Lâm Tiểu Ngư đứng một bên, nhìn con vẹt này, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
Lúc trước khi còn học cấp ba, Diệp Tinh và cô vào một tiệm thú cưng, muốn mua một con vẹt biết nói chuyện, nhưng những con vẹt đó quá đắt, bọn họ không mua nổi.
Dạo ở đây một lát, sau đó năm người rời đi, mà Tiền Giai Giai ở lại tiếp tục làm việc.
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đã đến buổi chiều.
Mà trong giờ trưa, Diệp Tinh đến tiệm thú cưng.
“Ông chủ.” Thấy Diệp Tinh tới, mấy người Lý Thiến lập tức đi qua.
“Diệp Tinh?”
Tiền Giai Giai cũng nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô biết Diệp Tinh, vừa nãy cô nghe thấy rõ ràng mấy người Lý Thiến gọi Diệp Tinh là ông chủ? Cũng chính là nói, tiệm thú cưng này là của Diệp Tinh.
“Tiền Giai Giai?” Diệp Tinh nhìn cô gái sắc mặt hơi ngây ra đó, cũng sững sờ một chút.
Lúc trước Lý Thiến gọi điện nói với hắn tìm một nhân viên làm thêm, là sinh viên đại học Thượng Hải, Diệp Tinh cũng không hỏi nhiều, vậy nên cũng không rõ lắm.
“Ông chủ, đây là Tiền Giai Giai, nhân viên làm thêm mới của cửa hàng, Giai Giai, đây là ông chủ của chúng ta – Diệp Tinh.” Lý Thiến cười giới thiệu.
Nhưng trông dáng vẻ hai người, cô tò mò hỏi: “Ông chủ, cậu và Tiền Giai Giai quen nhau à?”
Lúc này, trong lòng Tiền Giai Giai có một sự khiếp sợ cực lớn.
Cô làm việc ở đây hơn một ngày, biết được rất nhiều tin tức.
Tất cả vẹt trong tiệm bây giờ cộng lại cũng đã hơn trăm vạn, hơn nữa những con vẹt này có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ được bán hết.
Tùy tiện bán một con vẹt, đều vượt xa lương của rất nhiều người.
Mà tất cả vẹt đều thuộc về Diệp Tinh, lúc mới khai trương thậm chí mấy ngày liền mức doanh thu vượt qua trăm vạn!
“Chị Lâm nói sai rồi, Diệp Tinh vốn không nghèo, hơn nữa vô cùng có tiền.” Tiền Giai Giai thầm nói trong lòng.
Cô nhìn Diệp Tinh, rõ ràng trở nên có chút câu nệ, không biết nói gì, có những lúc ông chủ là người quen, khiến người ta rất khó xử.
Diệp Tinh nhìn ra được, cười nói: “Tiền Giai Giai, cậu không cần để ý thân phận của tôi, người tuyển cậu và đây là Lý Thiến, cậu cũng dựa vào bản lĩnh của mình mà vào, không liên quan gì tới tôi.”
Nói xong, Diệp Tinh cũng không nói nhiều thêm nữa.
Mặc dù hắn quen biết Tiền Giai Giai, nhưng trước đây hai người cũng chẳng nói chuyện được mấy câu, chỉ xem như quen biết mà thôi.
Tiền Giai Giai quá im lặng, ở bên cạnh đám người Lâm Tiểu Ngư, Hạ Lâm giống như một người trong suốt vậy.
Đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Diệp Tinh nghĩ tới điều gì đó, quay người nhìn Tiền Giai Giai nói: “Phải rồi, Tiền Giai Giai, chuyện ở đây tạm thời đừng nói cho Lâm Tiểu Ngư biết.”
“Được.” Mặc dù cô nghi hoặc, nhưng vẫn vội vàng gật đầu.
“Tiểu Ngư? Đó là ai?” Cách đó không xa, Triệu Nhã nghe thấy cái tên này, trong lòng vô thức xuất hiện một suy nghĩ, sắc mặt khẽ biến.
...
“Còn một ngày nữa là tới sinh nhật Tiểu Ngư, đến lúc đó sẽ đem thú chiến tặng cho cô ấy.” Đi trên đường, trong lòng Diệp Tinh âm thầm mong đợi.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn huấn luyện vẹt chiến, hắn muốn tặng Lâm Tiểu Ngư thứ tốt nhất!
...
Trở về phòng trọ của mình, Diệp Tinh bắt đầu sắp xếp khung cảnh tiệc sinh nhật, đợi sắp xếp xong, hắn lại đi về phía đại học Thượng Hải.
Lúc này ở cửa đại học Thượng Hải, Lâm Tiểu Ngư đang đứng đây đợi người.
“Tiểu Ngư.” Phía xa, đột nhiên có một giọng nói vang lên, là Hạ Lâm gọi.
Nhìn Hạ Lâm, Lâm Tiểu Ngư cười chào hỏi.
Mặc dù lần trước xảy ra mâu thuẫn, nhưng việc đã qua, trên mặt hai người vẫn thể hiện hòa thuận không có việc gì.
Hai người ở cùng một phòng kí túc, nếu sự việc còn dây dưa tiếp sẽ chẳng có ý nghĩa gì, vậy nên hai người nên nói gì thì vẫn nói.
Ít nhất rốt cuộc trong lòng nghĩ gì, đều không ai biết.
Hạ Lâm đi tới, bên cạnh cô ta còn có mấy người, một người là bạn trai Thạch Lỗi của cô ta, ngoài ra còn có ba người hai nam một nữ.
Trong ba người đó rõ ràng có hai người là quan hệ yêu đương, người còn lại là một chàng trai cao một mét bảy lăm, mặc vest nhàn nhã, dày da, những thứ này rõ ràng đều là hàng hiệu, khuôn mặt anh ta trông cũng rất đẹp trai, nhưng lại pha lẫn một chút nữ tính.
Mấy người đi tới trước mặt Lâm Tiểu Ngư, chàng trai mặc vest đó nhìn Lâm Tiểu Ngư, ánh mắt rõ ràng sáng lên.
“Tiểu Ngư, giới thiệu một chút, đây là Triệu Cường, Vương Di Tâm, còn người này là Trịnh Hằng.” Hạ Lâm cười nói.
Lâm Tiểu Ngư cười nhẹ gật đầu với ba người.
“Xin chào, Lâm Tiểu Ngư, trước đây tôi từng nghe thấy tên cậu, tôi là Trịnh Hằng, làm quen một chút?” Trịnh Hằng nhìn Lâm Tiểu Ngư, giơ tay phải của mình ra.
Nhưng đối mặt với bàn tay giơ ra của anh ta, Lâm Tiểu Ngư lại không có chút phản ứng nào.
Điều này khiến cho Trịnh Hằng khó xử.
“Trịnh Hằng, tính Tiểu Ngư rụt rè, cậu trực tiếp giơ tay ra như vậy dọa cô ấy rồi.” Hạ Lâm thất vậy lập tức cười nói.
“Là lỗi của tôi.” Trịnh Hằng cười, thuận thế thu tay lại.
Nhưng, Lâm Tiểu Ngư rụt rè dưới ánh mắt của bọn họ nhìn về một phía, mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười.
Phía đó, Diệp Tinh đang đi nhanh tới.
“Anh tới rồi?” Lâm Tiểu Ngư chạy bước nhỏ qua, không ngừng vui vẻ nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT