm, lát nữa xem sẽ biết thôi.”

Nghe lén được cuộc nói chuyện giữa hai người này, tôi không khỏi nhếch miệng cười thầm. Xem ra tác dụng của sự hồi hộp này cũng rất được đó, mặc dù ai cũng có thể mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng đều không chắc chắn, như vậy vừa đẹp!

Tôi mãn nguyện đi qua đám đông để tìm chỗ ngồi của mình. Diêu Kế Lai đã gửi một tin nhắn nói rằng chỗ ngồi của tôi ở một nơi tương đối khuất ở phía bên trái hội trường, tôi dò dẫm về phía trước, rất nhanh liền tìm được chỗ ngồi của mình.

Sau khi ngồi xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm, thật tốt quá, không ai để ý đến tôi.

Ngay lúc này, một bàn tay vỗ lên vai tôi, tôi có chút ngạc nhiên quay lại.

“Xin chào, cho hỏi là cô Lâm Thục Tĩnh phải không?”

Một khuôn mặt lạ xuất hiện sau lưng tôi, có vẻ là một phóng viên.

Người đàn ông ngay sau lưng cô ta đang cầm máy quay phim chĩa thẳng vào mặt tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play