"Thật không ngờ họ lại đến sớm thế. Mọi người chuẩn bị, phải xuống tàu rồi." Chu Lễ Tuần không kịp mặc áo khoác, vắt áo trên khuỷu tay, bước qua toa tàu lạnh lẽo âm mười mấy độ.
Thẩm Hề theo Phó Đồng Văn về phòng riêng đánh thức cậu năm và Virtue, Đàm Khánh Hạng cũng nhanh chóng quay lại phòng, mọi người chỉnh trang qua lao, theo đoàn đại biểu xuống tàu.
Trong tuyết, bầu trời sắp hửng sáng, lờ mờ nhìn thấy trăng sao.
"Lần đầu tiên em nhìn thấy đường sắt Năm Mãn đấy." Cô khẽ cảm khái, "Tuyết ở đây dày hơn miền Nam nhiều."
"Tuyết ngoài cửa quan là đẹp nhất." Anh cười.
Cô nhỏ giọng nói: "Tuyết đường lần này bao gồm cả Yokohama và New York, có phải vì muốn đàm phán với Nhật, Mỹ trước không?"
"Đúng thế."
Mỹ sợ Nhật Bản khuếch trương thế lực ở châu Á, Nhật Bản cũng sợ Mỹ nhúng tay vào thế sự châu Á, bởi vậy đã sắp sếp hoạt động ngoại giao cấp cao, chờ đoàn đại biểu Trung Quốc quá cảnh. Cảm giác này không hề làm Phó Đồng Văn vui vẻ, vì dù khoản đãi nhiệt tình cỡ nào cũng không thể che dấu sự thật: Trung Quốc là cừu, đang chờ hai con sói đói định đoạt.
Anh khẽ nói, "Có điều, công sứ tại Mỹ của chúng ta đã đạt được những nhận thức chung của Wilson1, Mỹ sẽ ủng hộ Trung Quốc ở hội nghị Paris. Bởi vậy, chúng ta phải liên quân với Mỹ đề chống Nhật."
1Tên đầy đủ là Thomas Woodrow Wilson, tổng thống thứ 28 của Mỹ trong giai đoạn Chiến tranh thế giới thứ nhất.
Vậy Nhật Bản sẽ chịu để yên sao?
Thẩm Hề mơ hồ thấy lo lắng.
Dường như Phó Đồng Văn đọc được nổi lo trong lòng của cô, anh nói tiếp: "Bộ trưởng là bậc tiền bối trên trường ngoại giao, ông sẽ có cách ứng phó."
Họ đổi đi bằng xe hơi, vừa lúc trời sáng .
Trong ánh ban mai, mảnh đất gió tuyết dữ dội như cuộc giấy Tuyên không chữ mở ra trước mắt họ.
Đây là mảnh đất đám sói đang tranh cướp, đẹp xiết bao, yên tĩnh xiết bao.
Từ cửa kính xe hơi Thẩm Hề nhìn ra phương xa.
Sau chiến tranh Nhật Nga vào năm Quang Tự thứ ba mươi, Sa hoàng đã cắt một phần tuyến đường sắt do mình xây dựng ở ba tỉnh Đông Bắc2 cho Nhật Bản, đổi tên thành đường sắt Nam Mãn. Hồi đó cô thấy bất bình về đường sắt Nam Mãn, vì trong hiệp ước "Hai mươi mốt điều" Nhật Bản đã từng nhắc đến nó. Sau này xảy ra rất nhiều chuyện xung quanh tuyến đường sắt này, đạo quân Quan Đông của Nhật Bản, lực lượng nòng cốt xâm lược Truong Quốc ra đời; sự kiện Hoàng Cô Đồn1, sự biến mười tám tháng Chín2 và sự kiện chính phủ Ngụy Mãn Châu phục hồi3
2Bao gồm tỉnh Liêu Ninh, tỉnh Cát Lâm và tình Hắc Long Giang.
