Vừa ăn cướp vừa la làng.
Thẩm Hề nghe giọng điệu của anh như đang trêu đùa mình, liền cố tình nghiêm mặt:"Từ lúc anh vào phòng, em chưa nói với anh lấy một câu, em không vui chỗ nào?"
"Anh đi lấy gương để em soi nhé." Anh toan rời khỏi sập.
Thẩm Hề tưởng anh đi thật, bèn vội kéo lại:"Trong phòng ấm, ngoài trời lạnh, đừng đi tới đi lui nữa."
Câu này đúng ý anh.
Phó Đồng Văn đưa tay kéo tấm da chồn đen dưới chân cô lên, giũ tung ra, giúp cô đắp lại lên đùi.
Hóa ra anh không định đi, chẳng qua là trêu đùa. Thẩm Hề hối hận vì bị mắc lừa, lườm anh một cái, anh cởi áo vest kẻ sọc bằng vải nỉ mềm ra, mùa đông mà anh không biết lạnh, chỉ mặc áo sơ mi và gi lê.
"Cũng đắp cho anh nhé?" Anh hỏi nhỏ.
Thẩm Hề nhếch môi, vẫn nín thở.
Phó Đồng Văn mỉm cười nắm cổ tay cô, áp lòng bàn tay cô lên trán mình:"Em sờ thử xem."
Đương giữa mùa đông nhưng trán anh lại mướt mồ hôi, toàn là mồ hôi lạnh.
"Anh đau đầu thật à?" Vừa rồi cô còn nghĩ anh giả vờ, nhưng vừa chạm lên trán anh, tim cô bỗng run lên.
"Đã lúc nào lừa em chưa?" Anh nhìn cô cười.
"Em đi gọi anh Đàm."
"Anh gọi rồi, gọi khi vào viện, một lát nữa sẽ đến."
"Khi anh ra ngoài đã đau đầu chưa? Hay lúc về mới bị?"
"Cả tối nay đều đau."
"Từ lúc xem kịch ư?"
Phó Đồng Văn cười thành tiếng:"Cả đống câu hỏi của em, vừa rồi Khánh Hạng cũng hỏi. Trong viện có hai bác sĩ đúng là phiền."
Con người anh, càng không khỏe thì càng thích cười.
"Vậy em không hỏi nữa, anh mau dựa vào em đi." Thầm Hề muốn để anh nghỉ ngơi nên không nói gì thêm.
Thấy Thẩm Hề không còn tức giận, Phó Đồng Văn không tựa vào người cô.
Anh ngả người vào bức tường, ngồi song song với cô:"Khúc kịch tối nay em đã nghe bao giờ chưa?"
"Chưa ạ, số vở kịch em từng nghe rất ít." Hồi nhỏ có nghe, nhưng đa phần không nhớ nổi nữa, sau này trốn tới Bắc Kinh, ở trong động thuốc phiện thì ai hát cho nghe? Tiếp đó tới New York, nhóm du học sinh cũng bài trừ tập tục cũ, không thích nói về hí kịch và cổ văn.
"Hồng Loan Hi." Anh lẩm bẩm, "Nói về một lão già có chút gia sản, vì con gái mà cho một chàng thư sinh tinh thần sa sút về ở rể."
"Sau này thư sinh đỗ trạng nguyên, vứt bỏ tiểu thư ấy sao?" Thẩm Hề đoán.
Những vở kịch đều được biên soạn na ná nhau, nghìn bài như một, giống như đúc từ một khuôn ra. Cho dù khi nghèo hèn vợ chồng tình sâu nghĩa nặng đến mấy, một khi chàng trai đỗ trạng nguyên, liền trở thành kẻ thay lòng đổi dạ.
"Đoán đúng rồi." Anh cười, "Nhưng trong kịch không có nửa phần sau. Trong câu chuyện nguyên tác thì có, Kim Ngọc Nô đánh tình lang bạc bẽo¹. Vở kịch này chỉ lấy nửa đoạn trước, đến cảnh vui mừng thì kết thúc."
