“Thất bại rồi.”

“Còn thiếu một chút nữa, đoán chừng hơn một năm nữa có thể vượt qua được.”

“Cuối cùng Hỗn Vũ vẫn không thể đá được Diệp Tinh xuống, hai người xếp ngang hàng ở tầng thứ bảy.”

...

Các tồn tại cường đại xem cuộc chiến, lại lần nữa khôi phục sự im lặng.

Kết quả cuộc chiến giống như bọn họ đã dự đoán, không xuất hiện kì tích.

...

Trên quảng trường cực lớn, mọi người cũng đang đợi chờ kết quả.

Soạt!

Bỗng nhiên, trên quảng trường lóe lên một dao động, sau đó bóng Hỗn Vũ xuất hiện.

“Thất bại rồi?”

Mọi người nhìn Hỗn Vũ, lại nhìn bảng xếp hạng, lúc này bảng xếp hạng không có bất cứ thay đổi gì, rõ ràng Hỗn Vũ đã bị loại.

“Hỗn Vũ không thể vượt qua được tầng thứ tám Tháp Đăng Thiên!”

“Hiện giờ Diệp Tinh và Hỗn Vũ ngang nhau.”

“Không thể tin được.”

Trong lòng mọi người khó có thể che giấu được sự chấn động.

Lúc vừa mới vào thành Thời Không, Hỗn Vũ đã khiến cho rất nhiều người chấn động, nhanh chóng xông qua tầng thứ sáu Tháp Đăng Thiên, những thiên tài mạnh nhất khác cũng chỉ xông qua được tầng thứ sáu, khoảng cách năm tầng, đây quả thật là một khoảng cách khó có thể vượt qua.

Nhưng chỉ hai mươi hai năm, Diệp Tinh đã có thể ngang hàng, nhanh chóng đuổi kịp ho3.

Sau khi Hỗn Vũ ra ngoài nhìn về phía bảng xếp hạng, hơi nắm chặt nắm đấm, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Dưới ánh mắt của mọi người, anh ta lập tức rời đi.

...

Tin tức về việc Hỗn Vũ xông tháp nhanh chóng được truyền ra, tất nhiên đã làm dấy lên sao động của bảy trọng thiên, nhưng có điều Diệp Tinh lại không biết, hắn vẫn luôn lặng lẽ ở trong tháp đại đạo Tam Thiên lĩnh ngộ.



Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã trôi qua hai mươi bảy ngày.

Trong không gian kì lạ, một dòng sông hỗn độn đang chậm rãi chảy, dòng sông này bắt đầu từ một phía, chảy dài về một hướng khác, cả con sông cứ chậm rãi chảy như vậy, không biết đâu là điểm cuối.

Trên khắp dòng sông tản ra một loại dao động cực kì cổ quái, đây là dao động của đạo tắc vận mệnh!

Hai năm trước Diệp Tinh vừa mới sao chép được thiên phú Đạo Tắc Vận Mệnh, vậy nên không chọn tiến vào trong tháp đại đạo tương ứng, bởi vì cho dù có tiến vào, đoán chừng hiệu quả cũng rất thấp.

Giờ đây rõ ràng Đạo Tắc Vận Mệnh của hắn đã tiến bộ hơn, vậy nên mới lựa chọn tiến vào, tăng nhanh lĩnh ngộ của Đạo Tắc Vận Mệnh.

Vượt qua tầng thứ bảy Tháp Đăng Thiên, Diệp Tinh lại nhận được ba cơ hội, cộng với hai lần cơ hội của lục trọng thiên, trong hai năm này Diệp Tinh đã lấy được năm cơ hội truyền thừa!

“Đạo Tắc Vận Mệnh này thật kì lạ, không thiên về tấn công, cũng không thiên về phòng ngự, cũng chẳng thiên về tốc độ, dưới tình huống đặt ngang nhau, dường như không thể so sánh với bất cứ đạo tắc nào, không có ưu thế rõ ràng.” Diệp Tinh thầm nói.

