“Tầng thứ bảy? Tốc độ tiến bộ của Hỗn Vũ nhanh vậy? Hiện giờ tầng thứ hai mình còn chưa vượt qua được!” một số thiên tài trong ngũ trọng thiên trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Bọn họ là người xếp trong hạng bốn mươi của cuộc tuyển chọn, nhưng hiện giờ cách biệt với Hỗn Vũ lại không ngừng kéo dài.
“Tầng thứ nhất ta còn chưa vượt qua được!”
“Khoảng cách lại lớn hơn rồi, cũng không biết có thể đạt tới trình độ nào?”
Ngũ trọng thiên còn ổn, những thiên tài ở nhất trọng thiên và nhị trọng thiên thu nhận đó nắm chặt nắm đấm.
Chỉ trong mười năm ngắn ngủi, dường như khoảng giữa bọn họ càng ngày càng lớn.
Bọn họ cũng là thiên tài tuyệt thế, nhưng ở nơi này lại bị ánh hào quang của Hỗn Vũ che mất.
...
Vút! Vút!
Tháp Đăng Thiên này nằm trên một quảng trường khổng lồ, từng bóng người không ngừng xuất hiện.
“Hồ Trụ, ngươi cũng tới vượt Tháp Đăng Thiên à?”
“Đúng, xem thực lực của bản thân rốt cuộc kém bao nhiêu! Hỗn Vũ đã xông lên được tầng thứ bảy rồi, mà giờ ta vẫn ở tầng thứ nhất.”
...
Các thiên tài bàn tán, không ngừng tiến vào trong Tháp Đăng Thiên, nhưng căn bản tất cả đều thất bại.
“Nhìn kìa, là Vô Ngân!” Bỗng nhiên, ánh mắt mọi người nhìn về chàng trai đeo kiếm phía xa.
“Thứ hạng của Vô Ngân ở ngay dưới Hỗn Vũ, thời gian đã qua mấy năm rồi, không biết có thể xông lên tầng thứ ba không?”
Ánh mắt mọi người nhìn Vô Ngân.
Trừ Hỗn Vũ ra, những thiên tài khác vượt đến tầng thứ hai là cao nhất.
Vút!
Mấy giây sau, bóng Vô Ngân lại xuất hiện trên quảng trường lần nữa, biểu tình trên mặt anh ta không tốt lắm.
Thông tin của anh ta trên Tháp Đăng Thiên không có gì thay đổi.
“Thất bại rồi.” các thiên tài nhìn Vô Ngân.
“Đó là Đồng Mục Sâm!” Bỗng nhiên, lại có một chàng trai kinh hô.
Phía xa, một chàng trai mắt chỉ toàn màu đen, không có tròng trắng cuất hiện.
“Đồng Mục Sâm.” Vô Ngân nhìn chàng trai đó, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng.
Bàn về thực lực, khoảng cách giữa anh ta và Đồng Mục Sâm gần bằng nhau.
Ong....
Mấy giây sau, thông tin trên hàng thứ ba của Tháp Đăng Thiên bỗng nhiên thay đổi.
“Có thông tin thay đổi rồi.”
“Thông tin của hàng thứ ba chính là Đồng Mục Sâm!”
Dưới ánh mắt của mọi người, thông tin sau khi thay đổi hiện lên trước mặt mọi người.
Hạng 1: Hỗn Vũ (Thất trọng thiên) thành tích: Tầng thứ bảy Tháp Đăng Thiên
Hạng 2: Đồng Mục Sâm (Lục trọng thiên) thành tích: Tầng thứ ba Tháp Đăng Thiên
Hạng 3: Vô Ngân (Lục trọng thiên) thành tích: Tầng thứ hai Tháp Đăng Thiên
...
“Quả nhiên, Đồng Mục Sâm vượt qua tầng thứ ba rồi!”
“Tốc độ tiến bộ nhanh quá! Hắn ta vượt qua Vô Ngân rồi! Bây giờ đang xếp thứ hai.”