¹Một tiểu thuyết Bạch thoại ngắn thời Minh, tác giả là Phùng Mộng Long.
"Có lẽ chỉ diễn đến cảnh vui mừng cũng hay." Cô cười, dù sao cũng là mừng thọ.
"Đúng vậy." Anh khẽ cảm thán rồi bất chợt giọng nhỏ xuống. "Ương Ương của chúng ta cũng từng là một tiểu thư."
Sợ chạm đến nỗi buồn trong lòng cô, anh không nói nữa.
"Nếu nói đến tiểu thư, vị tối nay mới là hàng thật giá thật." Cô bỗng nói.
Phó Đồng Văn không nhịn được cười:"Em vừa nhắc đến, đầu anh lại càng đau thêm."
"Em chỉ thuận miệng nói thế thôi." Thẩm Hề nghĩ một đằng nói môt nẻo, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Anh cứ cố chịu mãi thế cũng không phải là cách, hay là để em đi giục, ít nhất còn mang về cho anh tách trà nóng."
Cô đắp tama da chồn lên người Phó Đồng Văn, bước qua chân anh toan xuống giường.
Chợt eo bị ai đó siết chặt, Phó Đồng Văn ôm kéo cô về, Thẩm Hề buồn cười:"Em không giận mà."
Anh tì cằm vào hõm vai cô, giọng trầm xuống:"Anh đuối lý rồi. Anh ba cũng trọng thể diện và càng muốn giữ lại mặt mũi khi ở bên em."
Tiếc thay Thẩm Hề đã thấy anh khi suy sụp nhất.
Không quyền không thế, toàn bộ chuyện kinh doanh rô vào tay cha, bị giam lỏng trong viện, ra khỏi cửa là mười mấy ngưòi cầm súng trông chừng cả ngày lẫn đêm.
"Buổi tối tiễn cô ấy, cha cũng sắp xếp người mang súng đi theo. Vừa rồi giữa đường xe hỏng, không thể bước xuống, đành phải ngồi trên xe, chẳng khác nào dí súng ép anh kết hôn. Em biết đấy, anh ba có thể vì tiền mà xem nhẹ mạng mình. Trước đây, kết hôn là chuyện không quan trọng, nhưng khi em ở đây, mọi chuyện đã khác."
Anh im lặng giây lát rồi tiếp tục bộc bạch :"Hiện giờ phải giải quyết tình thế này thế nào, anh buộc phải nói thật với em, cứ đi bước nào hay bước nấy đã, cô ấy về đây cũng hay, có thể giúp anh thoát khỏi cảnh giam cầm này."
Lời Phó Đồng Văn nói là thật.
Trước khi anh về, toàn bộ người trong viện đã bị thay hết. Trừ Đàm Khánh Hạng là bác sĩ riêng và Vạn An do lão phu nhân đưa tới thì chỉ còn Thẩm Hề là người của anh. Bên trong có vô số cặp mắt, bên ngoài có vô số khẩu súng...
Cô Ấu Vi trở về đã giúp anh rất nhiều, không cần anh nói, Thẩm Hề cũng hiểu. Ít ra câu nói hôm nay của cô sáu đã nhắc nhở cô, Cô Ấu Vi có thể giúp Phó Đồng Văn được thả trước thời hạn.
"Thế cục thay đổi theo ngày, bốn tháng bị bỏ phí trong viện, lòng anh nóng như lửa đốt."
Anh ngừng lại ở câu đó.
Trong thư phòng yên tĩnh lạ thường.
Than trong chậu nổ lép bép, có viên than bị gãy làm đôi, cháy thành tro.
Thẩm Hề không ngờ mình nói đùa một câu có ý ghen tuông, lại làm anh bộc bạch lòng mình.
