Tề Mân mới bị bắt vào trong lao chưa đầy một ngày thì đã được nguyên vẹn thả ra ngoài.

Thậm chí Hậu Chủ còn cảm thấy có đôi chút áy náy với ông lão học cứu(*) mà từ nhỏ gã đã không thích này, sau khi thả ông ta ra khỏi nhà lao, còn giữ ông ta lại trong cung, an ủi ông ta vài câu rồi mới để ông ta về nhà.

(*) Lão học cứu (老学究): từ “học cứu” (学究)nguyên là danh xưng chuyên môn xuất phát từ chế độ khoa cử thời Đường, về sau “học cứu” là mĩ xưng chỉ thư sinh được sử dụng rộng rãi trong dân gian. Theo sự biến thiên về ý nghĩa của từ, “học cứu” cũng dần sản sinh ý nghĩa chê bai, mọi người bắt đầu gọi những người đọc sách cổ mà không “tiêu hoá” là “lão học cứu”, cũng chỉ những người có học mà hủ lậu thiển cận thích khoe khoang.

Khi Tề Mân về đến nhà, đường đã lên đèn rực rỡ.

Già trẻ trong nhà ông ta đều đã được thả ra khỏi nhà lao, lúc này đang chờ ở trước cửa nghênh đón ông ta. Mấy người bạn tốt của ông ta cũng chờ ông ta ở trước phủ, thấy ông ta bước từ trên xe ngựa xuống thì liền rối rít tiến lên đón ông ta rồi chúc mừng.

Đại nạn không chết, cũng coi như là hỉ sự, sau khi Tề Mân hàn huyên cùng từng người bọn họ, thì liền mời mọi người cùng nhau vào trong phủ, giữ bọn họ lại ăn bữa cơm rau dưa rồi hãy về.

Chúng quan viên tất nhiên không chối từ.

Tề Mân thiết bày yến hội ở trong nhà, mục đích là để ăn mừng cùng mọi người. Bình thường ông ta vốn tiết kiệm, lần này bị lục soát gia trạch cũng chẳng tịch thu được bao nhiêu ngân lượng.

Bởi vậy yến hội này được chuẩn bị rất là mộc mạc, có điều, mọi người ăn tiệc đều là chí giao hảo hữu của ông ta, đều biết cách làm người của lão.

Chúng quan viên đóng cửa lại mở tiệc, sau khi cơm no rượu say, nói chuyện càng dần dần trở nên buông thả.

“Hôm nay trong triều đình, ta mới biết cái gì gọi là nhân tình lương bạc.” Một quan viên trong đó cầm chén rượu, say say nói.

Trong lúc nhất thời, mọi người trong bữa tiệc đều như mất tiếng, dần dần an tĩnh hẳn.

Quan viên này vẫn nói tiếp: “Ít nhiều thì Tề đại nhân cũng được coi là có học trò khắp thiên hạ, những người quen biết, ai mà không phải là người đã đọc đủ thứ sách thánh hiền văn nhân? Nhưng hôm nay người hãm hại lão, châm ngòi thổi gió, nhân cơ hội phủi sạch can hệ, lại cố tình là đệ tử mà lão dốc lòng cất nhắc!”

Tuy Tề Mân chưa một ngày nào làm tiên sinh, nhưng từ trước đến nay người đọc sách đều trọng quy củ. Học sinh dân gian nếu muốn làm quan, cử tử đều phải thông qua khoa khảo mà thi đậu khoa cử, từ trước đến nay luôn phải cảm nhớ ơn tri ngộ của quan khảo thí, cho nên phải coi quan khảo thí của mình như sư trưởng mà đối đãi.

Mà Tề Mân đến nay, không biết đã từng làm quan chủ khảo qua bao nhiêu đợt khoa cử rồi.

Nghe được lời này, bàn tiệc liền lặng ngắt như tờ.

Một lát sau, một quan viên uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, cạch một tiếng, đặt chén rượu lên trên mặt bàn.