1Là vụ ám sát người đứng đầu quân phiệt Phụng hệ Trương Tác Lâm trên đường sắt gần ga Hoàng Cô Đồn diễn ra vào rạng sáng ngày 04/06/1928.
2Hay còn gọi là sự kiện Phụng Thiên, sự kiện Mãn Châu, diễn ra từ 18/09/1931 đến 18/02/1932, là một sự do quân đội Nhật Bản sắp đặt để lấy cớ xâm lược Đông Bắc Trung Quốc (tức Mãn Châu).
3Hay còn gọi là "Mãn Châu quốc", "Đại Mãn Châu đế quốc", là chính phủ bảo hộ do Đế quốc Nhật Bản lập nên, cai trị trên danh nghĩa Mãn Chaâu và phía Đông Nội Mông, do các quan chức nhà Thanh cũ tạo ra với sự giúp đỡ của Đế quốc Nhật Bản vào năm 1932.
Còn trong ngày hôm ấy, ngày bọn họ đi qua đây, tất cả đều chưa xảy ra.
Đêm hôm ấy nọ đến Phụng Thiên, tham gia tiệc chiêu đãi do Bộ Ngoại vụ Nhật Bản mời.
Sau bữa tiệc thì lập tức lên xe đi Hán Thành4. Sau khi đến Hán Thành, booh trưởng Bộ Ngoại giao bỗng nhiên cáo bệnh, nói rằng đêm qua trên tàu hoa dính lạnh, bệnh cũ tái phát, hai chân không tiện đi đứng, không thể gặp khách khứa.
4Tên cũ của Seol, thủ đô Hàn Quốc.
Mấy ngày sau đó đoàn đại biểu diễn đến Yokohama, sống trong một gia đình Hoa kiều ở phố người Hoa.
Nơi đây là cửa ngõ đối thoại của Nhật Bản, ccũng là nơi tụ tập người nước ngoài. Đoàn đại biểu chọn ở chỗ này vì có thể thuận tiện lên tàu đến Mỹ bất cứ lúc nào.
Sau khi đến Yokohama, bộ trưởng trốn tránh lời mời của Bộ Ngoại vụ Nhật Bản. nhật Bản sắp xếp hang loạt hoạt động ngoại gia, bao gồm tiếp kiến Nhật hoàng, trao tặng huân chương, thưởng trà... đều bị bộ trưởng dung một câu "Thân mang bệnh, không thể ngồi lâu" đề từ chối.
Các cơ quan trong nước và đại sứ quán Trung Quốc đóng tại Nhật Bản liên tục gửi điện báo cho bộ trưởng, tranh luận không ngừng.
Báo chí hai nước Trung Nhật cũng bình luận hằng ngày, đóan già đóan non tại sao bộ trưởng Bộ Ngoại giao bỗng nhiên đổ bệnh, không gặp Nhật hoàng.
Thế giới ngoài kia tranh cãi dữ dội.
Duy chỉ có nơi họ yên tĩnh đến nổi một ngọn gió cũng không có, tuyết cũng rơi rất nhẹ nhàng.
Cậu năm cầm một tờ báo, cười đi vào: "Anh ba muốn nghe không, em đã thuộc lòng những câu phiên dịch rồi."
Phó Đồng Văn dung hai ngón tay kẹp tờ báo trong tay cậu năm, nhẹ bẫng lấy về, đọc chăm chú.
Câu từ trong tờ báo này đanh thép, chỉ trích bộ trưởng Bộ Ngoại giao Trung Quốc "giả bệnh", không muốn trao đổi hữu nghị với bên Nhật Bản. Kết bài còn nói trong truyện này có nhiều nội tình, có điều không tiện công bố.
"Báo chí Nhật Bản viết tin nhảm rất nhiều, luôn cố ý dẫn dắt người dẫ." Phó Đồng Văn đặtt tờ báo xuống, bùi ngùi: "Hy vọng báo chí trong nước không thuộc phái thân Nhật, tạo sự nghi ngờ cho người dân."
