Diệp Tinh không tiếp lời, nhìn về phía xa: “Mười phút nữa là đến trận truyền tống tiếp theo rồi, chúng ta đi một ngày nữa là sẽ tới khu vực của phủ Ba Quân.”
Đã mấy ngày trôi qua, chuẩn bị tới bến đỗ cuối cùng.
Vũ Mạch nghe xong thì không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Cô ta nhìn Diệp Tinh, cảm kích vô cùng. Dọc theo đường đi, nếu không phải nhờ có Diệp Tinh thì chắc chắn hai chị em họ sẽ không tới được đây.
Hai mắt Vũ Hoành cũng sáng lên, hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi, ánh mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Bốn người tiếp tục đi về phía trước, nháy mắt đã là ngày hôm sau.
...
Đây là một khu vực cao lớn đồ sộ, cách đó không xa là một tòa cung điện khổng lồ sừng sững.
“Phủ Ba Quân!” Vũ Mạch Vũ Hoành nhìn thấy cung điện khổng lồ thì tràn đầy kích động, rốt cuộc bọn họ đã tới được nơi này rồi.
Đến được đây thì không còn phải lo lắng vấn đề an toàn nữa.
Bởi vì không ai dám càn rỡ ở khu vực này.
“Diệp Tinh đại nhân, đã tới được nơi này rồi, để ta mở quả cầu pha lê kia ra cho ngươi.” Vũ Mạch nhìn Diệp Tinh, cười nói.
Quả cầu pha lê đó là một thứ thần bí do cha mẹ bọn họ để lại, có thể mở ra, nhưng bọn họ không biết tác dụng của nó là gì. Mặc dù thứ này vô cùng trân quý, nhưng cũng không thể so với tính mạng của bọn họ được.
Dù bào vật có trân quý đến đâu, nếu mất mạng thì cũng không còn phúc mà hưởng.
Dọc đường đi, Diệp Tinh đã cứu bọn họ không biết bao nhiêu lần, cho dù là cho Diệp Tinh thì bọn họ cũng rất sẵn lòng.
“Được.” Diệp Tinh gật đầu một cái.
Hắn nắm chặt tay phải, một quả cầu pha lê trong suốt lập tức xuất hiện.
Vũ Mạch nhận lấy quả cầu pha lê, sau đó bắt đầu vẽ những bùa văn lên đó.
Xoẹt xoẹt!
Chẳng bao lâu, bên trên quả cầu pha lê có thêm những hoa văn kỳ lạ, những hoa văn này nhìn qua không theo một quy tắc nào, hình dạng vô cùng bất thường.
Vũ Mạch không ngừng vẽ phù văn, dần dần, các họa tiết xuất hiện càng thêm rõ ràng hơn. Hình vẽ này nhìn qua giống như một kim khí mơ hồ.
“Đây là?” Diệp Tinh cẩn thận quan sát, nhưng vẫn không nhìn ra được là hình gì.
Rắc rắc!
Sau khi hình vẽ được tạo thành, trên quả cầu pha lê lập tức xuất hiện những vết nứt.
Quả cầu này vỡ rồi! . 𝙏hách 𝒕hánh 𝒕ìm được -- 𝒕𝗋𝒖m𝒕𝗋𝒖y𝑒n.𝖵n --
Mảnh vỡ vừa chuẩn bị rơi xuống đất thì đã được Diệp Tinh nhanh chóng thu vào. Hắn vươn tay phải, nhanh chóng chộp lấy mảnh vỡ bí ẩn đó, sau đó lập tức nhét vào trong nhẫn không gian.
Một mảnh nhỏ khác trong không gian lập tức tiếp xúc với nó.
Keng!
Một làn sóng dao động kỳ lạ lóe lên, hai mảnh vỡ nhanh chóng kết hợp lại với nhau.
“Quả nhiên!” Diệp Tinh nghĩ thầm.
Hai mảnh vỡ này rõ ràng ở cùng một bảo vật, vừa rồi khi hắn nắm lấy mảnh vỡ đó đã lập tức phát hiện ra.
Hai mảnh vỡ kết hợp với nhau, làn sóng dao động nhanh chóng dừng lại, một mảnh vỡ lớn hơn xuất hiện trước mắt Diệp Tinh.