"Con gái ghen tuông... rất bình thường, đâu phải anh không hiểu. Nếu em cảm thấy anh không xứng đáng, em sẽ không đến tìm anh, càng không quyết định ở lại." Thẩm Hề chầm chậm thở nhẹ một hơi, "Nếu điều em muốn chỉ là cuộc hôn nhân trọn đời trọn kiếp thì hôm nay em đã đòi anh rồi. Nhưng điều em và anh cùng mong muốn giống nhau, nên em có thể hiểu những gì anh làm, những gì anh nói."
Trước đây cô cảm thấy, nếu một cô gái chỉ cầu mong bình an hạnh phúc mà đi theo một người đàn ông ôm lòng cứu nước thì quá thiệt thòi, thiệt thòi cho chính bản thân mình. Nhưng nếu mọi người đều cầu mong quốc thái dân an thì không thể gọi là thiệt thòi hy sinh, khi hai người cùng một mục đích, cùng một chí hướng, họ sẽ dốc hết sức lực để hoàn thành tâm nguyện của mình.
"Giống như ạnh Đàm vậy, anh ấy mong muốn bảo vệ anh bình an, không chỉ vì hai người là bạn, mà còn vì có cùng chí hướng. Em cũng thế." Thẩm Hề hiếm khi nói hùng hồn như vậy, nên mỉm cười ngượng nghịu, "Em thích anh, không chỉ vì anh được phái nữ thích."
Nói linh tinh gì thế này. Mặt Thẩm Hề đỏ rần.
Phó Đồng Văn mỉm cười, nhìn cô, không lên tiếng.
Chợt có người gõ lên khung cửa.
Cô đẩy cánh tay anh ra, xỏ giày bước xuống đất, chỉnh sửa lại áo xống.
"Hốt hoảng cái gì?" Đàm Khánh Hạng bưng bát thuốc vào, "Tôi là bác sĩ Tây y, hai người có cởi sạch trước mặt tôi, tôi cũng không muốn nhìn."
Thẩm Hề lúng túng đỏ mặt, lườm Đàm Khánh Hạng nhét bát thuốc vào tay Phó Đồng Văn, cười hỏi:"Tôi nói này, trên tàu hai người từng ngủ chung, đến Quảng Châu cũng ngủ chung, ở đây cũng ngủ cùng nhau hơn nửa tháng rồi, sao cô còn e thẹn như gái chưa chồng thế hả? Mỗi lần tôi vào phòng đều thấy động tác này."
Đàm Khánh Hạng bắt chước Thẩm Hề, vờ cuống quýt kéo vạt áo, lòng bàn tay trượt qua vạt trước, vuốt thẳng nếp nhăn:"Đúng không?"
"Càng nói càng chẳng ra làm sao." Phó Đồng Văn bật cười, trả lại bât thuốc cho anh ta, "Gọi Vạn An vào đi."
Nhân lúc Đàm Khánh Hạng đi gọi người, anh vẫn không quên liếc cô.
Vạn An bước vào, hành lễ.
"Từ ngày mai, cậu dạy cô Thẩm đánh bài."
"Dạ?" Vạn An ngơ ngác nhìn Thẩm Hề, "Cô Thẩm muốn học loại nào?"
Thẩm Hề cũng mù mờ:"Là ý của cậu ba, cậu hỏi anh ấy đi."
"Các dì, các cô thích chơi loại nào thì dạy hết cho cô ấy." Phó Đồng Văn đáp.
"Vâng."
"Đi ra đi."
"Vâng." Vạn An do dự, "Đã dọn dẹp phòng ngủ xong rồi ạ."
"Đêm nay ngủ ở đây, cậu sắp xếp đi."
"Ở đây ạ?"
Ở đây?
Hai người cùng nhìn Phó Đồng Văn.
Phó Đồng Văn rời khỏi sập:"Đúng vậy, ở đây."
Vạn An không nhiều lời, lập tức ra ngoài gọi người bưng thêm chậu than vào rồi thu dọn giường chiếu. Trải sẵn chăn đệm và để quần áo ngủ sạch sẽ ở bên gối xong, bọn họ rời khỏi.