"Anh ba còn biết cả tiếng Nhật nữa à?" Cậu năm ngạc nhiên.
Anh đặt tờ báo xuống: "Trước đây anh và anh tư em đều ủng hộ Duy Tân, đương nhiên phải đọc tiếng Nhật."
"Cũng đúng..." Cậu năm tiếc nuối: "Hồi trước anh ba giấu em kỹ quá, một chữ cũng không dễ lọt, làm em suýt nữa thất vọng về anh."
Cô cười: "Anh ba em từng nói, nếu em thực sự ôm hoài bão thì không cần người đồng hành, cũng không cần ai chỉ đường dẫn lối."
"Chị dâu cũng biết trước rồi sao?" Câu năm kinh ngạc không thôi.
"Dù sao cũng biết sớm hơn em."
"Chị dâu quá đáng quá, quá đáng quá."Cậu năm dở khóc dở cười.
Thẩm Hề đưa bác thuốc cho Phó Đồng Văn.
Dù bộ trưởng Bộ Ngoại giao bệnh thật hay bệnh giả thì Phó Đồng Văn cũng bệnh thật.
Trên chuyến tàu đên từ Phụng Thiên đến Hán Thành anh đã bắt đầu sốt cảm lạnh rồi. Trong toa tàu nhiệt độ âm hai mươi mấy độ, khi xuống tàu tham gia tiệc mời, than trong phòng đốt quá nóng, nóng như đầu hè. Hết lạnh lại nóng, người bình thường còn chẳng chịu nổi nữa là.
Người có thể trạng thái tốt như cô chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là ổn, nhưng Phó Đồng Văn đành phải chờ cho đến khi phát bệnh.
Có điều tâm trạng anh tốt nên không vấn đề gì lớn.
Đàm Khánh Hạng thấy anh uống thuốc, bèn sai người làm đến bến cảng xác nhận lại lịch trình của tàu. Đối với họ, ở lại Nhật Bản them ngày nào là lại phiền phức ngày đó, chỉ muốn đêm nay ngay lập tức được lên tàu
Thẩm Hề đắp chăn cho anh: "Anh nên ngủ trưa đi, lát nữa sẽ đổ mồ hôi."
Phó Đồng Văn ngồi trên sàn nhà cười nhìn cô, bỗng nhiền rầm rì: "Hôm qua anh sờ thấy váy ngủ của em ướt mồ hôi."
Thẩm Hề phản bác: "Anh ngủ cứ thích ôm người khác, anh đổ mồ hôi thì đã đành, còn làm em ướt như chuột luột."
Anh bật cười: "Anh ôm em ngủ lúc nào? Anh không nhớ nữa. Ngày nào cũng thế à?"
Cô thấy anh không nghiêm túc, không thèm trả lời lại.
"Động tác trong tiềm thức mà, không thể đổ lỗi cho anh ba được." Anh lại cười, "Ngạc nhiên phát hiện ra, tưởng rằng nổi nhớ chẳng mấy ai biết, hóa ra bởi vì đã thấm sâu vào xương tủy rồi.1"
1Một câu trong vở Mẫu đơn đình.
...
"Chỉ mỗi tư thế ngủ thôi mà cũng có thể nói đến nhớ nhung." Cô lẩm bẩm.
"Nếu không vì tinh thân không tốt, anh còn có thể nói cho em nghe nhiều hơn nữa kìa."
Cô cố tình nghiêm mặt chỉ vào chiếc chăn, ý bảo anh nằm xuống hãy nói tiếp.
Ngược lại anh không hề nóng vội: "Uống hớp trà rồi mới ngủ."
"Uống thuốc xong không thể uống trà được."
Anh ngước nhìn cô bằng đôi mắt long lanh.
Dù không nói ra miệng, nhưng anh luôn phải nằm trên giường dưỡng bệnh cô cũng đau lòng lắm chứ, cuối cùng vẫn đi đun nước pha trà.
