Phó Đồng Văn không tiếp tục giả vờ nổi nữa.
Anh do dự giữa ôm và không, một lát sau, anh vẫn kéo cô vào lòng: "Vậy không đi nữa, dù sao anh vẫn ở đây."
Trong ngăn kéo có tấm vé tàu hỏa đến Bắc Kinh vào sáng ngày kia, sau này căn nhà sẽ bị bỏ trống, anh sẽ không quay lại. Vốn là người có thanh danh không tốt đẹp gì, hiện giờ tùy hứng thêm lần cuối cũng chẳng sao.
Thẩm Hề nhẹ nhàng vuốt ve, quay mặt lại kề sát lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim rõ ràng nơi ấy.
Qua một hồi lâu, cô ngước đầu lên nhìn anh.
Đôi mắt kia làm lòng anh thắt lại, anh cười thì thầm: "Anh ba không phải quân tử, cũng không trong sáng vô tư, em cứ nhìn như thế sẽ xảy ra chuyện đấy."
Nói đến đây, sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng hai người đều rõ.
"...Không có gì hết." Cô lẩm bẩm, "Anh ta cầu hôn em, nhưng em không nhận lời."
Thẩm Hề tự lên dây cót cho mình, thẳng thắn bộc bạch: "Tuy không biết ở Bắc Kinh đã có những chuyện gì đến tai anh, là người nhà họ Đoàn nói, người khác nói hay người của anh nghe ngóng được tin đồn trong bệnh viện, tất cả đều không phải sự thật. Trước đây cầu hôn em không đồng ý, sau này em vẫn sẽ không đồng ý."
Anh nhìn cô.
Anh muốn cười, cười bản thân mình say rượu mất lý trí, lại đi tin lời cô nói.
Tiếng còi xe mông lung vang lên bên ngoài cửa sổ, hình như có cả tiếng côn trùng kêu, bên kia cánh cửa có tiếng bước chân lên cầu thang. Căn phòng rơi vào yên tĩnh, cô mới nhận ra cánh cửa này không cách âm là mấy, vừa rồi...
Tay anh đỡ lấy gáy cô.
"Cô Ấu Vi là người chưa có mục tiêu cụ thể sẽ không hành động, cô ấy chọn cậu hai nhà họ Đoàn cũng tốn khá nhiều công sức." Anh cúi đầu, tìm cánh môi cô, "Chờ mợ chủ nhà người ta bị bệnh qua đời mới gả vào đó. Hai năm qua..." Hai năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, đâu gấp đến nỗi phải nói hết trong một đêm?
Người Trung Quốc khi uống rượu thích uống lúc rượu còn nóng, lên phương Bắc thưởng thức rượu trắng, về phương Nam uống Thiệu Hưng Hoa Điêu1, từ lúc hai mươi mấy tuổi anh đã nếm thử hết. Người phương Tây thích uống rượu lạnh... Rượu hôm nay anh uống là Hoa Điêu, rượu hâm nóng, như vị thuốc Trung y, uống vào cứ ngỡ không say, nhưng sau đó ngấm rất lâu.
1Một loại rượu của tỉnh Chiết Giang, đã có từ hàng ngàn năm và là một loại rượu nổi tiếng của Trung Hoa, được nấu lên khi sinh con gái, sau này cô gái ấy lấy chồng sẽ mang ra đãi khách.
Rượu ngấm bốc lên, anh như quay về năm hai mươi tuổi, lúc phong lưu phóng khoáng nhất. Lưỡi cô gái mềm mại, anh không nỡ dùng sức sợ làm cô đau, nhẹ nhàng thì lại có phần lớt phớt...
Anh thở ra một làn hơi nóng, kề bên má cô.
"Ca mổ của cha anh... tạm coi là thành công." Cô khẽ hít thở, không quên chuyện quan trọng hôm nay, "Nhưng... vẫn phải theo dõi tình hình sau này, anh hiểu mà, tuổi tác ông ấy đã lớn..."
"Bệnh viện có gọi điện thoại tới." Anh ậm ừ bên tai cô, "Khánh Hạng nghe máy."
Vậy thì tốt rồi...
Tuy Thẩm Hề không hiểu tại sao, nhưng vẫn cảm giác được Phó Đồng Văn không thích nói về chuyện cha mình, luôn vòng vo né tránh. Nghe anh nói bệnh viện thông báo tin tức, cô đoán sau phẫu thuạt Đoàn Mạnh Hòa đã dặn người đưa tin nên không nhắc nữa.
"Đêm nay không đi nữa, phải không?" Anh lẩm bẩm hỏi.
Vừa rồi buông những lời ấy là do tình thế ép buộc, lần này anh hỏi, nhưng cô không lên tiếng.
Biết rõ mà còn hỏi...
Anh cười: "Không đi nữa, vậy chúng ta lên giường nói chuyện, anh ba không đứng nổi nữa rồi."
Nói xong, anh lần tìm công tắc, ấn tắt điện.
"Anh..." Cô xấu hổ trách móc anh, lại lên giường.
"Bây giờ Ương Ương lớn rồi, không thích gọi anh ba nữa." Anh bỗng nhiên nở nụ cười.
Tình cảnh thế này, làm sao thốt ra được.
"Gọi cho anh nghe đi." Anh thủ thỉ.
Không đợi cô trả lời, một nụ hôn lại ập tới.
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi lất phất.
Mưa rơi xuống phố phường ngõ nhỏ, rơi xuống cỏ dại hoang vu trong tim, cô nghe tiếng mưa, ngơ ngẫn như anh và cô đang trú mưa dưới mái hiên của ngôi nhà đổ nát, sau lưng không phải cánh cửa gỗ mà là tường gạch, dưới chân là dòng nước quanh co, trước mắt là hàng nước như chuỗi ngọc chảy xuống mái nhà... yên tĩnh như mối tình vụng trộm thuở thiếu niên, mông lung thân thiết.
Trong chuyện này anh là người trải đời, mỗi lần thân mật đều không giống nhau.
Anh là mối tình đầu của cô, mối tình thiếu nữ ôm ấp chôn giấu trong nới sâu nhất của trái tim. Nụ hôn này nối tiếp nụ hôn khác, tỉ mỉ thưởng thức, một lát sau cảm thấy đê mê, anh thủ thỉ đầy mê hoặc: "Em thử xem."
Muốn cô học cánh của anh, quấn lưỡi anh, mút cánh môi cánh môi anh.
Thẩm Hề lúng túng đẩy anh ra.
Cuối cùng anh không thắng nổi men rượu, lảo đảo một cái. Thẩm Hề vội vàng dìu lấy anh, để anh lên giường trước. Phó Đồng Văn nghiêng người xuống gối, áo sơ mi mở hơn nửa, để lộ lồng ngực.
Trong căn phòng không có ánh sáng, đôi mắt cô rạng ngồi lấp lánh, như đong đầy nước.
Thẩm Hề lo lắng bắt mạch cho anh, nơi ấy từng nhịp đập mạnh mẽ, coi như sức khỏe anh vẫn ổn.
Phó Đồng Văn nửa mê nửa tỉnh, trong bóng tối, anh tìm kiếm khuôn mặt cô, sau đó kéo cô về phía mình.
Những chi tiết nhỏ nhặt nhất trước đây khi hai người bên nhau đều quay trở về, lấp đầy khoảng trống của hai năm. Trong hốt hoảng, cô ngỡ rằng mình đã trở lại căn nhà của của Phó gia...
Trong chăn anh trở người, ôm cả cô lẫn chăn vào lòng, ngón tay không ngừng cởi chiếc áo bằng len trắng của cô ra, men rượu làm máu trong người sôi sục, kích thích tăng cao. Dưới áo len trắng là vùng đất anh vẫn luôn khao khát, là "Tình xuân mềm tựa mỡ Bạch Phượng1", là "Trắng muốt tưởng chừng bơ thảo nguyên mới đông2"... Không phải trước đây cô chưa từng bị anh làm thế, nhưng gặp lại sau quãng thời gian dài xa cách chính là giày vò trên giường.
1Hán Việt: "Xuân đậu tô dung bạch phượng cao", trích từ bài thơ Tô nhũ miêu tả cảnh giường chiếu của trai gái, tác giả là Triệu Loan Loan, một kỹ nữ nổi tiếng trong phường Bình Khang, thành Trường An đời Đường.
2Hán Việt: "Hoạt nhị sơn ngưng tái tượng tô.", chỉ bộ ngực của Dương Quý Phi. Tương truyền khi Dương Quý Phi tắm xong, quần áo buông lơi, để lộ khuôn ngực đầy đặn. Đường Huyền Tông trông thấy đã phải thốt lên: "Mềm mại như thịt đầu gà mới bóc." An Lộc Sơn đứng bên cạnh đối rằng: "Trắng muốt tưởng trừng bơ thảo nguyên mới đông."