“Đôn Đình……! Ai có thể ngờ được rằng, người làm loại chuyện này chính là Đôn Đình!”

Quan viên đang ngồi đây đều biết Triệu Đôn Đình đối đãi Tề Mân hiếu thuận nhất. Năm đó Triệu Đôn Đình nghèo rớt mùng tơi, bán cả tổ trạch ruộng đất để vào kinh đi thi, lại gặp phải kẻ cướp ở ngoài thành, đến lúc vào kinh đã không một xu dính túi. Đúng lúc ấy gặp được Tề Mân rồi được ông ta giúp đỡ, sau đó hắn ta mới có thể dừng chân tại kinh thành, tham gia khảo thí.

Mà từ đó về sau, Triệu Đôn Đình hồi báo Tề Mân ngày nào cũng như ngày nào, mọi người đều thấy trong mắt.

Nghe được lời này, thần sắc mọi người trên bàn tiệc đều trở nên trầm trọng hơn nhiều. Mà Tề Mân sau khi trầm mặc một lúc lâu thì cầm lấy đôi đũa, trực tiếp gắp chút đồ ăn rồi đưa vào trong miệng.

“Ta chẳng dạy hắn một ngày nào, hắn thi đậu cử nhân, cống hiến cho triều đình, tất cả đều là bản lĩnh và may mắn của chính hắn.” Ông ta nhàn nhạt nói. “Ta không được coi là lão sư của hắn, hắn cũng không tính là phản bội ta.”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều thở dài.

Sau đó có người nói tiếp: “Chuyện hôm nay, với Tề công mà nói thì cũng là chuyện tốt, thấy rõ bản tính của một số người, cũng coi như nhờ họa được phúc.”

Quan viên bên cạnh khen ngợi: “Đúng rồi. Riêng người thuộc hạ Trương Nham của Tề đại nhân cưỡng ép Hoàng Thượng tra rõ thân hữu của Tề đại nhân kia, đúng là người thâm tàng bất lộ.”

Mấy người xung quanh nhao nhao gật đầu.

Lại thấy Tề Mân buông chiếc đũa xuống.

“Hắn không phải.” Ông ta nói.

Quan viên bên cạnh kinh ngạc nói: “Ý của Tề đại nhân là……?”

Chỉ thấy Tề Mân nhìn chằm chằm cái chén trên bàn, chậm rãi nói.

“Hôm nay trông hắn có vẻ là bỏ đá xuống giếng, nhưng lại không quên kéo Triệu Đôn Đình vào. Nếu không có hắn, lúc này có lẽ ta đã đầu một nơi thân một nẻo từ lâu. Hành động này của hắn, ngược lại như đã biết trước cái gì, rồi đứng ra cứu ta.”

Bữa tiệc lâm vào một mảnh trầm mặc.

“Chỉ là không biết làm sao hắn lại biết được, hơn nữa người đứng phía sau rốt cuộc là ai.”

Đúng lúc này, có một quan viên chậm rãi mở miệng.

“Tề đại nhân, ta cùng với Trương Nham có chút quan hệ cá nhân, mấy ngày trước say rượu, hắn từng nói với ta một câu.”

Tề Mân nhìn về phía hắn ta, chỉ thấy hắn chậm rãi nói.

“Hắn nói…… Hắn phải làm một chuyện cho Tĩnh Vương điện hạ, không rõ sinh tử, nhưng nhất định phải làm.”

——

Lúc đèn vừa mới lên cũng là lúc Triệu phủ kê biên tài sản gần xong xuôi.

Quan binh tản đi, toàn thể Triệu gia sớm đã bị bắt, bị bãi chức, đại môn vừa to vừa nặng chậm rãi đóng lại, dán giấy niêm phong lên.

Triệu phủ người đến người đi giờ lâm vào một mảnh an tĩnh đen như mực.