Chẳng mấy chốc, hơi nước bốc lên.
Cô mở nắp ra, nóng phỏng tay, vội vàng đưa tay lên chạm vào thùy tai cho đỡ nóng.
"Đồng Văn." Chu Lễ Tuần mặc độc chiếc áo sơ mi mỏng, dưới chân đầy tuyết chạy vào trong sân, "Xe Bộ Ngoại vụ lại đến rồi."
Anh ta đã phăng đôi giày, bước vào phòng.
"Đến làm gì?"
"Đón bộ trưởng đến Tokyo."
"Mời không được, chuyển thành cứng rắn ép đi rồi." Anh bình luận.
"Cậu có tâm trạng nói đùa hả?" Chu Lễ Tuần rầu rĩ.
Phó Đồng Văn cũng hết cách: "Bên đấy đã phái xe đến rồi, dù bộ trưởng bệnh thật không xuống giường cũng bị khiêng đi." Anh lắc đầu, "Không ngăn được đâu."
Chu Lễ Tuần bực bội không lên tiếng.
Phó Đồng Văn trầm ngân giây lát rồi hỏi: "Ở Tokyo họ sắp xếp thế nào?"
"Đêm nay đừng mơ về, chúng định để bộ trưởng ở lại nhà khách Bộ Nội vụ." Chu lễ Tuần trả lời, "Đầu tiên gặp công sứ tại Nhật của chúng ta, ngày mai gặp ngoại tướng Nhật Bản1, tối mai đến ngơ lăng Thiên hoàng Minh Trị ở Đào Sơn, Kryoto."
1Tương đương với Bộ Ngoại giao Nhật Bản.
Công sứ Trung Quốc đóng tại Nhật Bản thuộc phái thân Nhật, người ngày ngày lấy cớ từ chức để ép buộc bộ trưởng đến Tokyo chính là ông ta.
"Sắp xếp thế này, đến tối mai vẫn phải ở lại Tokyo." Phó Đồng Văn chau mày, "Nếu này kia có thể về được thì coi như là nhanh."
"Nhưng chuyến tàu đã đặt rồi, sớm ngày kia phải rời cảng." Chu Lễ Tuần hùa vào, "Tôi sợ nếu không kịp chuyến này thật thì phải ở lại thêm mười mấy ngày nữa, biển số trong mười mấy ngàu quá nhiều, không ai đoán trước được."
Anh không nói gì.
Thẩm Hề nhìn anh, rót trà cho hai người.
Một tiếng sau, bộ trưởng đưa hai tham tán đến Tokyo.
Bộ trưởng vừa đi, đoàn đại biểu đều bị vây trong khói mù, sợ ở Tokyo có biến dộng, sợ ở Tokyo có ám sát, sợ bị ép ở lại Tokyo, sợ bị lỡ mất chuyến tàu, làm Mỹ nghi ngờ...
Ngày hôm sau, bầu không khí trong viện nặng nề đến cực điểm.
Đền giờ ăn cơm tối, nữ chủ nhân đưa cơm đến phòng Thẩm Hề, còn âm thầm hỏi cô, tại sao từ hôm qua đến giờ tâm trạng của những người trong đoàn đại biểu lại kém đến vậy? Bữa tối ai cũng ăn rất ít.
Thẩm Hề không tiện kể lại chuyện liên quan đến ngoại giao cho nữ chủ nhân, qua quýt giải thích rằng họ đang lo tuyết lớn làm chuyến tàu bị muộn.
Nữ chủ nhân nụ cười, nói trễ cũng tốt, ở lại thêm mười mấy ngày nữa, có thể đi dạo ở Yokohama, đặc biệt nước nóng trên núi là đẹp nhất, bà đang tiếc nuối lần này mọi người đến rồi đi quá vội vàng, không kịp tiếp đãi đồng bào mình.
Thẩm Hề gắng gượng đối phó mấy câu rồi nhận lấy thức ăn.
Sau bữa cơm, trời đã tối hoàn toàn.
