Sau khi Kỳ Huy thanh tẩy hoàng cung, những tiểu hoàng môn đã từng cười nhạo sau lưng hắn lập tức sợ đến mất hồn, một số người to gan thầm nghĩ, dù sao cũng đều phải chết, chi bằng đánh cược một lần, nên đã đến quỳ trước cửa phòng Thường Bính.

Thường Bính đang ở trong phòng nhàn nhã uống trà.

Tiểu hoàng môn thân cận Bồi Lâm thấp giọng nói: “Tưởng có gì hiếm dâng cho công công, nhưng nô tài đã nhìn qua, chỉ mấy trăm lượng bạc.”

Thường Bính nở nụ cười.

Bây giờ hắn còn cần tham chút bạc này sao? Lúc Ngô thái hậu cầm quyền, hắn cũng không thiếu thứ gì, không cần xài tiền, ở kinh thành còn có mấy ngôi nhà lớn, chỉ có một điều không hài lòng, đó là Thái Dung coi thường hắn là hoạn quan, không thèm nhìn tới hắn. Nhưng bởi vì hắn được thái hậu tín nhiệm, không thể tránh được, vì vậy trước đây Tào quốc công hay lấy điểm này ra khích bác gây chia rẽ. Nhưng bây giờ, Tào quốc công đã chết, còn Thái Dung bị liệt nửa người, biết mình đã hết đường thăng tiến nên chủ động cáo quan, chỉ còn có hắn là tiền đồ sáng lạn.

Thường Bính cầm chung trà trên bàn lên: “Những ai tới đây hôm nay, người hãy nhớ kỹ tên họ chúng, ngày khác bảo cẩm y vệ bắt lại, chém đầu hết cho ta.”

Kỳ Huy vì chính sự mà mất ăn mất ngủ, những chuyện cỏn con này tất nhiên giao cho Thường Bính xử lý. Hắn tám tuổi đã vào cung, thoáng chốc đã ba mươi hai năm trôi qua, chuyện trong cung rõ như lòng bàn tay, biết Kỳ Huy muốn thay máu tất cả những kẻ gian dối có lòng riêng, cho nên hắn mới dám tự chủ trương khai đao.

Bồi Lâm đáp vâng, rồi đứng trước cửa sổ nhìn ra, thầm ghi nhớ từng tên trong lòng.

Hương trà xông vào khoan mũi, là Đại Hồng Bào được tiến cống, nghìn vàng khó mua, Thưởng Bính lại uống vài hớp, ăn một miếng bánh ngọt trên đĩa.

Bánh hoa tuyết trắng tinh, ngọt mà không ngáy, hắn nhấm nháp vài cái, mùi thơm đầy khoan miệng, nhắm mắt lại, chợt nhớ tới Lưu Nguyệt.

Sau khi đồng ý sinh con cho tiên đế, mà thái hậu lại rất khoan dung, không kiểm soát gì, nên bà ở trong cung tương đối tự tại, bình thường cũng không có sở thích gì, khi thì đánh đàn lúc lại làm đồ ăn. Có gì ngon còn tặng cho ông một ít, bánh ngọt trắng như mây,rắc thêm ít hạnh nhân, mùi vị rất nhạt, dường như chỉ cho một muỗng đường nhỏ, nếm thử vô cùng vừa miệng.

Loại bánh đó, thậm chí tiên đế cùng không được ăn, ông từng ở ngoài điện nhìn trộm, thấy bà chẳng tặng cho ai, duy chỉ có mình ông… Thường Bính thở dài, không biết bà hiện đang ở nơi nào, cũng không thấy hoàng thượng sai người đi tìm. Lẽ nào ngài ấy bị thái hậu khiêu khích, thật sự cảm thấy mình đã bị mẹ ruột vứt bỏ?

Hoặc giả ngài ấy quá bận rộn nên đã quên.

Ngược lại là ông, mấy năm qua cứ luôn nhớ đến bà, muốn gặp lại bà một lần.

Thường Bính tựa lưng vào ghế chợp mắt, một lúc lâu sau mới mở mắt ra hỏi Bồi Lâm: “Thái hậu ở Duyên Anh điện thế nào? Ăn uống tốt chứ?”

Gặp chuyện như vậy, ai còn có lòng mà ăn uống, Bồi Lâm đáp: “Ăn không nhiều lắm, có điều không hề tìm đến cái chết, nghe nói trong điện bình thường không có động tĩnh gì. Ngược lại, Thang ma ma thỉnh thoảng lại ra ngoài phơi nắng, có lần còn đưa bạc cho cấm quân canh gác… Có cần bẩm báo với hoàng thượng không ạ?”

