Ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, Hình Thạch nhanh chóng tiến lên thu hồi nhẫn không gian của Tề Mộc Sâm, lập tức bóng dáng xẹt qua, lại trở lại bên người Hình Vân, Lâm Tinh.

- Chị, anh Lâm Tinh, chúng ta mau đi!

"Ồ, được... được..." Hình Vân nhìn em trai bình tĩnh trước mắt, sững sờ gật đầu.

Ba người nhanh chóng lướt về phía xa.

......

- Oanh! Oanh!

Trong hư không, Diệp Tinh khống chế một thanh trường kiếm, cùng sáu người Cảnh Vũ chiến đấu cùng một chỗ.

Tránh né mấy thanh trường kiếm của Diệp Tinh, Cảnh Vũ cười to nói: "Không Vân, kiếm trận của ngươi tuy rằng kỳ dị, nhưng không làm gì được chúng ta đâu."

Trong thời gian ngắn, bọn họ đã thăm dò rõ công kích của Diệp Tinh.

"Được sáu cường giả bất tử cảnh của Hắc Diệu Tông đối phó với một người như tôi, thật đúng là vinh hạnh a." Diệp Tinh lại cười to nói.

- Hừ, Không Vân, ngươi to gan lớn mật, Hắc Diệu Tông chúng ta tất dốc hết toàn lực tru sát ngươi! Mạc Vẫn tức giận nói.

Nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh lại lộ ra một tia tươi cười, nói: "Mạc Vẫn, không to gan lớn mật, tôi cũng không dám giết con trai ông!"

- Ngươi rốt cục thừa nhận! Nghe Diệp Tinh nói như vậy, sắc mặt Mạc Vẫn nhất thời lộ ra vẻ dữ tợn.

"Con trai ông tự gây nghiệt không thể sống, cũng không trách được tôi." Diệp Tinh hờ hững nói.

Lúc trước Kim Nguyên nhiều lần muốn giết hắn, hắn có cơ hội tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua Kim Nguyên.

- Đến rồi! Trong miệng nói, Diệp Tinh lúc này đi tới một chỗ.

Đây là một khu vực sông khổng lồ, nước sông có màu đen, sâu không thấy đáy.

Thời gian đã trôi qua bốn mươi mấy giây, Diệp Tinh chỉ có thời gian một phút đồng hồ ra tay, hắn không thể tiếp tục dây dưa với những người này.

Và dòng sông này là nơi hắn sẽ thoát ra ngoài.

"Không Vân, chỉ cần ngươi dừng tay, ta cam đoan sẽ không giết ngươi, ngươi hiện tại không trốn thoát được đâu." Cảnh Vũ sắc mặt lạnh như băng nói.

"Bảo tôi dừng tay? Ông coi tôi là kẻ ngốc sao?" Diệp Tinh nhìn Cảnh Vũ, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc.

"Nhận chiêu này đi."

Vút! Vút! Vút!

Chín trăm thanh trường kiếm huy động, sau đó không ngừng xoay tròn, hình thành một đạo phòng ngự thật lớn ở trước người Diệp Tinh.

Hư không vỡ vụn, hắc sắc khí lưu chớp động, hướng sáu cường giả bất tử cảnh Cảnh Vũ mà đánh.

"Rầm rầm!"

Sáu vị cường giả bất tử cảnh nhanh chóng phá hủy, nhưng trong nháy mắt sắc mặt bọn họ biến hóa.

"Không Vân đâu?"

Bọn họ nhìn dòng sông đen kịt trước mắt, trực tiếp tiến vào trong đó, nhưng mà qua một phút bọn họ lại đi lên.

"Biến mất rồi! Một chút dao động cũng không có!"

" Làm sao có thể?"

......

Sắc mặt mấy vị cường giả bất tử cảnh khó coi, Diệp Tinh ở dưới mí mắt bọn họ có thể chạy trốn.

Lại tìm kiếm một chút, nhưng vẫn chưa phát hiện, bọn họ đành phải không cam lòng buông tha.

Diệp Tinh triển lộ ra thực lực không thua gì bọn họ, nếu đã trốn, bọn họ trên cơ bản sẽ không có cơ hội gì.

......

- Ha ha, sáu cường giả bất tử cảnh! Mình vẫn còn thời gian để chiến đấu với họ. "Sâu trong lòng đất một không gian thật lớn bị đục ra, Diệp Tinh vẻ mặt tươi cười nói.

Bất tử cảnh, đây chính là tuổi thọ tồn tại vĩnh hằng, cả Thiên Lan giới mới chỉ có ba vị, hắn hiện tại đã giao thủ với bọn họ một phen.

Nhưng mà chính là bởi vì giao thủ, hắn mới cảm nhận được thực lực khủng bố của cường giả bất tử cảnh!

Đương nhiên, cho dù những cường giả kia có thực lực khủng bố, thế nhưng đối với Diệp Tinh mà nói, tâm lý trùng kích của cường giả này đối với hắn đã không còn.

Hiện tại Diệp Tinh còn có thể nhớ rõ ràng lúc trước trên trái đất khi hắn lần đầu tiên nghe được tuổi thọ vĩnh hằng của cường giả bất tử cảnh từ trong miệng Nguyên Lệ Văn đã chấn động như thế nào!

- Tiểu tử, cũng không phải lực lượng của ngươi, ngươi còn dương dương tự đắc như vậy? Con sâu róm liếc nhìn Diệp Tinh.

Diệp Tinh cười cười, ý thức của hắn xâm nhập vào trong không gian giới tử trong cơ thể hỏi: "Ngươi bây giờ có thực lực bất tử cảnh à? Ngươi không phải vừa mới chui ra từ trong cái kén đen kia sao?"

Nếu vừa mới đi ra đã có thực lực bất tử cảnh, vậy thì là sinh vật khủng bố cỡ nào?

- Ngươi cho rằng bất tử cảnh là bắp cải trên trái đất các ngươi sao? Con sâu róm tức giận nói: "Ta chỉ là điều động năng lượng thu được từ bộ xương lúc trước mà thôi. Trong thời gian ngắn ngủi này, đoạn năng lượng kia đã tiêu hao hơn phân nửa rồi.” - Nói xong trong mắt nó cũng có đau lòng.Đó là năng lượng nó hấp thụ để phát triển nhanh hơn.

"Xương cốt? Đó là của sinh vật gì vậy?" Nghe vậy, Diệp Tinh nhớ tới sinh vật khủng bố tùy ý nghiền nát vũ trụ, nhất thời nhịn không được hỏi.

Sinh vật cực lớn khủng bố lại là đồng loại với con sâu róm chỉ bằng ngón tay cái này, cái này quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Nghe vậy, con sâu róm ra vẻ lão thành nói: "Tiểu tử, biết nhiều hơn đối với ngươi không có chỗ gì tốt."

Đang nói, nó bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng hỏi: "Tiểu tử, lúc trước ngươi thế nhưng lại có thể hấp thu một ít năng lượng trong xương cốt, ngươi làm sao làm được?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play