Nơi lạ lẫm nhất, là nơi quen thuộc nhất, cho nên là nơi mất hồn nhất.
"Anh ba..." Thẩm Hề thấp giọng xin tha.
Anh hôn cổ cô, "ừ" một tiếng rất nhỏ, nói như không hài lòng: "Cơ thể Ương Ương dễ nóng hơn trước đây... lớn hơn nhiều rồi."
Trong lòng anh, cô mãi mãi là một cô bé, những cô gái bằng tuổi trong gia đình bình thường đã lấy chồng sinh con từ lâu, trong bệnh viện cô cũng độc lập xử lý công việc. Ở đây, trong chiếc chăn bông vùi sâu vào lòng anh, cô mới chỉ là "lớn hơn nhiều rồi".
Thẩm Hề nghe tiếng hít thở sâu dần, thầm đoán phải chăng anh đã ngủ thiếp đi.
Giọng nói trầm trầm mơ màng của anh lại cất lên: "Có một câu, Ương Ương đã nghe bao giờ chưa?"
Anh không nói, sao cô biết được?
"Mong sao nhân gian trên trời, hoan lạc vui vẻ." Tiếng anh nhỏ dần, "Năm nào... cũng là đêm nay.1"
1Hán Việt: "Nguyện thiên thượng nhân gian, chiếm đắc hoan ngu, niên niên kim dạ." trích từ bài thơ Nhị Lang Thần – Viêm quang tạ của Liễu Vĩnh thời Tống.
...
Tình nồng ý đượm đều nằm trong một câu, chứa đựng tâm trạng bất cam của cuộc chia ly trước đây, nỗi nhớ nhung khi hai người trời Nam đất Bắc và cả niềm vui đêm nay được ôm trong lòng người mình thương vẫn hằng mong, Thẩm Hề lặng yên không lên tiếng, vuốt ve khuôn mặt anh, anh đã say ngủ rồi.
Một đêm mưa, từ đêm khuya đến khi mặt trời ló dạng.
Năm rưỡi sáng, Thẩm Hề mở choàng mắt, mơ mơ tỉnh tỉnh nhìn gương mặt bên cạnh mình. Anh đang say giấc nồng, bàn tay đặt trong áo len cô. Chăn bông xộc xệch đắp ngang eo, che nửa người dưới của anh và nửa người trên của cô. Bàn chân Thẩm Hề lạnh buốt, cử động mấy cái vẫn lạnh. Cô đỏ mặt tía tai nắm lấy cổ tay Phó Đồng Văn.
Khẽ khàng kéo tay anh rời khỏi áo mình... áo lót bằng vải mỏng bên trong đã bị anh vần vò thê thảm.
Hơi liếc mắt nhìn, anh vẫn ngủ say.
Sau đó cô rón rén cởi chiếc áo len màu trắng ra, mặc lại áo lót bên trong, từ đầu đến cuối không dám thở mạnh, như sinh viên đại học yêu vụng yêu trộm rồi để chân trần, xách giày chạy ra ngoài.
Trở tay khép hờ cửa, bên tay trái là nhà vệ sinh.
Bố trí nơi này Thẩm Hề biết rất rõ, đi giày xong, vừa vào trong cô bèn vội vàng rửa mặt, dùng nước súc miệng trên bệ, còn lược thì không tìm thấy, nhìn mái tóc xõa tung của mình qua gương, cô dùng ngón tay cào mấy cái, tách thành hai bím tóc.
Nhìn xung quanh, anh không hề bày biện trang trí lại, nhưng trên cửa sổ có thêm hai chậu cây.
Cô ra khỏi nhà vệ sinh, Đàm Khánh Hạng ở tầng dưới nghe thấy tiếng động liền ngước đầu lên nhìn.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Đàm Khánh Hạng không nhịn được cười, khẽ vẫy tay với cô, nhỏ giọng hỏi: "Ăn sáng nhé?"
Thẩm Hề đáp "ừ", nhẹ nhàng xuống tầng.
