"Đội trưởng Lý, chúng tôi cũng không có làm gì trái với quy định, hơn nữa mua lương thực cũng rất bình thường, trong nhà người nào mà không mua lương thực? Tại sao lại nói là trữ hàng?" Giang Lam Thành trầm giọng nói.

Lúc này trong lòng ông ta lại nhịn không được mắng thầm.

Công ty bảo vệ của bọn họ có rất nhiều người, trong đó không thiếu người thông minh, thông qua các sự việc cũng có thể suy đoán được sẽ có chuyện xảy ra.

Sau khi đón cha mẹ đến, bọn họ báo cho người nhà mình biết, sau đó người nhà bọn họ bắt đầu mua lương thực ở khắp nơi, tuy rằng bị ông ta ngăn lại đúng lúc, nhưng vẫn bị một số người chú ý tới.

Sau khi ngày tận thế đen tối xuất hiện, các mặt hàng thực phẩm trong siêu thị đều bị thổi quét không còn, hiện tại đều trống rỗng, những cửa hàng thực phẩm khác cũng bị nhân viên liên quan tiếp nhận.

Ai cũng đều biết tầm quan trọng của lương thực.

Mà hiện tại nơi này của bọn họ rõ ràng là bị theo dõi.

"Giang Lam Thành, có ai mua lương thực lại dùng xe tải chở chứ?" Một cậu trai trẻ ở bên cạnh người đàn ông trung niên Lý Quỳ Vân cười nhạo nói.

Anh ta nhìn Lý Quỳ Vân, trên mặt rõ ràng có vẻ lấy lòng: "Anh Lý, theo em phân tích, trong tiểu khu này nhất định là có rất nhiều lương thực."

Lý Quỳ Vân gật gật đầu, nhìn Giang Lam Thành mỉm cười nói: "Giám đốc Giang, anh cũng nghe rồi chứ? Anh cũng biết thực lực của anh tôi thế nào, hiện tại là tôi đến, nếu là anh của tôi ra tay, anh biết hậu quả rồi đó."

Sắc mặt Giang Lam Thành khẽ biến, hiển nhiên ông ta đã nghe nói đến chuyện xảy ra ở khu vực này lúc trước.

"Cho tôi mười phút suy nghĩ một chút!" Giang Lam Thành ngẫm nghĩ một chút nói.

"Nhiều nhất năm phút đồng hồ!" Sắc mặt Lý Quỳ Vân lạnh nhạt.

Giang Lam Thành chỉ phải gật đầu.

Lúc này trong lòng ông ta cũng rất lo lắng.

Hiện tại ngày tận thế đen tối hoàn toàn giống như lời Diệp Tinh dự đoán, mà mệnh lệnh mà Diệp Tinh đưa ra cho ông ta chính là trông chừng nơi này, Diệp Tinh sẽ gấp rút từ Thượng Hải trở về, thời gian cụ thể lúc nào thì không biết.

Ông ta chỉ phải cố gắng hết sức kéo dài thời gian.

"Đã hết năm phút!" Nhìn di động một chút, Lý Quỳ Vân nhìn chằm chằm Giang Lam Thành, mỉm cười nói: "Giám đốc Giang suy nghĩ thế nào rồi? Nếu còn không được, tôi chỉ có thể mời anh tôi ra tay."

Ông ta biết lực uy hiếp của anh trai mình lớn hơn.

Sắc mặt Giang Lam Thành hơi thay đổi một chút, chỉ phải gật gật đầu, nói: "Các anh có thể đi vào xem một chút."

Diệp Tinh còn cho ông ta một mệnh lệnh khác, là nếu thực lực của đối phương quá mạnh, vậy thì lựa chọn khuất phục, thỏa mãn yêu cầu của đối phương.

"Đi vào!" Lý Quỳ Vân nhìn tiểu khu thật lớn.

Lúc này trong tiểu khu đã có người chú ý đến tình huống ở nơi này, mà đám người Diệp Kiến An, Lưu Mai cũng ở trong này.

"Giám đốc Giang." Diệp Kiến An đi đến bên cạnh Giang Lam Thành.

"Diệp tiên sinh, thực lực của đối phương quá mạnh, chúng tôi hoàn toàn không ngăn cản được." Giang Lam Thành bất đắc dĩ nói.

Diệp Kiến An gật gật đầu, nói: "Không có việc gì, mọi chuyện chờ Tiểu Tinh trở về nói sau."

Từng căn phòng bị dọn sạch, một lượng lớn lương thực bị kiêng ra.

"Cha, bác cả, những người này thật quá đáng, ai cho bọn họ quyền làm như vậy chứ?" Em họ của Diệp Tinh, Diệp Phong nắm chặt nắm tay, nhìn đám người tham lam này, sâu trong đáy mắt tràn đầy phẫn nộ.

"Tiểu Phong, nói nhỏ thôi." Diệp Kiến Lâm liếc mắt nhìn con mình một cái, hạ giọng nói.

Hiện tại thế giới thay đổi, người có thực lực mạnh cũng có được quyền lợi thật lớn.

Mọi người giận mà không dám nói gì, nhìn lương thực không ngừng bị kiêng đi ra, chất thành một đống.

"Ha ha, Giám đốc Giang, trong tiểu khu của các anh lương thực thật nhiều, này cũng đủ cho toàn bộ tiểu khu ăn trong mấy tháng." Lý Quỳ Vân cười nói.

Ầm!

Vừa nói xong, bỗng nhiên xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, sau đó một người đàn ông vô cùng lực lưỡng đi tới, trên người người đàn ông này dường như có một tia lôi điện vờn quanh, thoạt nhìn cực kỳ có tính áp bách.

"Anh!" Lý Quỳ Vân nhìn người đàn ông lực lưỡng này, nhanh chóng đi tới.

"Thế nào?" Người đàn ông lực lưỡng Lý Khuê Mộc hỏi.

Giọng nói của ông ta ù ù rung động, giống như sấm sét.

Trước đó trên người Lý Khuê Mộc đột nhiên xuất hiện từng tia lôi điện, khiến cho rất nhiều người chú ý, sau đó bị nhân viên tương quan mang đi, chỉ vài giờ sau, ông ta lại trở lại.

Không chỉ trở lại, mà còn phụ trách an toàn của cả một khu vực rộng lớn.

"Anh, tiểu khu này lương thực rất nhiều, đều ở đây." Lý Quỳ Vân vội vàng nói.

Lý Khuê Mộc gật gật đầu, nói: "Vậy đều mang đi."

Nghe được lời của Lý Khuê Mộc, Diệp Phong nhất thời nhịn không được tiến lên phía trước, nói: "Những lương thực này có thể để lại cho chúng tôi một chút không?"

Nếu mang đi hết, bọn họ sẽ không có gì để ăn.

"Hử?" Lý Khuê Mộc nhíu mày nhìn về phía Diệp Phong.

Ầm!

Trong chớp mắt, linh lực nồng đậm tụ tập, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Phong ôm lấy cổ họng mình, thân thể trôi lơ lửng lên.

Diệp Phong ôm lấy cổ họng mình, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, chỉ cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn.

"Tiểu Phong!" Thấy thế, trong mắt đám người Diệp Kiến Lâm, Diệp Kiến An lập tức lộ ra vẻ lo lắng.

Diệp Kiến Lâm nhìn Lý Khuê Mộc cầu xin nói: "Đội trưởng Lý, con tôi không hiểu chuyện, nói sai rồi, có thể tha cho nó hay không? Những lương thực này chúng tôi không muốn nữa, đều cho các anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play