Dù là như vậy, nhưng sự khác biệt của hai thứ này không lớn.
“Hấp thụ!”
Diệp Tinh dùng toàn lực thúc giục đạo tắc, hấp thụ năng lượng bên trong Hắc Diệu Thạch này.
Uỳnh!
Trong nhẫn không gian của Diệp Tinh, chiếc kén đen thần bí đó rõ ràng đang động đậy, muốn xông ra ngoài, nhưng lại bị Diệp Tinh ngăn lại, không còn cách nào để cử động.
Một phút....hai phút....ba phút....
Mãi tới bảy phút sau, năng lượng trong toàn bộ viên Hắc Diệu Thạch đã bị Diệp Tinh hấp thụ hết.
Hắn không hề do dự, tiếp tục lấy ra viên thứ hai.
Hấp thụ viên thứ hai xong, Diệp Tinh lại lấy ra viện thứ ba....
“Lại bão hòa rồi?” đợi tới khi Diệp Tinh hấp thụ viên thứ tám, rõ ràng hắn cảm thấy bản thân không thể hấp thụ thêm được nữa.
“Tiếp theo là vận chuyển Huyễn Cảnh!” Diệp Tinh hít thở sâu một hơi, thúc giục huyễn cảnh.
Trong đầu hắn lập tức có thêm một chút khí lưu màu xám dung hòa vào trong máu.
Huyễn cảnh là một đại đạo hoàn chỉnh, thậm chí còn mạnh hơn cả đạo tắc.
“Hấp thụ! Hấp thụ!”
Diệp Tinh cứ hấp thụ không ngừng như vậy.
Sau khi thúc giục huyễn cảnh, hắn hấp thụ xong sáu viên Hắc Diệu Thạch thì không hấp thụ thêm được nữa.
“Đã hoàn toàn đạt tới bão hòa rồi.” Diệp Tinh cảm nhận trạng thái của mình một chút, không che giấu nổi nụ cười trên mặt.
Hắn lấy được hai viên Hắc Diệu Thạch trên núi Ngư Lân rồi hấp thụ, ở chi nhánh Hắc Diệu Tông thành Thạch Nghiêu hắn hấp thụ được bảy viên, ở đây hắn hấp thụ được mười bốn viên, như vậy tính tổng thì hắn đã hấp thụ được năng lượng của hai mươi ba viên Hắc Diệu Thạch!
“Không biết lĩnh vực Hắc Diệu của mình mạnh thế nào?” trong mắt Diệp Tinh lộ sự mong đợi.
Nhưng hiện giờ thỉnh thoảng vẫn có khí tức nóng hầm hập thẩm thấu tới, hắn không thể thúc giục lĩnh vực Hắc Diệu, một khi bị phát hiện, vậy thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Oành!
Diệp Tinh hấp thụ xong, nhưng kén đen bên trong nhẫn không gian lại động đậy.
“Mình đã hấp thụ hết năng lượng của mười bốn viên Hắc Diệu Thạch, những thứ này không còn tác dụng gì với mình nữa, xẽm xem kén đen thần bí có thể hấp thụ không?” Diệp Tinh nghĩ một lát, sau đó đặt Hắc Diệu Thạch đã mất đi năng lượng vào trong nhẫn không gian, bên cạnh kén đen.
Vút!
Nháy mắt chiếc kén đen này đã chạm tới một viên Hắc Diệu Thạch.
Sau đó dưới ánh mắt của Diệp Tinh viên Hắc Diệu Thạch này trở thành màu xám trắng, khô nứt nẻ.
“Hoàn toàn biến thành bột phấn? Giống hệt với tình huống trước đó?” Diệp Tinh lặng lẽ nhìn.
Hắn lại lấy ra một viên Hắc Diệu Thạch.
Chỉ trong một thời gian ngắn viên Hắc Diệu Thạch này cũng hoàn toàn trở nên xám trắng.
Oành!
Hấp thụ hai viên Hắc Diệu Thạch, dao động của chiếc kén đen này càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Mày an phận chút cho tao, nếu không một viên Hắc Diệu Thạch cũng không có.” Diệp Tinh suy nghĩ một lát, sau đó ý thức tiến vào trong chiếc kén đen.
Ong...
Kén đen rung động một lát, sau đó thật sự dừng lại.
“Quả nhiên!” Trong mắt Diệp Tinh lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Trong chiếc kén đen thần bí này chắc chắn có sự sống!
Thấy chiếc kén đen không động đậy nữa, Diệp Tinh lại lấy ra thêm một viên Hắc Diệu Thạch để nó hấp thụ, sau đó không cho thêm nữa.
Hắn vẫn chưa biết rốt cuộc kén đen thần bí này là thứ gì, cho quá nhiều tới lúc xảy ra thay đổi sẽ không ổn.
Ong...
Vào lúc Diệp Tinh thu lại ý thức, bỗng nhiên kén đen thần bí truyền tới một thông tin kì lạ.
“Dưới lòng đất này có đồ?” chạm tới thông tin, Diệp Tinh lại ngây ra.
Kén đen thần bí truyền cho hắn một vị trí.
Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh nhìn về một phía nào đó.
“Xuống xem thứ xem!”
Hắn men theo vị trí mà kén đen thần bí cung cấp từ từ chui xuống dưới, chú ý nguy hiểm xung quanh.
Mãi tới nửa tiếng sau, trong lòng Diệp Tinh động một cái. Hắn cảm nhận được không gian bên dưới có ẩn chứa dao động của Đạo Tắc Không Gian.
“Vậy mà lại có đồ thật!” Diệp Tinh ngạc nhiên về sự cảm nhận của kén đen không thôi.
Cách xa như vậy mà kén đen cũng có thể cảm nhận được điều gì đó, đây quả thật là kì tích.
Dừng một lát Diệp Tinh lại tiếp tục chui xuống.
“Dường như là một tòa cung điện?” Diệp Tinh bắt đầu chạm tới một số mảnh vụn của cung điện.
“Dao động càng lúc càng mạnh rồi!”
Diệp Tinh từ từ đi tới một nơi.
“Đây....” Bỗng nhiên, trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh sợ.
Ở khu vực phía trước, vậy mà lại hình thành một khu vực chân không, đường kính của khu vực này chỉ có mười mét, hơn nữa trong khu vực trung tâm của vùng chân không này, có một bức tranh đang trôi lơ lửng, trên bức tranh này, chỉ vẽ một thanh kiếm.
Mà lúc này thanh kiếm trên bức tranh lại tản ra một dao động Đạo Tắc Không Gian mãnh liệt.
“Đây là....họa đạo?”
Diệp Tinh cả kinh.
Giống như kiếm đạo, thương đạo,... họa đạo cũng là một đại đạo, chỉ có điều người nắm giữ cực kì thưa thớt.
“Một thanh kiếm?”
Diệp Tinh nhìn một cách tỉ mỉ.
Oành!
Sau khi nhìn mấy giây, ý thức của hắn bỗng nhiên giống như đã tiến vào trong một thế giới kỳ lạ.
Trong thế giới này, rất nhiều kiếm đang bay lượn không ngừng, mà những thanh trường kiếm này tỏa ra từng luồng dao động kì lạ, vô số trường kiếm giống như hình thành lên một tổng thể hoàn mỹ.
Nhìn một lát, trong mắt Diệp Tinh lộ ra vẻ khó mà tin được, sau đó lại lộ ra vẻ vô cùng kích động.