Dù sao thế giới Hắc Diệu chỉ là một trong rất nhiều nhiệm vụ của thành Thời Không mà thôi, là nơi mà thành Thời Không bồi dưỡng thiên tài, tiến hành rèn luyện và tìm kiếm cơ duyên.

Đối với Diệp Tinh mà nói, những thứ cho Hình Thạch đó chỉ là tiện tay mà thôi, những tài nguyên khác đều do hắn giết người khác trong thế giới Hắc Diệu mà có được.

Những thứ này đem ra ngoài cũng chẳng có tác dụng gì lớn.

Có được vách đá trong ngọn núi đó cũng là do Hình Thạch, đây xem như là có nhân có quả.

Nói không chừng sau này thế giới Hắc Diệu sẽ có một cường giả kiếm đạo nổi lên.

Lòng suy nghĩ, Diệp Tinh vung tay phải lên, trong tay hán xuất hiện một tấm lệnh bài màu đen có điêu khắc bí văn màu đen kì lạ.

“Tới lúc rời đi rồi!” Diệp Tinh nhìn lệnh bài, hít thở sâu một hơi.

Lần đầu tiên tiến vào thế giới Hắc Diệu ở lại đó bốn năm, lần thứ hai tiến vào ở lại đó những mười năm!

Khoảng thời gian này đối với hắn mà nói rất dài.

“Răng rắc!”

Tay phải Diệp Tinh hơi dùng lực, tấm lệnh bài màu đen này lập tức vỡ nát.

Ong...

Tấm lệnh bài này lóe lên, sau đó trước mặt Diệp Tinh xuất hiện một cánh cửa màu đen kì lạ, hắn không chút do dự mà bước vào.

...

Thành Thời Không, không có bất cứ thay đổi nào trong mười năm qua, thậm chí ngay cả bí văn,... ở mọi nơi cũng không thay đổi chút nào.

Lúc này Tháp Đăng Thiên thành Thời Không nằm trên một quảng trường cực lớn, một đám người đang nhìn bảng xếp hạng.

“Lư Vân Đạt vượt qua tầng thứ ba Tháp Đăng Thiên rồi, hiện giờ hắn ta vẫn còn ở trong đó.”

“Rất bình thường, Đồng Mục Sâm và Vô Ngân đều đã vượt qua tầng thứ ba rồi, thực lực của Lư Vân Đạt căn bản không kém hơn họ, có thể vượt qua rất bình thường.”

“Mười mấy năm rồi, Lư Vân Đạt vừa làm xong nhiệm vụ, đoán chừng tiến bộ rất lớn.”

...

Trên quảng trường có một vài người chú ý tới bảng xếp hạng.

Lư Vân Đạt mười mấy năm không gặp bỗng nhiên tới nơi này, tiến vào bên trong Tháp Đăng Thiên.

Rõ ràng những thiên tài hồi đó tiến vào thành Thời Không được chia thành mấy đẳng cấp, Hỗn Vũ dẫn đầu bỏ xa mọi người, về phần ba người Vô Ngân, Đồng Mục Sâm, Lư Vân Đạt là ở đẳng cấp thứ hai, những người còn lại như Viêm Liệt, Diệp Tinh thuộc về đẳng cấp thứ ba, đẳng cấp này có rất nhiều thiên tài.



Ong...

Đang nói, bỗng nhiên bảng xếp hạng phía trước Tháp Đăng Thiên lại xảy ra thay đổi lần nữa, đẩy hai cái tên phía trước xuống dưới.

Cuối cùng, một dòng thông tin xuất hiện trước mặt mọi người.

Hạng 3: Lư Vân Đạt (Lục trọng thiên) thành tích: Tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên

“Vượt qua rồi!”

“Tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên, bây giờ Lư Vân Đạt đã ngang hàng với Diệp Tinh rồi!”

“Hắn ra đã vượt qua Đồng Mục Sâm và Vô Ngân rồi.”

...

Nhìn bảng xếp hạng thay đổi, ánh mắt của mọi người trên quảng trường lộ ra vẻ khiếp sợ.

Giống như Diệp Tinh trước đây, sau khi Lư Vân Đạt kết thúc nhiệm vụ liền tới xông hai tầng tháp liền!

Vút!

Trên quảng trường dao động một trận, sau đó một chàng trai mặc áo giáp bạc, trên đầu có một chiếc sừng xuất hiện.

“Tầng thứ tư rồi.” Lư Vân Đạt nhìn tên mình trên bảng xếp hạng, sau đó lại nhìn tên Diệp Tinh và Hỗn Vũ xếp phía trước, trong mắt lộ ra chiến ý.

...

Tiến vào trong cánh cửa màu đen, Diệp Tinh chỉ cảm thấy trước mắt tối lại, sau đó bóng dáng xuất hiện trong một tòa cung điện.

“Diệp Tinh?”

Trong cung điện, một cường giả đầu trâu mặc áo giáp đen đang ngồi trên vương vị, nhìn Diệp Tinh.

“Ra mắt đạo chủ Nguyên Giác!” nhìn thấy vị cường giả này, Diệp Tinh lập tức tiến lên cung kính nói.

“Trông dáng vẻ của ngươi có vẻ đã có thu hoạch ở thế giới Hắc Diệu.” Đạo chủ Nguyên Giác cười khẽ nói: “Có Hắc Diệu Thạch muốn đổi không?”

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Tinh chuyển động, hắn vô cùng cung kính nói: “Đạo chủ Nguyên Giác, tôi đang chuẩn bị tự mình tu luyện.”

Trước đó hắn suy nghĩ muốn dùng Hắc Diệu Thạch để đổi lấy một trăm triệu tích lũy, nhưng hiện giờ bỗng nhiên lại thay đổi suy nghĩ.

“Được.” Đạo chủ Nguyên Giác gật đầu, nói: “Lúc nào ngươi muốn đổi cũng có thể tới chỗ ta.”

“Vâng!” Diệp Tinh cung kính gật đầu.

“Đi đi.” Đạo chủ Nguyên Giác xua tay.

Diệp Tinh cung kính lui xuống, rất nhanh đã trở về lục trọng thiên.

“Chủ nhân, ngài về rồi?” vừa về tới lục trọng thiên, ảo ảnh số 11 lập tức xuất hiện, nó nhìn Diệp Tinh vô cùng kích động.

Diệp Tinh nhìn ảo ảnh số 11, cười hỏi: “Số 11, mười năm này đã xảy ra những chuyện gì?”

Mười năm đối với hắn đã mà nói dài đằng đẵng.

Số 11 lập tức chít chít meo meo nói không ngừng, cuối cùng nói: “Chủ nhân, trước đó Lư Vân Đạt hoàn thành nhiệm vụ trở về, hắn ta liên tục vượt qua tầng thứ ba, tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên, hiện giờ thứ hạng đã ngang với cậu. Mà Đồng Mục Sâm và Vô Ngân vẫn ở tầng thứ ba.”

“Vượt qua tầng thứ tư rồi?” Diệp Tinh gật đầu.

Bàn về tiềm lực, Lư Vân Đạt không kém hơn Đồng Mục Sâm và Vô Ngân, giờ đây có thể vượt qua cũng rất bình thường.

“Hửm?” Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Diệp Tinh nhìn về phía xa, khóe miệng Diệp Tinh lộ ra một nụ cười.

Phía đó, có một chàng trai mặc áo giáp bạc, đầu có một chiếc sừng đi tới.

“Lư Vân Đạt.” Diệp Tinh cười, gọi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play