"Học đánh bài để làm gì hả anh?" Cô tò mò, "Ở New York em cũng từng chơi với đám Uyển Phong, nhưng là bài Tây."
"Bài Tây cũng được, mạt chược cũng được, đều học sơ qua, sau này có thể giúp anh ba."
Có thể giúp anh đương nhiên là tốt, cô không nghĩ nhiều, tới bên giường nhìn quyển sách anh vừa cầm lên, Tây Du Ký ư?
"Sao bỗng nhiên lại đọc quyển này?" Thẩm Hề khó mà tưởng tượng nổi.
"Dùng để dỗ em vui." Anh cười, "Vừa rồi người làm ở đây, không tiện nói."
Thẩm Hề càng khó hiểu hơn:"Có gì mà không tiện nói?
Một con khỉ họ Tôn đi Tây Thiên thỉnh kinh, sao anh nói như là sách cấm cuối thời Thanh vậy?
Phó Đồng Văn đang cầm áo ngủ định thay, thấy cô gặng gặng hỏi liền lấy cuốn sách tới, ngồi bên mép giường. Anh ôm cô vào trong lòng, lật sách trước mắt cô.
"Anh tìm cho em xem." Anh nói.
Thẩm Hề nhìn anh lật tới chương bảy mươi hai...
Động Bàn Ty bảy tinh mê gốc, suối Trạc Cấu Bát Giới quên hình¹.
¹Nghĩa là: Động Bàn Ty, bảy yêu tinh mê hoặc, suối Trạc Cấu, Bát Giới suýt quên mình.
Động Bàn Ty? Cô nhớ mang máng là viết về yêu tinh nhện.
Ngón tay Phó Đồng Văn trượt xuống, dừng lại ở một chỗ, cô mở to mắt định nhìn, nhưng trước mắt chợt hoa lên, quyển sách đã bị ạn gập lại.
"Thôi, không xem thì hay hơn." Anh ném cuốn sách đi.
Thẩm Hề nhặt lại:"Giấu giấu giếm giếm, rốt cuộc là sao?"
"Chuyện khuê phòng."
Định hù ai, đây là Tây Du Ký mà. Thẩm Hề không tin:"Chưa bao giờ anh nói thật cả."
Phó Đồng Văn nở nụ cười, nghiêng người nằm xuống gối, đầu gối lên cánh tay:"Anh luôn nói thật với em mà." Nói xong còn kéo cổ tay cô, "Không muốn em đọc vì có lý do, được rồi không xem nữa."
Anh càng cười, cô càng không tin.
Thẩm Hề giãy khỏi anh, lật sách nhanh hơn.
Cuối cùng lật đến chương bảy mươi hai, cô nhớ chỗ anh chỉ vừa nãy, nhìn kỹ, đến đoạn Tôn Hành Giả xem trộm yêu tinh nhện tắm rửa:"Áo lụa khuy đã cởi, quần là cũng cởi dây... thân ngọc ngời như tuyết... đùi nở tròn trắng mịn, gót sen nhỏ xinh xinh. Một khúc tình giữa thân, huyệt phong lưu lồ lộ..."
Trời ạ, trong tám mươi mốt kiếp nạn trừ yêu diệt ma, viết tỉ mỉ cảnh yêu tinh tắm thế này làm gì?
Ánh mắt trêu chọc của Phó Đồng Văn khiến cô gấp sách lại cũng không được mà vứt sách đi càng không xong, đành phải giả bộ tiếp tục lướt ngón tay xuống dưới, làm như đang tìm kiếm.
Anh cười ngồi dậy, ghé sát vai cô:"Tin anh chưa?"
Cô khép sách lại, "ừ" một tiếng, chột dạ bởi những con chữ chi chít, qua quýt trả lời anh.
Phó Đồng Văn nhẹ nhàng kéo cô tới.