Trong bếp không chỉ có Đàm Khánh Hạng, mà có cả Chu Lễ Tuần, hai người đàn ông cũng mới vừa ngủ dậy, mặc áo sơ mi lôi thôi lếch nhếch, tay áo xắn cao, mồm nhai cơm nắm ngũ cốc và sữa đậu nành. Vì hôm qua hai người "đứng ngoài quan sát" màn trùng phùng làm hòa đầy xúc động qua một cánh cửa nên Thẩm Hề vừa chạm mặt anh ta thì xấu hổ ngồi xuống mép bàn ăn.
Phòng bếp vốn nhỏ hẹp, ba người chen chúc.
Đàm Khánh Hạng đẩy lọ sứ đựng đường trắng đến trước mặt Thẩm Hề, rót cho cô một bát sữa đậu nành mới: "Hai năm qua chưa gặp."
Vốn phải nói từ hôm qua, nhưng tối qua anh ta không phải nhân vật chính, đành phải gác đến hôm nay.
"Cái ngày... tôi và anh ấy cùng ăn cơm, chắc hẳn anh đã đi cùng." Thẩm Hề nói.
"Đùa à, tôi đến đấy làm gì?" Đàm Khánh Hạng buồn cười, "Hơn nữa, cậu ta mặc áo khoác của tôi, tôi làm sao đi được."
Chu Lễ Tuần cười giễu cợt: "Dùng cả cà vạt của tôi nữa."
...
Thẩm Hề biết hai người ấy sắp trêu mình, bèn bưng bát, uống một hớp sữa đậu nành.
Đàm Khánh Hạng đã có tình hữu nghị khá thân thiết với Thẩm Hề, cũng biết rất nhiều chuyện của cô và Phó Đồng Văn, có những lời không thích hợp nói tỉ mỉ trước mặt Chu Lễ Tuần, bởi vậy anh ta không nói gì thêm mà tiếp tục chủ đề vừa rồi với Chu Lễ Tuần.
Nghe bọn họ nói chuyện một lát, Thẩm Hề hiểu rõ một số nghi hoặc. Trước đây cô cảm thấy có chút kỳ lạ, Chu Lễ Tuần vượt biển về Trung Quốc chỉ vì giúp đỡ Phó Đồng Văn xử lý việc gia đình thôi sao. Hóa ra anh ta giúp anh chỉ là thứ yếu, đến Bắc Kinh gặp bộ trưởng Bộ Ngoại giao mới là chuyện quan trọng.
Đàm Khánh Hạng giải thích với Thẩm Hề: "Hai năm qua chính phủ một mặt ủng hộ tham chiến, một mặt cũng chuẩn bị cho chiến tranh thắng lợi. Bắc Kinh đã tập hợp rất nhiều quan chức ngoại giao, mọi người đều đang nghiên cứu những điều lệ của công pháp quốc tế, nếu chiến tranh thắng lợi, sẽ thuận lợi cho chúng ta lấy lại chủ quyền của Sơn Đông."
Tuy Thẩm Hề không quan tâm đến chiến tranh, nhưng rất nhiều bạn học đều ở hai nước Anh, Pháp nên ít nhiều cũng có đôi phần hiểu biết về tình hình chiến sự.
Năm ngoái phe Đức, Áo bắt đầu thua cuộc, Trần Lận Quan cũng gửi thư viết như thế.
Con đường cứu nước anh vẫn luôn thực hiện, chưa từng bận tâm danh tiếng mình tốt hay xấu, chỉ quan tâm những điều thực tế, từ trước đến nay chưa bao giờ đơn giản như viết một bài báo hay hô một khẩu hiệu.
Chiếc thìa khuấy sữa đậu nành nhẹ nhàng gõ vào bát, cô như thiếu nữ nhớ người trong tim.
"Là Đồng Văn thuyết phục tôi về nước." Chu Lễ Tuần là tiến sĩ Luật, cười kể rằng: "Cậu ta là người rất biết cách mê hoặc lòng người, tôi không thể kháng cự lại sức quyến rũ này, sức quyến rũ của việc dùng tri thức mình học cả đời để góp sức cho tổ quốc."
Thẩm Hề tò mò hỏi: "Tiên sinh chuẩn bị lên đường đến Bắc Kinh ư?"
Đàm Khánh Hạng và Chu Lễ Tuần nhìn nhau.
Thật ra vốn định là ngày mai Phó Đồng Văn sẽ đến Bắc Kinh, nhưng hiển nhiển kế hoạch phải thay đổi rồi.
Hai người ngầm hiểu, cùng nhoẻn cười mà không nói gì.
Chu Lễ Tuần lên tầng thu dọn hành lý trước, chuẩn bị lên tàu hỏa.
Trong phòng bếp chỉ còn lại cô và Đàm Khánh Hạng, anh ta mới hạ thấy giọng hỏi cô: "Còn cô và Đoàn Mạnh Hòa?"
Thẩm Hề lắc đầu: "Đều là tin nhảm."
Dù trong bệnh viện thường xuyên có tin như thế lan ra, nhưng thực ra cô và Đoàn Mạnh Hòa chỉ là bạn bè, trừ vụ cầu hôn đột ngột ra thì không có bất cứ chuyện gì quá đáng. Nhưng nơi này không phải New York, phụ nữ đàn ông hẹn nhau ăn bữa cơm hay nói thêm mấy câu với nhau đều bị quy có quan hệ yêu đương. Lời đồn không dừng lại được, cô cũng hết cách, nữ bác sĩ ở bệnh viện này ngoài cô ra còn có một bác sĩ nội trú phụ khoa nữa, được nhiều người theo đuổi, nhưng cũng không thoát khỏi tình cảnh này.
Đoàn Mạnh Hòa và thủ tướng là họ hàng, anh ta cùng là phó viện trưởng, đương nhiên bị chú ý nhiều hơn, liên lụy đến cả cô.
Đàm Khánh Hạng cười: "Nếu sớm biết chỉ là hiểu lầm, tôi nên đến bệnh viện ôn lại chuyện cũ với cô, thường xuyên qua lại là hiểu hết rồi."
Anh ta nói không sai.
"Đồng Văn cậu ta..." Đàm Khánh Hạng thở dài, "Năm ấy bệnh nặng suýt mất mạng, dù không nói nguyên nhân do đánh mất cô, nhưng khi đó bị giam lỏng, nhụt chí, cô lại rời đi, cậu ta bị ảnh hưởng rất lớn." Giọng anh ta rất nhỏ, "Đời người ngắn lắm, nếu không muốn buông tay, sau này hai người đừng buông nữa, được không?"
Thẩm Hề bị anh ta chọc cười.
Hai người nói chuyện một lát, về khoảng thời gian hai năm cô ở Thượng Hải, Phó Đồng Văn ở Bắc Kinh. Cuối cùng Thẩm Hề không kiềm lòng được, thổn thức: "Bác sĩ Đàm, anh có cuộc sống riêng của mình không? Dù sao chúng ta cũng coi như là bạn chí cốt, không nhất thiết chỉ nói về anh ấy..."
"Tôi?" Đàm Khánh Hạng suy nghĩ, "Rất vô vị."
Anh ta tự nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi: "Y tá trong bệnh viện các cô, còn ai chưa lấy chồng không? Mẹ đang giục tôi kết hôn, giục đến mức sắp nhảy sông rồi. Nhưng nếu kết hôn với tôi, e rằng phải tới Bắc Kinh tìm bệnh viện khác làm việc." Nói xong lại thở dài, "Trước kia Đồng Văn nhờ người sắp xếp cho tôi hai vị tiểu thư, cô biết hoàn cảnh của tôi đấy, không tiểu thư nào dám lấy, thôi thì lấy một người bình thường vẫn hơn.'
Thầm Hề nhớ tới Tô Khánh, bèn hỏi thầm: "Cái vị... Tô tiểu thư ấy, anh không muốn cô gắng tiếp ư?"
Đàm Khánh Hạng ngẩn người, lắc đầu không nói.
Anh ta thu dọn bát đũa đã dùng xong cho vào bồn rửa bát.
Thẩm Hề nghĩ đã chạm vào vết thương lòng của anh ta, cảm thấy áy náy, chợt nghe thấy anh ta quay lưng về phía mình, cười nói: "Bảo cô giới thiệu giúp một y tá, cô lại lấy chuyện trước đây của tôi ra đáp trả, Thẩm Hề, chúng ta có phải là bạn bè không đấy?"
Quả xứng danh bạn tốt, bản lĩnh giả vờ đúng là một chín một mười.
Thẩm Hề thuận theo anh ta: "Được, tôi sẽ giúp anh để ý."
Sáng hôm nay là ngày cô khám bệnh, không thể không đến bệnh viện, dù không nỡ, nhưng vẫn phải đi.