Nhưng đúng lúc này, trên mái hiên nổi lên mấy bóng dáng đang chạy, tốc độ rất nhanh, y như chim cú trong bóng đêm, bọn họ từ trong màn đêm vọt lên đầu tường, chỉ trong thời gian một cái nháy mắt đã lại biến mất vào trong bóng tối.

Đây là mấy tử sĩ thuộc hạ của Từ Độ.

Mấy bóng đen hiện lên rồi biến mất trong một ngõ hẻm tối om, trong thời gian nửa nén hương, trong hẻm đã trống không. Mấy người mặc y phục dạ hành đã không thấy bóng dáng từ lâu, duy chỉ có mấy tiểu tư không gây chú ý là bao, mặc áo quần vải thô, mua sắm tạp vật trong phố xá sầm uất rồi trực tiếp đi vào Tĩnh Vương phủ.

Mà không một ai chú ý, bên cạnh ngõ hẻm chỗ bọn họ biến mất kia có một cái ngõ cụt sâu không thấy đáy, rẽ qua chỗ đó rồi đi vào bên trong một đoạn ngắn là có thể ngửi được mùi máu tanh xông vào mũi.

Có mấy người lẳng lặng ẩn núp ở đó, dưới chân bọn họ có tới khoảng mười cổ thi thể nằm ngang, trông như ngọn núi nhỏ.

Đống thi thể đó, chính là bút tích của mấy người này.

Có tiếng bước chân nhỏ đến mức không thể nghe thấy truyền đến.

“Đi rồi.” Người nọ đứng lại trước thi thể, chậm rãi nói.

Lúc này, mấy thân ảnh đang bám trên tường trông như rắn độc trong bóng đêm kia nghe được lời này, đều cùng nhanh nhẹn động một cái. Một người trong đó vọt từ trên mái tường xuống dưới, kéo che mặt của mình xuống rồi đi đến cạnh thi thể rồi tùy ý đá đá.

“Xem như kết thúc.” Hắn ta nói. “Sát thủ Bàng lão tặc phái tới cũng thật sự có vài phần bản lĩnh.”

Người trông chừng bên ngoài lúc trước cũng kéo che mặt của mình xuống.

Lại là Ngụy Giai.

“Còn phải làm phiền các huynh đệ xử lý sạch sẽ mấy thứ này.” Hắn ta nhìn về phía những thi thể kia, nói. “Nhất thiết không được lưu lại dấu vết.”

“Ngụy thống lĩnh yên tâm.” Một người bên cạnh nói. “Có chúng ta làm việc, ngài cứ an tâm.”

Tiếp đó, mấy người trong màn đêm bắt đầu bận rộn.

Cái người lúc trước lên tiếng còn vừa bận bịu vừa mở miệng nói: “Cũng không biết tướng quân nghĩ như thế nào, ta tưởng rằng chuyện này phải lớn lắm, ngay cả Ngụy thống lĩnh cũng phải làm việc.”

Một người bên cạnh cười nói: “Đúng đó, trông trận này lớn lắm, lão tử còn xoa tay hầm hè, cứ tưởng là muốn cứu tướng quân ra khỏi Tĩnh Vương phủ chứ.”

Có người nói tiếp: “Ai ngờ lại là âm thầm bảo hộ mấy tên tử sĩ. Ngụy thống lĩnh, ngươi có biết mấy tên tử sĩ này là nhà ai không, cư nhiên quý giá đến như vậy?”

Lúc này Ngụy Giai trầm mặt trách cứ nói: “Đừng buôn chuyện nữa, động tác nhanh lên.”

Mấy người nghe vậy thì cười vài tiếng, không nói gì nữa, nhanh nhẹn tiếp tục bắt tay vào làm.

Mà Ngụy Giai đứng ở bên cạnh, mày nhăn chặt gần chết.

Chẳng riêng các huynh đệ thuộc hạ của hắn ta nghi hoặc, mà ngay cả hắn ta cũng không hiểu tại sao.

