"Lâm Đại Tráng, đây là bảo vật gì vậy? Bảo vật tiến hành tỷ đấu đều là một vài cái rất đặc biệt, anh liền lấy một tảng đá sao?" Có người cười nói.

"Hừ! Tảng đá này vô cùng cứng rắn, thậm chí có thể so với kim cương, chẳng lẽ không tính là một cái bảo vật sao?" Người đàn ông cường tráng tên Lâm Đại Tráng trầm giọng nói.

Nhất thời có người chuyên môn đi tới, kiểm tra một chút.

"Tảng đá này có thể làm bảo vật dự thi." Trọng tài gật đầu.

Cũng không thể tùy tiện lấy ra một món đồ là có thể tỷ thí? Điều này rõ ràng là không thể.

Lúc này Diệp Tinh đang đứng ở chỗ này, cái kén đen trên người hắn lại bỗng nhiên xuất hiện phản ứng.

Kén đen lần trước xuất hiện dị động sau đó bị Diệp Tinh dùng đồ vật chuyên môn gia, giữ, mang theo trên người, nhưng hiện tại lại xuất hiện phản ứng.

"Là tảng đá màu đen kia? Kén đen muốn hấp thu năng lượng trong tảng đá đó sao?"

Diệp Tinh nhìn về phía nơi đó, suy nghĩ một chút, nộp một trăm vạn tiến vào địa điểm chiến đấu.

"Thật sao? Người đi lên chính là một người thanh niên, thực lực của Lâm Đại Tráng tuy rằng không tính là mạnh, nhưng cũng không kém, trẻ tuổi như vậy cũng dám đi lên?"

Thanh niên này không có trưởng bối sư môn gì hay sao?"

"Có ai biết hắn ta không?"

......

Ánh mắt một vài người nhìn về phía Diệp Tinh, nhất thời lộ ra vẻ tò mò.

Bình thường người luyện võ đều là xem tuổi tác, tuổi còn trẻ thì công phu mạnh hơn nữa cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

"Là hắn?" Một trong số đó, một cô gái nhìn Diệp Tinh, trong mắt có một tia kinh ngạc.

"Lạc Hà, em biết người thanh niên này?" Bên cạnh cô gái, một cô gái khác tò mò hỏi.

"Sư tỷ, em cùng hắn không tính là quen biết, lúc trước em đứng ở một chỗ, người thanh niên này bỗng nhiên đi lên hỏi đường, tựa hồ muốn bắt chuyện." Lạc Hà giải thích một chút.

"Ha ha, đi tới nơi này còn không biết tình huống nơi này, phỏng chừng là cố ý tiếp cận Lạc Hà em đi." Trên mặt cô gái này nhất thời lộ ra vẻ khinh thường.

"Lạc Hà, em phải nhớ kỹ, bất kỳ tên đàn ông nào bỗng nhiên tới gần em khẳng định đều không có tốt bụng gì hết."

"Sư tỷ, em nhớ rồi." Lạc Hà trịnh trọng gật đầu.

......

Địa điểm tỷ thí, sau khi Diệp Tinh đi lên, lại có một người nộp một trăm vạn.

Người thứ tư đi lên là một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, ông ta trực tiếp lấy ra một quả màu trắng.

"Đây là... quả Bạch Nhan, là một loại trái cây đặc biệt của Thạch Nguyên Môn, Thạch Khảm vậy mà lại lấy ra một quả. "

“ Bình thường, tuy rằng quả Bạch Nhan có rất ít ở bên ngoài, Nhưng mà Thạch Nguyên Môn vẫn rất nhiều, xuất ra một quả cũng không tính là cái gì."

"Phỏng chừng Nga Sơn sẽ động tâm thôi."

......

Mọi người nhìn trái cây màu trắng bắt đầu nghị luận.

"Quả Bạch Nhan?" Trong lòng Diệp Tinh khẽ động, loại quả này đối với phụ nữ có chỗ lợi rất lớn, tuy rằng không thể gia tăng tuổi thọ, thế nhưng lại có thể khiến cho mình thoạt nhìn không già nua như vậy, hiệu quả so với những sản phẩm chăm sóc da bên ngoài không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

- Là quả Bạch Nhan! Lúc này sư tỷ của Lạc Hà nhìn thấy quả này, ánh mắt lập tức sáng lên.

Trong mắt Lạc Hà cũng tràn đầy khát vọng, quả như vậy đứa con gái nào không muốn chứ?

Mà ở bên cạnh các cô, người phụ nữ trung niên dẫn đầu kia trực tiếp đi ra, nộp một trăm vạn đi tới.

"Ha ha, Mi Tuyền, tôi lấy ra quả Bạch Nhan liền biết bà sẽ đi lên mà." Người đàn ông Thạch Khảm cười to nói.

"Nếu ông đã lấy ra vậy thì trái cây này chắc chắn sẽ thuộc về ta." Mi Tuyền lạnh nhạt nói.

Thạch Khảm trên mặt lộ ra một tia tươi cười, thân cao chừng hai thước, giống như một ngọn núi nhỏ, cánh tay đều to bằng đùi người thường.

"Cái này cũng không nhất định đâu, lần trước bị bà đánh bại, lúc này đây tôi sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nữa." Thạch Khảm giãn ra thân thể một chút.

Hai người vừa gặp mặt đã có một mùi thuốc súng.

" Lại bắt đầu, Thạch Khảm vẫn không đối phó được Mi Tuyền, chiến đấu hai lần, nhưng đều bị đánh bại, không biết lần này kết quả sẽ như thế nào?"

"Không dễ phán đoán, lần trước thực lực Thạch Khảm đã rất gần với Mi Tuyền, giao thủ mấy trăm chiêu mới thất bại, lần này chỉ cần tiến bộ một chút liền có khả năng vượt qua Mi Tuyền."

"Thực lực hai người này đều chỉ đứng sau Lý Thiên Hằng, Triệu Khôn Mộc, thuộc nhóm người luyện võ ở cấp thứ hai, hôm nay lại có thể chứng kiến một trận chiến đặc sắc a."

Mọi người vây xem vẻ mặt hưng phấn. lần trước Thạch Khảm, Mi Tuyền giao thủ mấy trăm chiêu, tình cảnh chiến đấu cao thủ đỉnh cấp như vậy khẳng định rất đặc sắc.

"Sư phụ nhất định sẽ thắng." Lạc Hà cùng sư tỷ của cô ta nhìn sư phụ mình, trong mắt tràn đầy vẻ tự tin.

Các cô biết thực lực của sư phụ nhà mình.

Về phần ba người còn lại, lúc này đã hoàn toàn bị xem nhẹ.

Người trong giới luyện võ chân chính mạnh hơn Thạch Khảm ngoại trừ cấp độ của Mi Tuyền người này thì còn lại không quá mười người.

"Mi Tuyền, năm người chiến đấu, chúng ta trước tiên đào thải ba người còn lại, sau đó mới chính thức tỷ thí, thế nào." Thạch Khảm cười to nói.

"Tôi cũng đang có ý này." Mi Tuyền gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play