Trong căn phòng xa lạ, trên chiếc giường xa lạ, cô càng trở nên thận trọng hơn.
Anh cười tươi, cúi đầu kế bên gương mặt cô:"Em cúi đầu thấp thế này, giống như con gái nhà người ta bị trói lên kiệu, lần đầu tiên nằm trên giường anh ba vậy."
"...Anh không đau đầu nữa à?" Cô lẩm bẩm. Da mặt dày hơn nữa cũng bị anh mài cho mỏng.
"Đau đầu cũng không thể bỏ qua chuyện này." Anh lại cười.
Bên ngoài tấm rèm vải bông vừa dày vừa nặng là hành lang không người vắng vẻ, ánh đèn lập lòe trên cửa sổ dán giấy, không hề có âm thanh nào.
Gió bấc thổi dữ dội bên ngoài cửa sổ tạo thành tiếng vù vù, hối hả vội vã cuốn lên cát bụi mù mịt trong thành Bắc Kinh. Chỉ nghe tiếng gió thôi cũng có thể tưởng tượng ra đất vàng đang tung bay trên con đường bên ngoài cửa lớn nhà họ Phó, làm nghẹt mũi cay mắt.
Căn phòng mênh mông, không có màn che, bốn phía trống trải đều là ánh sáng của đèn bàn, như khi ở trên ga tàu hỏa, có người nhìn chằm chằm bọn họ. Tay anh đặt trên người cô, dường như thế nào cũng không thuận tay, cách một lớp áo hay luồn vào trong cũng vậy.
Tuyết trên ngực, để chàng ngắt...
Hai vai Thẩm Hề đỏ rần, cô từ trên nhìn xuống nửa khuôn mặt và đôi mắt anh, gương mặt anh vùi trước người cô, hơi nóng thở ra thành một lớp sương mỏng phủ lên chiếc kính gọng vàng...
***
Trong viện có người đang cười, tiếng bước chân càng nhanh hơn.
Chỉ có ủng quân đội mới tạo thành tiếng bước chân này, Phó Đồng Văn đã đoán được vị khách tới là ai, bèn ngẩng đầu, nhìn đồng hồ để sàn qua tròng kính đầy hơi nước, mười giờ năm mươi.
Tấm rèm vải bông soạt một tiếng, người tới đã bước vào bậc cửa.
"Đứng đấy cho anh." Phó Đồng Văn khẽ cười mắng:"Chị dâu cậu còn ở trong phòng, tự tiện xông vào thì ra thể thống gì?"
Tiếng bước chân lập tức dừng lại. Quả nhiên anh hiểu chú năm nhà mình, nếu không nói câu ấy, người đã xông vào rồi.
Phó Đồng Văn lấy chiếc khăn bên gối, nhét vào tay cô hạ thấp giọng:"Lau đi."
Lại còn không biết xấu hổ nói ra. Anh quỳ trên giường, cô đá đầu gối anh một cái, anh bật cười. Cô dùng khăn lau nửa người trên, cúi đầu mặc quần áo. Khi ngẩng đầu lên thấy anh vẫn đang cúi đầu nhìn mình bèn im lặng đẩy anh ra. Cô nhét khăn xuống dưới gối, đi tất xong, phủ tấm da chồn đen lên tấm chăn lộn xộn, tiện tay vớ lấy ấm trà.
Sau đó mới vén rèm, sải bước ra ngoài.
Ánh sáng trong phòng hắt ra tận bên ngoài.
Chàng trai có sống lưng thẳng tắp, trên người mặc quân trang xấu hổ nở nụ cười với Thẩm Hề, khuôn mặt còn đỏ hơn cả cô, như được thoa son:"Chị dâu... em thật sự không biết chị và anh ba ngủ trong thư phòng, thấy bên trong sáng đèn liền hồ đồ." Nói xong, cậu ta nhanh chóng bổ sung một câu khách sáo hơn, "Trời lạnh thế này, đã thêm chậu than chưa? Đừng để cảm lạnh nhé."