Lĩnh ngộ Đạo Tắc Vận Mệnh đối với hắn mà nói không nâng cao thực lực một cách rõ ràng như các đạo tắc khác.

Có điều, Diệp Tinh lĩnh ngộ càng sâu thì Đạo Tắc Vận Mệnh càng có tác dụng với đạo tắc phân thân thứ hai, ngoài ra thầy hắn – đạo chủ Lăng Hằng cũng dặn dò hắn phải thường xuyên lĩnh ngộ, tất nhiên hắn không thể chậm trễ,

Ý thức hắn chìm vào trong đó, từng luồng dao động huyền diệu của Đạo Tắc Vận Mệnh được hắn cảm nhận.

Soạt!



Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên người Diệp Tinh khẽ động, sau đó xuất hiện trên một quảng trường khổng lồ.

Trước quảng trường, một chiếc tháp cực lớn màu đen sừng sững đứng đó, phần lớn khu vực xung quanh đều bị khí lưu hỗn độn bao quanh.

“Lĩnh ngộ kết thúc rồi?” Diệp Tinh ngẩng đầu nhìn chiếc tháp màu đen này.

“Đi thôi!” Không hề do dự, Diệp Tinh nhanh chóng rời khỏi nơi này.

...

“Chủ nhân!” vừa rời khỏi nơi này, ảo ảnh của số 11 đã xuất hiện trên đồng hồ của hắn, vô cùng hưng phấn nói:”Chủ nhân, lúc trước ngài ở trong tháp đại đạo Tam Thiên lĩnh ngộ đạo tắc, Hỗn Vũ tới xông tháp rồi.”

“Ồ? Kết quả thế nào?” Diệp Tinh cười hỏi.

Số 11 hưng phấn nói: “Không vượt qua, giờ Hỗn Vũ vẫn đang ở tầng thứ bảy như cũ, ngang hàng với chủ nhân.”

“Không vượt qua ư?” Diệp Tinh thầm nói.

Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười, nhưng không có chút biểu tình kiêu ngạo, tự mãn nào, hắn đã tiến vào tầng thứ tám Tháp Đăng Thiên, biết thực lực của bụi cỏ nhỏ màu trắng đó, hắn đứng trước bụi cỏ đó hoàn toàn bị miểu sát.

Muốn vượt qua, cho dù hắn có đạo mạch không gian và đạo mạch thời gian, đoán chừng cũng phải tốn một thời gian rất dài.

“Diệp Tinh. mau tới gặp ta!” đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Tinh.

“Tiếng của thầy?” nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Diệp Tinh hơi thay đổi.

Không hề do dự, hắn nhanh chóng chạy tới phủ đệ của đạo chủ Lăng Hằng.

Vừa tiến vào trong, đạo chủ Lăng Hằng đã xuất hiện trước mặt. Ngoài đạo chủ Lăng Hằng ra, lúc này còn có một người đàn ông mặc áo giáp đỏ, thân cao năm mét, vô cùng vạm vỡ.

Trên người người đàn ông này tản ra khí tức vô cùng âm u lạnh lẽo, dường như còn có chút sát khí.

“Thầy, người này là tiểu sư đệ hả?” Người đàn ông vạm vỡ nhìn Diệp Tinh cười nói.

“Ừ.” đạo chủ Lăng Hằng gật đầu, nói: “Diệp Tinh, đây là Kuiba, thất sư huynh của ngươi, nắm giữ Đạo Tắc Tử Vong hoàn chỉnh.”

Nghe vậy, Diệp Tinh vội vàng nói: “Ra mắt thất sư huynh.”

Trong lòng hắn lại thấy thất kinh, Đạo Tắc Tử Vong, một loại đại đạo sinh tử.

“Chẳng trắc khí tức trên người âm u lạnh lẽo như vậy.” Diệp Tinh thầm nói.

Bình thường mà nói, lĩnh ngộ Đạo Tắc Tử Vong đều là người thích giết người, khó mà tiếp cận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play