Chu Lễ Tuần quyết định mua vé tàu sáng sớm ngày mai. Nhưng ở Tokyo vẫn không có tin tức gì, ngay cả điện báo cũng không có.
Mọi người đều đoán, không lẽ bộ trưởng đã quyết định đổi ngày khởi hành?
Phó Đồng Văn thì lại cho rằng, vẫn còn một tia hy vọng mai sẽ lên tàu đúng giờ.
"Có lẽ không điện bảo về vì sợ công sứ Trung Quốc thân Nhật sẽ ngáng đường." Anh thì thầm.
"Ừm." Cô gật đầu.
Anh hởi mượn chủ nhà bộ cờ tướng bằng ngà voi, ngồi khoang chân dưới ánh đèn tập trung chú ý vào bàn cờ, chiếc áo vest màu sậm khoác lên vai anh, cái bóng đổ dài trên người và trên cánh tay cô.
Xấp báo trên bàn trà đều viết bằng tiếng Nhật, hai ngày nay đã bị anh lật tới lật lui không biết bao nhiêu lần.
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Hề "chờ đợi" cùng anh, khi chờ tin tức của em sáu trong Từ Viên cũng như thế này. Mong mỏi từng giây từng phút, thấp thỏm từng giây từng phút, cũng chừng ấy phút giây lo lắng cho sự an nguy của đối phương.
Cô chống tay lên cằm nhìn anh chơi cờ, rất lâu sau cổ họng khô rát.
Chân cũng tê rần.
Chiếc đồng hồ kiểu Tây đặt trên chiếc bàn lùn chỉ một giờ sáng.
"Anh..." Cuối cùng cô cũng cất lời.
Phó Đồng Văn ngước mắt.
Vốn định khuyên anh đi ngủ, nhưng nghĩ anh có nằm cũng không ngủ được, còn không bằng tiếp tục chơi cờ, vì thế sửa lời: "Anh khát không?"
"Em không hỏi anh cũng không thấy gì." Anh cười rất nhỏ, "Hỏi rồi liền cảm thấy hơi khát."
"Em đi tìm cố thủy tinh." Cô đáp.
"Không phải có tách trà sao?" Anh hất cằm về phái tách trà kiểu Nhật bày trên bàn trà.
"Đêm nay em sẽ phục vụ theo sở thích của anh."
Ngâm trà trong cốc thủy tinh to là thói quen mà anh tạo thành khi du học nước ngoài.
Cô muốn làm anh vui vẻ.
Thẩm Hề kéo cửa ra: "Trong bếp có, em thấy rồi, anh chờ em chút."
Giày để ngoài cửa, cô khom người phủi tuyết trên giày, bỗng nhiên nhìn thấy ngọn đèn nơi không xa kia đang sáng.
Là đèn trong phòng bộ trưởng.
Một tham tán trẻ tuổi cầm ô che tuyết, dưới tán ô là bộ trưởng vốn dĩ đang ở Tokyo...
"Anh ba, anh ba!" Cô buộc miệng gọi anh.
Bộ trưởng nghe thấy, nở nụ cười, từ đằng xa nhìn về phía này.
Phó Đồng Văn chống tay lên sàn nhà, lập tức đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài, hai người nhìn nhau cười.
Bộ trưởng cười mỉm gật đầu, nói với các hậu bối đang lục tục đi ra: "Thống phong đau quá1, tôi phải uống thang thuốc đã. Đêm nay các vị cực khổ rồi, sáng mai vẫn khởi hành như đã định, đừng làm trễ nải chính sự."
1Tức bệnh gút.
Vừa dớt lời, phu nhân bộ trưởng từ phòng đi ra, khom người cởi giày cho ông, dìu ông vào trong phòng.
Tham tán đó bị đám đông vây quanh hỏi han chuyện ở Tokyo, sao lại có thể quay về Yokomaha sớm vậy?