Tĩnh Vương muốn đối địch với Bàng Thiệu, việc này hắn ta có biết sơ sơ; Tĩnh Vương làm chuyện này, hắn ta cũng có nghe thấy.

Mà sáng sớm tướng quân đã bảo hắn ta đi sắp xếp, trước tiên bảo bọn họ ẩn núp ở một chỗ tối, chờ hộ tống các tử sĩ Giang Tùy Chu rút lui.

Tuy tướng quân liệu sự như thần, quả thực có người của Bàng Thiệu tới đây tra xét, cũng đã bị bọn họ giết sạch sẽ, nhưng Ngụy Giai lại không hiểu, vì sao tướng quân phải làm điều thừa thãi như vậy.



Đến tột cùng là vì muốn giết đám thuộc hạ này của Bàng Thiệu, hay là bởi vì đàn tử sĩ này của Tĩnh Vương phủ, thực sự có chỗ gì hơn người?

——

Hai vò rượu kia của Giang Tùy Chu là rượu ngon đã được cất kỹ trong phủ nhiều năm. Dường như nguyên chủ cực kì thích sưu tầm cái này, nhưng lại không uống, trong phủ có chứa không ít rượu ngon từ Nghiệp Thành mang đến.

Đây là một vò trong số đó.

Mà Giang Tùy Chu cũng không ngờ rằng, rượu bắc địa thời cổ, độ rượu lại có thể mạnh như vậy.

Y ôm vò rượu tới phòng Hoắc Vô Cữu, đúng lúc Hoắc Vô Cữu mới vừa dùng cơm tối xong.

Giang Tùy Chu thấy hắn ngồi ở trên giường, mới nhớ ra trên người hắn còn có thương tích, vội hỏi: “Ngươi còn đang dùng dược, có phải không thể uống rượu hay không?”

Hoắc Vô Cữu giương mắt liền thấy y ôm vò rượu, hỏi: “?”

Tất nhiên Giang Tùy Chu biết hắn muốn nói cái gì. Y giơ tay bảo bọn hạ nhân lui ra, cười nói: “Tất cả đều như trong kế hoạch.”

Ánh mắt Hoắc Vô Cữu ngừng lại ở nụ cười tươi trên mặt y, mãi một hồi sau vẫn chưa dịch chuyển.

Giang Tùy Chu đặt vò rượu lên trên bàn, ngồi sang bên trái, nói: “Vốn định tới để cùng ăn mừng với ngươi một phen, nhưng quên mất vết thương của ngươi chưa lành. Hay là thôi vậy, rượu có uống hay không uống thì cũng chẳng trở ngại gì cả.”

Lại nghe Hoắc Vô Cữu lặp lại: “Ăn mừng cùng ta?”

Giang Tùy Chu gật đầu.

“Bất kể như thế nào, Bàng Thiệu có thù oán với ngươi. Gã ta bị thua thiệt nhiều như vậy thì đối với ngươi mà nói, tất nhiên là chuyện đáng mừng rồi.”

Lời này y nói rất là đường hoàng, lúc này bốn phía hòa hợp, tựa hồ có điểm không hợp với hoàn cảnh.

Y dừng một chút, một tay đặt trên vò rượu, còn một tay chống cằm, thẳng thắn mà nhìn Hoắc Vô Cữu cười rộ lên.

“Thật ra là vì không còn người khác. Người biết việc này vốn đã ít không có bao nhiêu, Cố Trường Quân không đáng tin cậy, Từ Độ thì vẫn chưa hết bận, nếu bản vương không tìm ngươi để ăn mừng một phen, thì chẳng phải sẽ nghẹn chết sao?”

Lúc này y thả lỏng cực kỳ, lớp ngụy trang trên mặt cũng tháo xuống gần hết, lộ ra một dáng vẻ ôn hòa lười biếng.

Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu trầm mặc không nói gì, dưới tay lại lưu loát, một tay kéo xe lăn qua, dưới tay chống một cái đã ngồi ổn định được trên xe lăn rồi, sau đó đi tới trước bàn, ngồi đối diện với Giang Tùy Chu.

Hắn không nói gì, nhưng lại mở vò rượu ra.

Trong lúc nhất thời, hương rượu tỏa khắp bốn phía, lan ra khắp phòng.

Giang Tùy Chu sửng sốt, tiếp đó vội vàng đưa tay giữ hắn lại.

“Ngươi có uống rượu được hay không đó? Không uống cũng không sao, đừng để lỡ việc chữa bệnh……”

Lại thấy đôi mắt Hoắc Vô Cữu nhếch lên, đôi mắt đen cực kì sáng dưới ánh đèn.

“Rượu đã lấy tới rồi, uống hay không uống?”

Giang Tùy Chu cứ cảm thấy, trong ánh mắt hắn lúc này lại đang tràn đầy ý cười.

Tuy nhìn không ra nổi, không bắt được manh mối nào, nhưng lại chói lọi, giống như ánh sáng chợt loáng một cái qua mũi giáo, chiếu vào trong mắt người ta, nhất thời khiến người ta choáng váng.

Y không tự chủ được mà thu tay, tùy ý để Hoắc Vô Cữu thuần thục cầm lấy bình rượu, thuận tay lấy hai cái bát rồi rót đầy rượu vào.

Đến tận khi Hoắc Vô Cữu đã đặt một bát trong đó ở trước mặt y, y mới khôi phục tinh thần, mắt choáng váng.

Rượu trong bát mát lạnh cực độ, mùi rượu đậm đà, nghe mùi đã có thể biết rằng độ rượu này rất mạnh. Bát này lại không nhỏ, ánh đèn phản chiếu vào trong bát rượu sáng loáng, nhất thời khiến Giang Tùy Chu có chút chùn bước.

Kể cả trước khi xuyên qua đây, y cũng chưa từng thấy ai lấy bát để uống rượu trắng đâu?

Y ngơ ngác nhìn cái bát trên bàn, lại giương mắt nhìn về phía Hoắc Vô Cữu, bình tĩnh nói: “Dùng cái này uống?”

Chỉ thấy mặt Hoắc Vô Cữu lộ vẻ nghi hoặc: “Không thì sao?”

Hắn phản ứng lại một chút, mới nhớ rằng hình như người ở kinh thành bọn họ không thịnh hành việc cầm bát uống rượu, không giống như ở biên quan bọn hắn, từ trước đến nay do thiếu vật tư, không có nhiều chén ly hoa hòe lòe loẹt như vậy, ăn thịt uống rượu đều là dùng mấy thứ thế này.

Hắn nhất thời có chút ảo não, chỉ cảm thấy quê quá rồi.

“Quên mất.” Hắn nói. “Để ta đi tìm ly.”

Hắn đè xe lăn đang muốn đi, lại thấy Giang Tùy Chu giương mắt cản hắn lại.

Hắn thấy trên mặt Tĩnh Vương trước mắt, tựa hồ lộ ra vài phần tự ái rụt rè bất ngờ.

Y cắn chặt răng, nói: “Thôi. Hôm nay Bàng Thiệu gặp xúi quẩy, đáng để bản vương cầm bát uống rượu.

Hoắc Vô Cữu mắt thấy y bưng bát lên, chợt nhớ tới ngày ấy y say rượu trở về, cả người tràn đầy mùi rượu ngọt, vừa ngửi là biết không phải rượu mạnh, chắc hẳn tửu lượng người này cũng không tốt.

Hắn dừng một chút, miệng đang muốn ngăn cản, nhưng lại cứng nhắc nuốt xuống.

Hắn nhớ tới dáng vẻ người này đứng thẳng cũng không xong, ngã vào trong lòng ngực mình ngày ấy.

Đó là mùi hoa quế tràn ngập cõi lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play