Tiểu Bạch là tên của Lâm Tiểu Ngư đặt cho con vẹt này, trình độ đặt tên của cô ngang với Diệp Tinh.
Con vẹt nhỏ sững sờ một lúc, không biết nói gì.
“Không biết?” Lâm Tiểu Ngư cười nói: “Đây thể văn ngôn khó thuộc lòng nhất. Hồi cấp ba làm ta chút nữa suy sụp.”
“Chủ nhân, tôi chưa thấy qua, vì vậy tôi không biết.” Tiểu Bạch nói với một giọng ngây thơ.
Diệp Tinh cười nói: “Tiểu Bạch chưa từng thấy qua, chỉ cần dạy nó, nó sẽ sớm có thể học được.”
“Diệp Tinh, điều này thật quá thông minh, con vẹt này của anh thật là tuyệt đỉnh.” Lâm Tiểu Ngư cảm thán.
“Vẹt là loài thực sự rất thông minh, chỉ số IQ của chúng tương đương với một đứa trẻ, chỉ cần chúng được huấn luyện tốt, chúng hoàn toàn có thể giống như một đứa trẻ.” Diệp Tinh cười nói.
“Tiểu Bạch, chúng ta ra ngoài chơi một lát đi.” Hắn vừa vẫy tay, Tiểu Bạch liền bay đi.
Nhìn thấy ánh mắt trông chừng của Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh giải thích: “Đừng lo lắng, em chỉ cần hô một tiếng là Tiểu Bạch sẽ bay về ngay.”
Hắn cắt một miếng bánh và nói: “Đừng nhắc về vẹt nữa, bây giờ mời Tiểu Ngư nhà ta ăn miếng bánh kem đầu tiên.”
Lâm Tiểu Ngư đang cầm bánh, trên mặt tràn ngập niềm vui.
Cả hai đang ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên Lâm Tiểu Ngư nói: "Diệp Tinh, anh hát đi, em muốn nghe anh hát."
Nghe vậy, động tác của Diệp Tinh đột nhiên dừng lại, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Anh hát không hay.”
“Hát đi, hồi còn học trung học không phải anh thường hay hát sao? Từ đó đến giờ anh không hát cho em nghe rồi.” Giọng điệu của Lâm Tiểu Ngư có chút nũng nịu.
“Được.” Nhìn cô gái đang cười má lúm đồng tiền trước mặt, nghe giọng nói của cô, cảm nhận được nhịp thở của cô.
Mọi thứ trước mắt đều là rất thật, không phải là hình ảnh huyền ảo.
Diệp Tinh suy nghĩ một lúc, mở điện thoại, sau đó âm thanh của một bản nhạc buồn vang lên, hắn bắt đầu hát: “Ánh trăng sáng ngời, ở đâu đó trong tim”
“tỏa sáng là thế, nhưng lại giá lạnh như băng”
“mỗi một người, đều giữ cho riêng mình câu chuyện bi thương”
“muốn che giấu đi, nhưng càng giấu lại càng hiển hiện rõ ràng”
“ánh trăng sáng ngời, soi rọi hai phía chân trời”
“sáng ở trong lòng, nhưng cạnh bên lại vắng tanh”
“nào có lau khô dòng lệ của người năm ấy”
“đường dài lắm thay, chẳng thể tìm về sự thứ tha”
“người là nỗi đau khó nói thành lời trong tôi”
……
Giọng của Diệp Tinh vang lên, hơi khàn khàn.
Lâm Tiểu Ngư nhìn khuôn mặt của Diệp Tinh, hai tay chống cằm, yên lặng lắng nghe, nhưng trong lòng lại có một cảm giác chua xót không thể giải thích được.
Diệp Tinh có thể hát không hay lắm nhưng trong bài hát có một sức hút kỳ lạ khiến người nghe không thể không nghe tiếp.
“Nghe hay đó.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu nói: “Chỉ là thấy trong lòng không thoải mái.”
Cô dường như đã nghe được câu chuyện trong bài hát của Diệp Tinh.
“Điều đó chứng tỏ anh hát hay.” Diệp Tinh tự hào nói.
“Hát hay.” Lâm Tiểu Ngư đảo mắt nói, cô phát hiện Diệp Tinh bây giờ càng ngày càng kém khiêm tốn rồi.
Ăn xong vài miếng bánh, Diệp Tinh không cho Lâm Tiểu Ngư ăn tiếp.
“Diệp Tinh, chúng ta không phải là không ăn tối sao?” Lâm Tiểu Ngư bất mãn nói: “Em còn chưa ăn no.”
“Đừng vội.” Diệp Tinh cười nói, hắn buộc một chiếc tạp dề lên, sau đó lấy ra một ít nguyên liệu.
“Diệp Tinh, anh muốn nấu ăn à?” Đôi mắt Lâm Tiểu Ngư lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cô chưa bao giờ nếm thử món ăn của Diệp Tinh làm.
“Chờ một chút, ngôi sao sinh nhật nhỏ* của anh (* chỉ Lâm Tiểu Ngư).” Diệp Tinh mỉm cười.
Hắn cho những món ăn đã chuẩn bị trước vào nồi, đảo một cách điêu luyện, một lúc sau mùi thơm tỏa ra nồng nàn.
Ngửi thấy mùi hương này, Lâm Tiểu Ngư cảm thấy bụng không khỏi “xì xào”.
Cô ở trên ghế sô pha và háo hức chờ đợi, ngay sau đó, ba món ăn đơn giản đã được dọn ra.
Thịt bò kho, thịt lợn băm với tỏi, cà rốt xào với bông cải xanh.
Ba món ăn có vẻ rất ngon miệng.
“Mời ngôi sao sinh nhật nhỏ thử tài nghệ của anh.” Diệp Tinh mỉm cười.
Lâm Tiểu Ngư nghe lời liền ăn thử.
“Rất ngon.” Sau một miếng, Lâm Tiểu Ngư khoan khoái nhắm mắt nói: “Diệp Tinh, anh học kỹ năng nấu ăn này khi nào vậy?”
“Mới học cách đây không lâu.” Diệp Tinh cười và nói.
Sau khi cắn vài miếng, Lâm Tiểu Ngư suy nghĩ một chút, đột nhiên chạy đi lấy ra hai lon Coca, cười nói: “Em nghĩ ăn mấy thứ này với một chút đồ uống thì ngon hơn.”
Hai người họ vừa uống đồ uống vừa ăn đồ ăn.
Dọn dẹp một chút sau khi ăn xong, trời cũng đã tối.
“No quá.” Lâm Tiểu Ngư lười biếng nằm trên giường, vuốt bụng.
Diệp Tinh nằm ở bên kia, hai người nghiêng đầu nhìn nhau.
Ánh đèn của thành phố Thượng Hải về đêm le lói, thậm chí có chút xuyên vào bên trong, đâu đó như có tiếng nhạc kỳ lạ, lại giống như tiếng đàn nhị, lan tỏa ra sự thăng trầm của cuộc sống và nỗi buồn.
Nghe bản nhạc này, cả Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư đều cảm thấy có chút buồn ngủ.
“Lâm Tiểu Ngư.” Diệp Tinh nhìn cô gái đang ở gần và thì thầm, dường như đang gọi cô gái, lại dường như đang nói một mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT