Hạ Lâm lại không buông tha, khuyên nhủ: "Tiểu Ngư, chúng ta là con gái không nên treo cổ trên một cái cây, hiện tại tình hình của Diệp Tinh thế nào cậu cũng biết, vốn dĩ cậu ta nghỉ học vì mẹ ung thư gan giai đoạn cuối, cậu cũng biết đây là bệnh nan y. Gia cảnh cậu ta vốn đã kém, cộng thêm mẹ như vậy, mà cậu ta còn không biết cố gắng, bọn tôi giới thiệu việc cho cậu ta mà cậu ta lại khinh thường, bạn trai như không đảm đương được gì đâu.”

Diệp Tinh đi học lại, liên quan tới nguyên nhân hắn nghỉ học không biết bị ai truyền ra, hiện tại rất nhiều người đều biết.

Thậm chí rất nhiều người bàn tán sau lưng hắn.

Nghe vậy, động tác trong tay Lâm Tiểu Ngư dừng lại, cô nhìn Hạ Lâm, bình tĩnh nói: "Vậy cậu hy vọng chúng tôi như thế nào? Theo ý cậu chính là chúng tôi nên chia?"

"Tôi..." mặc dù trong lòng Hạ Lâm nghĩ như vậy, nhưng không thể nói ra được, trong chốc lát có chút á khẩu không biết trả lời thế nào.

"Hạ Lâm, cậu không phải tôi, cậu không hiểu chuyện của tôi và Diệp Tinh, vậy mà vẫn đứng ở phía đạo đức muốn nhúng tay vào chuyện của tôi và Diệp Tinh sao."

Lâm Tiểu Ngư bình tĩnh nói: “Chuyện như vậy tôi không muốn nghe đến nữa, là bạn cùng phòng, tôi cũng không muốn quan hệ của mọi người chuyển biến xấu đi."

Nói xong, Lâm Tiểu Ngư đi ra khỏi phòng.

Lúc nói những lời này, Hạ Lâm lại bị Lâm Tiểu Ngư chấn trụ đến mức không nói nên lời.

Bình thường Lâm Tiểu Ngư là một cô gái rất cởi mở, hoạt bát, trong mắt Hạ Lâm, cô chính là tiểu bạch thỏ ngây thơ, một chút tâm cơ cũng không có, ngu ngốc bị Diệp Tinh lừa gạt, không nghĩ tới dáng vẻ lạnh như băng vừa rồi khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi.

Trong phòng ngủ im lặng mấy giây, bỗng nhiên Trương Mộng nói: "Hạ Lâm, cậu không nên nhúng tay vào chuyện của Tiểu Ngư và Diệp Tinh. Nói thế nào đi nữa, quan hệ của cậu ấy với Diệp Tinh cũng là chuyện riêng tư, không liên quan tới cậu

"Đúng, chúng ta không có quyền can dự vào chuyện riêng của Tiểu Ngư." Chu Lãnh Huyên cũng nói.

"Tôi làm tất cả cũng chỉ vì Tiểu Ngư thôi." Nghe vậy, Hạ Lâm phản bác: "Tình hình Diệp Tinh thế nào các cậu cũng biết, nhà nghèo, mẹ bệnh nặng, tương lai nếu không ngoài dự liệu chính là gánh rất nhiều nợ, các cậu cảm thấy Tiểu Ngư và cậu ta ở chung một chỗ sẽ hạnh phúc? Sau này hai người cùng nhau gánh nợ trên lưng rồi cùng nhua trả?”

Cô nói khiến Trương Mộng, Chu Lãnh Huyên á khẩu không trả lời được, tình cảm, nói thế nào đi nữa cũng phải liên hệ với thực tế.

Muốn tình yêu hay là muốn tài phú, vấn đề này làm khó rất nhiều người.

"Các cậu xem, Giai Giai hiện tại đã rời giường được một tiếng, mỗi ngày cậu ấy dậy sớm đi làm thêm, thời gian nghỉ ngơi cũng chưa bao giờ lãng phí, mặc dù điều kiện sống của cậu ấy không tốt, nhưng cũng vì cuộc sống mà không ngừng phấn đấu, mà Diệp Tinh các cậu có thấy cậu ta phấn đấu không?"

"Tình hình trong nhà như vậy, còn có tâm tình đi học? Nếu là các cậu, các cậu sẽ chọn cậu ta?"

Hạ Lâm nhìn mấy người trong phòng, khóe miệng hơi nhếch lên, tự tin nói: "Hiện tại có thể Tiểu Ngư sẽ bực tức, nhưng sau này nhất định sẽ hiểu rõ bây giờ tôi làm vậy đều là vì tốt cho cô ấy, nhất định sẽ cảm kích tôi."

Cô ta cho rằng mình hoàn toàn nhìn thấu Diệp Tinh, theo cô ta thấy, cô ta có nghĩa vụ mang Lâm Tiểu Ngư rời khỏi cái hố lửa Diệp Tinh này.

Phòng ký túc hơiim lặng, mấy người cũng không nói lời nào, bầu không khí có chút lúng túng.

"Lâm Lâm, mấy người mà cậu nói, giới thiệu cho tôi làm quen một chút đi." Bỗng nhiên, Chu San cười hì hì nói: "Đên giờ tôi còn chưa có bạn trai đây."



"Mọi người chơi đi, tôi và Lãnh Huyên muốn đi dạo một vòng!" Trương Mộng lập tức nói, sau đó kéo Chu Lãnh Huyên đi ra phòng ngủ.