Lúc này, mảnh vỡ này không hề có bất cứ khe nứt nào, nhìn trông giống như một mảnh vỡ nguyên vẹn.
“Vết nứt biến mất rồi?” Diệp Tinh ngạc nhiên.
Cho dù là binh khí Bất tử cảnh hợp lại thì vết nứt cũng không thể biến mất được.
“Chắc là vẫn còn tồn tại nhiều mảnh vỡ khác, nếu tìm được tất cả thì chúng sẽ kết hợp lại với nhau tạo thành bảo vật nào đây?” Diệp Tinh thầm nghĩ.
Hắn quay sang nhìn hai chị em Vũ Mạch Vũ Hoành, nói: “Đi thôi, chúng ta đến phủ Ba Quân.”
Chuyện mảnh vỡ chỉ là phát hiện bất ngờ, mục đích chính của Diệp Tinh vẫn là vào trong phủ Ba Quân.
“Được, Diệp Tinh đại nhân.” Vũ Mạch lập tức gật đầu.
Cô ta nhìn về phía phủ đệ to lớn, ánh mắt ngập tràn sung sướng.
Tất cả cùng nhau hướng về phía phủ đệ.
Trước cửa có hai người đứng canh gác, nhìn khí thế dao động trên người bọn họ thì cả hai đều đạt tới Hư không cảnh.
“Người nào?” Một thị vệ thấy bốn người nhóm Diệp Tinh đi tới thì quát lên.
“Xin chào, chúng ta là người của tộc Ba Quân, bị lưu lạc bên ngoài.” Vũ Mạch tiến lên, lễ phép nói.
“Người của tộc Ba Quân?” Hai người thị vệ cùng sửng sốt.
Trên thực tế, tộc nhân Ba Quân bởi vì huyết mạch đặc biệt nên rất khó sinh sản, số lượng rất ít, người của tộc Ba Quân cũng có thân phận địa vị rất cao.
Ngoài những người này ra thì phủ Ba Quân còn thu nhận rất nhiều người ngoại tộc, phụ trách nhiều chuyện khác nhau. Dù sao thì gia tộc Ba Quân là gia tộc luyện đan, tài nguyên rất nhiều. Những người đến đây đều hi vọng có được tài nguyên để tu luyện.
Hai người thị vệ này cũng không thực sự là người của tộc Ba Quân.
“Cả bốn người các ngươi sao?” Thị vệ tiếp tục hỏi.
“Không phải, chỉ có hai chị em ta thôi.” Vũ Mạch vội vàng trả lời.
Cô ta nói xong thì nhìn về phía Diệp Tinh: “Diệp Tinh đại nhân, bây giờ chị em ta đã tới được đây rồi, nếu ngươi có chuyện thì cứ đi đi.”
“Đúng vậy, chúng ta đã an toàn rồi, ngươi cũng không cần bảo vệ chúng ta nữa.” Vũ Hoành cũng chen miệng vào.
Mặc dù Vũ Hoành lúc nào cũng nói linh tinh nhưng thực ra trong lòng cũng rất cảm kích Diệp Tinh.
Diệp Tinh nghe thấy thế thì bật cười, hắn nhìn thị vệ: “Xin phiền vào trong thông báo một tiếng, chúa tể Thiên Lan giới Diệp Tinh xin được gặp.”
Nói xong, mặt nạ che mặt trên áo giáp màu trắng biến mất, lộ ra gương mặt hắn.
“Chúa tể Thiên Lan giới? Diệp Tinh?” hai người thị vệ nghe thấy cái tên này thì biểu cảm lập tức thay đổi.
Rõ ràng bọn họ biết thân phận của Diệp Tinh.
Trên thực tế, gia tộc Ba Quân là một gia tộc luyện đan có tiếng, thường xuyên có các thế lực cường đại khác tới thăm. Thế nên lính canh cửa cũng nghe ngóng được rất nhiều tin tức.
“Diệp Tinh đại nhân chờ một chút, chúng ta lập tức đi bẩm báo!” Một người thị vệ nhanh chóng chạy vào phủ.