Tham tán nhận lấy tách trà Thẩm Hề đưa, uống hớp trà nhuận họng rồi mới cười kể lại từ đầu đến cuối cho mọi người nghe. Bộ trưởng vừa đến Tokyo đã bị công sứ Trung Quốc thân Nhật kéo vào nói chuyện, bộ trưởng cố ý mượn cớ bị bệnh, không nhắc nữa câu đến vấn đề ngoại giao, chỉ nói rằng bệnh thống phong làm mình khó chịu. Đến ngày hôm nay gặp ngoại tướng Nhật Bản cũng chỉ ngồi hai mươi mấy phút thôi thì bệnh tái phát.
Cuối cùng, đành phải sắp xếp một tham tán thay ông đi thăm ngự lăng.
Sau khi thoát thân được, bộ trưởng không nán lại thêm giây nào, lập tức trở về ngay trong đêm, như vậy coi như kịp thời gian.
Trong phút chốc tiếng cười trong viện rộn rã, khói mù ngày mai qua dần tan, mọi người hoàn toàn không thấy buồn ngủ, thu dọn hành lý ngay trong đêm.
Trước khi trời sáng, họ sợ lại có biến nên vội vội vàng vàng đến bến cảng sớm.
Trước khi lên tàu, có người gấp gáp đưa một tờ báo tiếng Nhật đén, bộ trưởng đọc xong, suy tư chau mày. Ông đưa tờ báo cho mọi người phía sau chuyền tay nhau đọc, cuối cùng đến tay Phó Đồng Văn.
"Xảy ra chuyện gì thế ạ?" Trong lòng Thẩm Hề hãy còn sợ hãi, chỉ sợ không thể lên được tàu.
"Trên báo nói, tham tán Trrung Quốc trên đường đến ngự lăng Thiên hoàng Minh Trị, xe hơi bị tấn công bằng sung."
Thẩm Hề cứng người.
Bộ trưởng thở dài, khẽ nói: "Người Nhật Bản thật thật gải giả, tin nhảm trên báo cũng nhiều.Chúng ta lên tàu trước đã."
Số vụ nhân viên ngoại giao bị tấn công không hề hiếm gặp, trước đây Lý Hồng Chương ở Nhật Bản cũng bị tấn công bằng súng, đây là nguy hiểm mà người làm ngoại giao bắt buộc phải đối mặt... Nếu như là thật, sau khi lên tàu sẽ có điện báo chứng thực, cũng có công sứ đóng tại Nhật cùng xử lý.
Dù xảy chuyện gì cũng không thể ngăn cản đoàn đại biểu lên tàu như đã định.
Trên biển cảng vàng thau lẫn lộn, người ở quốc gia nào cũng không thiếu, nếu có ám sát thì khó lòng phòng bị.
Mọi người đè nâng cao cảnh giác, vây quanh bộ trưởng bảo vệ ông lên tàu.
Vì số phóng rất ít nên Phó Đồng Văn nhường phòng ở khoang thượng hạng cho người của Bộ Ngoại giao. Họ đặt phòng ở khoang hạng nhất.
Một giờ sau khi tàu rồi khỏi bến cảng Yokohama, trái tim Thẩm Hề dần bình tĩnh lại.
Cô mở vali xách tay bằng vải ra, lấy quần áo của anh ra trước, treo vào trong tủ quần áo.
Phó Đồng Văn mỉm cười dựa vào khung cửa: "Em cứ thu dọn đi, anh đến phòng ăn xem thế nào."
"Anh không sợ nguy hiểm ư?" Cô ngừng tay lại.
"Anh là một thương nhân yêu nước, có nguy hiểm gì sao?" Anh nói nhẹ bẫng như không, "Thuận tiện hỏi Chu Lễ Tuần có điện báo mới đến không."
Không chỉ anh lo lắng cho tham tán ấy, cô cũng mang tâm trạng giống vậy.
Cô đi đến bên anh, hạ thấp giọng xuống: "Vậy anh đi đi, nhớ phải về uống thuốc đấy."
"Được." Anh đồng ý.
Phó Đồng Văn đến khoang thượng hạng, cửa cá phòng đều mở toang, tiếng cười liên tiếp vọng ra, đều là tiếng quê hương, làm anh cũng mỉm cười tùm rỉm theo. Vào trong phòng bộ trưởng, phòng khách chất đầy rương đựng văn kiện, hoàn toàn không có chỗ để đứng.
Chu Lễ Tuần và một tham tán tựa người vào một chiếc rương nói chuyện, thấy Phó Đồng Văn vào bèn nhét điện báo cho ah: "Đang định đi tìm cậu, cậu lại đến đây rồi. Đúng là sợ bóng sợ gió, báo chí phao tin đồn thôi."
Điện báo ngắn gọn, được vị tham tán đó đích thân gửi: Báo đăng tải Kiệt gặp chuyện ở khu Tây Ninh, Kyoto, đều là bịa đặt, xin hãy chuyển lời cho mọi người biết.
Là tin tức giả thôi.
Phó Đồng Văn mừng rỡ, cả người cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Bộ trưởng lấy chiếc khăn nóng mà phu nhân đưa, cười chỉ huy mọi người: "Đồng Văn đến rồi cũng tốt, giúp tôi chuyển mấy cái rương đi."
"Cậu ba là cậu ấm mà, sao dám làm phiền được." Một tham tán trêu chọc anh.
Phó Đồng Văn lắc đầu cười, xắn tay áo sơ mi lên, tự mình chuyển đồ.
Đống rương chứa văn kiện được chuyển từ nhà họ Lục trong thành Bắc Kinh đến, vẫn luôn để bên cạnh bộ trưởng và phu nhân, đều là những văn kiện quan trọng, bên ngoài rương dán dòng chữ "Bộ Ngoại giao Trung Quốc" bằng tiếng Anh. Phu nhân là người cẩn thận, mỗi lần vận chuyển đều phải kiểm tra, bà cầm một danh sách, kiểm tra số hiệu từng rương, từ đầu đến cuối, không nói lời nào.
Kiểm tra xong khi bên Phó Đồng Văn uống trà, bà mới lẩm bẩm: "Không thấy rương gỗ kí hiệu chữ T."
Mọi người đều sững sốt.
Bộ trưởng đang cầm trà định rót trà cho Phó Đồng Văn, nghe vậy bèn lập tức đặt ấm trà xuống.
"Sao có thể, đối chiếu lại lần nữa đi.: Bộ trưởng nhận lấy tờ danh sách: "Đè tôi tự làm."
Trong phòng ngoài tiếng bước chân của bộ trưởng, tiếng ma sát khi vận chuyển rương đồ thì không còn âm thanh nào khác.
Bộ trưởng nhanh chóng đối chiếu xong, cầm tờ danh sách đứng im không cử động, cũng không lên tiếng.
Rương gỗ ký hiệu chữ T đựng văn kiện ngoại giap bí mật liên quan đến Đông Bắc, Sơn Đông, Mông Cổ và Tây Tạng, toàn bộ đều liên quan mật thiết với Nhật Bản, cũng chỉ có bên Nhật Bản mới quan tâm những văn kiện này.
Sauk hi đi ngang qua Nhật Bản, cả rương văn kiện đã không cánh mà bay.
Ăn trộm tinh vi nhường này, mà còn không để lại dấu vết gì.
Bộ trưởng trầm lặng, kiểm tra lại số rương một lần nữa, cuối cùng đành phải chấp nhận sự thật này.
Ông tháo kính xuống, tựa người vào tường, đè tay trái lên mắt.
Một lúc lâu sau, ông lại đeo kính vào, nghiêm nghị nói: "Đoàn đại biểu đều có người của chính phủ hai bên, mối quan hệ phức tạp, chuyện này không được tiết lộ ra ngoài. Chờ đến khi đến New York... thì nghĩ cách tiếp."