...

Dưới ký túc xá, Diệp Tinh đang chờ, Lâm Tiểu Ngư từ trên lầu đi xuống.

"Diệp Tinh." Cô thấy Diệp Tinh, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ mặ tươi cười, bước nhỏ chạy tới.

"Hôm nay là thứ bảy đi đâu chơi nào?" Diệp Tinh đưa bữa ăn sáng trong tay tới cười nói.

"Chúng ta tới vườn bách thú Thượng Hải xem đi, em đã sớm muốn tới đó rồi." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói, miệng há to cắn cái bánh bao trong tay.

Hai người chầm chậm đi trong vườn bách thú.

Lúc này cách đó không xa, có một cô gái đang xách bình nước nhìn bọn họ, xem mặt mũi lại là Chu Ngọc Đình.

"Lâm Tiểu Ngư, mặc dù cô tài giỏi hơn tôi, nhưng ánh mắt cũng không ra gì."

Chu Ngọc Đình nhìn bóng lưng hai người, trong lòng thầm nói.

Về chuyện Diệp Tinh nghỉ học không biết bị ai truyền ra, cô cũng biết.

Bạn trai cô Trương Viễn trước đây theo đuổi Lâm Tiểu Ngư, thực tế cô vẫn luôn ghen tị, căm thù với Lâm Tiểu Ngư.

Nhưng hiện tại Lâm Tiểu Ngư lựa chọn Diệp Tinh, nhưng so với Trương Viễn bạn trai cô, kém hơn nhiều.

Cô ta lại không biết việc lúc trước Trương Viễn bị Diệp Tinh đánh, Trương Viễn cũng không có khả năng nói chuyện này với cô.

...

Một ngày thứ bảy, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư đi chơi thật vui vẻ, sau đó Lâm Tiểu Ngư còn đi thăm ba mẹ Diệp Tinh.

Lúc này Diệp Kiến An, Lưu Mai đã quyết định rời khỏi Thượng Hải trở về quê nhà.

Bọn họ không quen biết người nơi này, muốn về quê nhà làm buôn bán nhỏ.

Lần này Diệp Tinh tự nhiên cũng không phản đối.

Mà ba mẹ dự định mở một tiệm bán quần áo nhỏ, bọn họ rất có hứng thú với việc bán quần áo.

Sau đó, Lâm Tiểu Ngư trở về trường học, mà Diệp Tinh đến tiệm thú cưng.



"Ông chủ." Bốn người đều ở trong tiệm thú cưng, thấy Diệp Tinh lập tức đi tới chào hỏi.

"Mọi người bạn đi." Diệp Tinh cười nói.

Kiểm tra một chút tình hình buôn bán trong tiệm, lúc này trong tiệm thú cưng hầu như chỉ còn vẹt.

Nhưng trong tiệm vẫn có một ít khách hàng, tổng mức tiêu thụ cũng không giảm đi bao nhiêu.

"Ông chủ." Đứng một lát, đến khi Diệp Tinh chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Triệu Nhã đi tiến lên.

"Sao vậy? Triệu Nhã?" Diệp Tinh nghi ngờ nói.

Triệu Nhã hai tay hơi khẩn trương đan chéo vào nhau, ngay sau đó sắc mặt ửng đỏ nói: "Ông chủ, một lát nữa là tan việc rồi. Đây là lần đầu tiên tôi nhận được tiền lương cao như vậy, vậy nên muốn mời anh ăn cơm."

Diệp Tinh sững sốt một chút, cười nói: " Xin lỗi, tôi còn có chút chuyện."

Hắn nói xong, Triệu Nhã sắc mặt lại càng đỏ bừng, dáng vẻ rất lúng túng, tạm thời không biết nói cái gì cho phải.

"Ông chủ, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Thấy vậy, Lý Thiến bỗng nhiên đi ra cười nói.

Nghe vậy, Triệu Nhã nhất thời như được đại xá, cảm kích liếc nhìn Lý Thiến.

Vừa rồi cô cũng không biết phải nói gì.

"Ông chủ thật là đầu gỗ, Tiểu Nhã cũng đã chủ động như vậy, ông chủ còn từ chối." Lý Hân đi tới trước mặt Triệu Nhã, nhỏ giọng nói.

"Có thể ông chủ thật sự có việc.” Triệu Nhã lắc đầu nói.

Bị Diệp Tinh từ chối, trong lòng cô cảm thấy có chút mất mác.

Trước cửa tiệm, Diệp Tinh nghe Lý Thiến báo cáo một chút tình hình gần đây của tiệm, sau đó trực tiếp rời đi.

Mà lúc này Diệp Tinh không nhìn thấy, ở bên kia đường của tiệm sủng vật, lại có một nữ sinh khiếp sợ nhìn nơi này.

Xem mặt mũi chính là Chu Ngọc Đình.

Hôm nay là thứ bảy, Chu Ngọc Đình vốn muốn cùng Trương Viễn hẹn hò, nhưng Trương Viễn nói bản thân có việc, cô chỉ có thể một mình đi lang thang xung quanh, trong lúc vô tình liền đến nơi này.

Đang muốn rời đi, nhưng bỗng nhiên nàng ở phía xa trong tiệm thú cưng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

"Diệp Tinh? Sao cậu ta lại ở bên trong tiệm thú cưng?" mặt Chu Ngọc Đình đầy vẻ nghi hoặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play