Bên giường, Thẩm Hề quỳ cạnh gối anh nằm, nhìn gương mặt anh, cảm thấy không hề có dấu tích của tuổi tác, ngược lại còn đẹp trai hơn cả ngày xưa. Cô ngắm mãi, nhận ra mình quả là ngốc, vì vậy để lại mấy chữ trên bàn, rồi chọn một bình mực rỗng đẹp nhất trên giá sách chặn lên, sau đó rời khỏi nhà.
Trong phố, hàng xóm đều đang tất bật, thu dọn nhà bếp, nấu cơm trong mưa.
Mưa vẫn chưa tạnh, đàn ông phải đến cơ quan đều đang tìm đồ đi mưa, Thẩm Hề hỏi mượn Đàm Khánh Hạng một chiếc ô, anh ta không quá quen vị trí đồ đạc trong nhà, tìm trước tìm sau đều không thấy, cô đành phải mượn nhà hàng xóm cách vách, chủ nhà nhìn thấy cô thì ngạc nhiên: "Cô Thẩm à? Cô về rồi ư? Tôi còn nghĩ căn nhà của cô bán cho người của xã hội đen rồi cơ. Bên ngoài căn nhà ấy đều có người của xã hội đen đứng canh gác... làm chúng tôi sợ chết luôn, cô biết không, những người hiền lành như chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đấy..." Thẩm Hề không biết phải giải thích như thế nào, ấp úng nói mình đang vội đi làm.
Người nọ vào nhà tìm ô cho cô, được người già trong nhà nhắc nhở mấy câu, có lẽ đoán Thẩm Hề cũng liên quan đến giới xã hội đen nên khi cầm ô ra ngoài còn vô cùng khách sáo, như thể vừa rồi chưa hề than thở, mỉm cười đưa ô. Cô cười nói mấy ngày nữa sẽ tới trả ô, người nọ vội đáp: "Cô Thẩm cứ lấy dùng đi, không cần trả gấp, trong nhà còn rất nhiều."
Cô sợ không kịp giờ khám bệnh, vội vã rời đi.
Thời gian khám bệnh buổi sáng thường xuyên bận rộn, có điều hôm nay khác mọi ngày, khi nói chuyện với bệnh nhân cô nhớ đến anh, viết chẩn đoán cũng nhớ đến anh, ngay cả lúc ăn trưa, nghe mấy bác sĩ nội trú tán gẫu về mưa lớn hôm qua làm một đoạn đường bị ngập cũng nhớ tới anh.
Sau bữa trưa, cô về văn phòng của mình, bác sĩ bên cạnh đang nghe đài vô tuyến.
Tiếng đàn hồ réo rắt không nghỉ, Kinh kịch nối tiếp không ngừng.
Cô chống tay lên má, cùng nghe đài với người ta, trong lòng lặp đi lặp lại ba chữ... "Phó Đồng Văn"
Điện thoại reo vang.
Cô bừng tỉnh, hắng giọng, nhấc ông nghe lên: "Xin chào."
Đầu bên kia có tiếng lật sách.
Dường như ngay giây phút đó, cô đã đoán ra là anh...
"Anh đang nghĩ, tối nay nên chọn nhà hàng nào." Anh nói, "Phải chăng cần một chai rượu hảo hạng."
Anh đang đề nghị hẹn hò với cô ư? Theo trình tự yêu đương nghiêm túc.
"Đừng uống nữa." Cô do dự.
Tối qua say không biết trời trăng là gì, còn uống nữa sẽ không tốt cho sức khỏe.
Trong điện thoại, anh bật cười: "Mấy giờ em tan làm? Anh định đến bệnh viện thăm cha, nhân tiện đón em luôn."
"Năm giờ, hoặc..." Giọng cô nhỏ đi, "Anh đến sớm hơn cũng được, sau giờ khám bệnh buổi sáng, thời gian của em rất tự do."
May mà bình thường trong phòng làm việc vẫn chuẩn bị quần áo, không đến nổi không có gì để mặc hẹn hò.
Anh lại cười.
Cười đến nỗi không hiểu sao cô thấy lúng túng: "Anh cười gì..."
"Anh đang cười mình, một người đàn ông không có công ăn việc làm đàng hoàng, dùng sự đợi chờ dài đằng đẵng để bỏ phí cả một buổi sáng." Anh trả lời, "Anh đang ở nhà hàng kiểu Tây gần bệnh viện các em, hương vị món ăn không mấy đặc sắc, nếu em có thể tan ca sớm hơn một chút, anh sẽ rất vui khi tới đón em bây giờ."