Ánh mắt của rất nhiều thanh nhiên nhìn bảng xếp hạng, không nhịn được kinh hô.
“Vượt qua tầng thứ ba rồi?” Vô Ngân nhìn bảng xếp hạng, trong mắt lập tức lộ ra sự ngạc nhiên.
“Sao có thể? Tốc độ tiến bộ của mình nhanh như vậy, nhưng vẫn cần thời gian ba năm mưới có thể vượt tầng thứ ba, mà bây giờ Đồng Mục Sâm đã vượt qua rồi?” Vô Ngân nắm chặt nắm đấm, nhìn chàng trai xuất hiện trên quảng trường một lần nữa.
...
Trong lúc thiên tài của các trọng thiên thành Thời Không vì bảng xếp hạng mà chấn động thì lúc này Diệp Tinh vẫn đang ở thế giới Hắc Diệu.
Sâu dưới lòng đất của Bắc Hạp cốc thành Thạch Nghiêu.
Diệp Tinh lặng lẽ ngồi khoanh chân, cơ thể hắn dường như không động đậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm trên bức tranh.
Vào một giây phút nào đó, Diệp Tinh bỗng nhiên đứng dậy.
“Phù! Thấm thoát đã trôi qua hơn bốn năm rồi.” Diệp Tinh cảm thán trong lòng.
“Hạt giống hư không Đạo Tắc Không Gian ẩn chứa trong bức tranh này tuy quý giá, nhưng cứ lĩnh ngộ như vậy, tiến bộ của mình cũng càng ngày càng chậm.”
Thực tế lĩnh ngộ đạo tác phải dựa vào bản thân mình, truyền thừa chỉ có thể bổ trợ thêm thôi. Trước nay chưa từng có cường giả nào chỉ dựa vào truyền thừa có thể trở thành cường giả tuyệt thế.
Nếu thật sự như vậy, mọi người không cần tu luyện, tất cả đều đi nhận truyền thừa là được.
Chỉ có bản thân không ngừng tìm tòi, không ngừng cảm ngộ, như vậy mới có cơ hội năm chắc được đạo tắc hoàn chỉnh.
Cho dù như vậy, lúc này trên khuôn mặt Diệp Tinh lại tràn ngập sự vui vẻ.
“Có điều bốn năm này thu hoạch của mình rất lớn.”
Thời gian hơn bốn năm, Diệp Tinh vẫn luôn lĩnh ngộ tại nơi này, chưa từng rời đi nửa bước, Đạo Tắc Không Gian của hắn tiến bộ một khoảng lớn!
Ánh mắt Diệp Tinh quét qua xung quanh.
“Quả liễm tức mà bây giờ mình dùng đã là quả cuối cùng, không thể ở lại đây nữa, rời đi trước rồi nói tiếp!”
Nếu như quả tức liễm còn đủ, hắn sẽ lại đây lâu thêm một chút. Nhưng năm mươi quả tức liễm mà hán đổi giờ đây gần như đã dùng hết.
Số lần đại trưởng lão Mạc Vẫn tới nơi này điều tra càng lúc càng ít, nhưng Diệp Tinh vẫn không dám đánh cuộc, chỉ cần hắn bị phát hiện một lần thôi, thứ đợi chờ hắn chính là cái chết.
“Đi!”
Men theo lòng đất không ngừng ngoi lên, lần ngoi lên trên này tốn hai mươi ngày của hắn.
Trên đồng bằng rộng lớn, bỗng nhiên có một khe nứt xuất hiện, sau đó một bóng người lập tức xuất hiện.
“Cuối cùng cũng ra rồi.” Diệp Tinh đứng trên đồng bừng, trên mặt lộ ra sự vui vẻ.
“Có điều, vậy mà đồng bằng nơi đây lại trở nên như vậy?” Diệp Tinh nhìn đồng bằng, lúc này đồng bằng nơi đây đã trở thành màu đỏ.
“Xem ra Mạc Vẫn rất tức giận.” Diệp Tinh lắc đầu.