Thường Bính khoát tay: “Bọn họ bây giờ còn có thể trở mình sao, làm vậy chẳng qua cũng chỉ để những ngày sau dễ chịu hơn thôi. Mặc kệ đi, chỉ cần không gây ra chuyện gì lớn là được.”

Bồi Lâm vâng dạ, sau đó len lén nhìn trộm Thường Bính.

Rõ ràng vị này đã bán đứng thái hậu, đến mức khiến thái hậu binh bại như núi đổ, vậy mà lúc này vẫn còn nhớ tình xưa. Mọi người thường nói lòng đế vương khó dò, mà suy nghĩ của công công cũng thật khó suy đoán. Hắn đảo mắt, nói: “Mấy ngày qua hoàng thượng liên tục triệu kiến đại thần, Trường Xuân, Trường Thanh luôn túc trực bên cạnh, công công sao vẫn ở chỗ này?”

Cái được gọi là thái giám chấp bút, chẳng phải là hầu hạ hoàng thượng phê duyệt tấu chương sao?

Thường Bính híp mắt một cái, nhìn sang hắn.

Mặc dù ông là thái giám, nhưng sống an nhàn sung sướng, trước đây chỉ hầu hạ một mình thái hậu, ăn uống ngủ nghỉ vô cùng tốt, mặt mày nhẵn nhụi mịn màng, mày mảnh mắt dài, vô cùng tuấn tú. Tướng mạo đẹp thế này, được yêu thích cũng dễ hiểu. Nhưng lúc này, ánh mắt ông lại hết sức nghiêm túc. Tim Bồi Lâm đập thình thịch, nhưng vẫn không biết mình đã nói sai điều gì. Dù sao lúc thái hậu nắm quyền, vẫn thường cho Thường Bính đến thư phòng mài mực. Mà nay ông lập được đại công, nhưng lại chỉ quản những việc vặt cỏn con, như vậy không phải buồn bực lắm sao?

Dù trong lòng nghĩ như vậy, hắn vẫn lo sợ cúi đầu.

“Đi ra ngoài đi, tiểu tử người thì biết cái gì? Sau này không được nói hươu nói vượn nữa!” Thường Bính mắng một câu.

Bồi Lâm sợ đến nỗi vội vã xin lui.

Thường Bính nhìn bóng lưng hắn, khinh thường lắc đầu. Tiểu tử này mặc dù đã hầu hạ mình tám năm, nhưng vẫn ngốc nghếch l0 mãng như vậy. Hoàng thượng là đang tín nhiệm ông, mới cho ông thanh tẩy nội cung, họa từ trong mà ra, chuyện này đâu phải ai cũng làm được? Chẳng phải ông kiêu ngạo, chỉ là thấy bản thân thích hợp nhất.

Ông lại cầm bánh ngọt lên ăn.

Dạo này, Tống ma ma vẫn luôn bất an. Ngày đó huynh đệ Trần Mẫn An vào triều trở về, truyền đạt thánh ý, mọi người đều cho rằng Trần Uẩn Ngọc rất được hoàng thượng sủng ái, nhưng mấy ngày nay, Hoàng thượng lại không tới Duyên Phúc cung, bà hoài nghi có lẽ mọi người đã đoán sai rồi. Hoàng thượng chẳng qua chỉ tùy tiện ban một ân huệ, chứ không hẳn là sủng ái nương nương.

Bà thì lo lắng bất an, còn chủ tử của bà thì lại không buồn không lo, cứ theo lẽ thường có thể ăn thì ăn, có thể ngủ thì ngủ, buổi trưa hôm nay còn ăn hết một chén vắn thắn lớn.

Sự vô tâm này cũng thật hiếm có.

“Nếu nương nương rảnh rỗi, thì nên thêu thùa đi.” Tống ma ma thân mang trọng trách nói. Trước khi vào cung, lão phu nhân đã căn dặn đủ điều, nhất định phải giúp Trần Uẩn Ngọc ngồi vững vị trí này, đừng lơ là mất cảnh giác. Bà lại đề nghị. “Theo nô tỳ thấy, chi bằng nương nương làm giày hoặc may trung y cho hoàng thượng đi.”

Nhắc tới chuyện này, Trần Uẩn Ngọc chỉ thấy buồn bực. Lúc mới gả cho Kỳ Huy, nàng đã làm một đôi giày theo yêu cầu của hắn, kết quả sau một ngày đã bị hắn vứt bỏ. Còn cả túi thơm thêu hình đồng tử phúc thọ nàng làm, hắn cũng mang chưa được nửa ngày đã không thấy đâu nữa, nên nàng không muốn lãng phí công sức vào chuyện này chút nào.

“Hoàng thượng không thích.” Nàng nói.

Tống ma ma sửng sốt: “Trước kia nương nương từng tặng rồi sao?”

“Ừ, hoàng thượng đều ném mất.”

Tống ma ma nghe mà giật mình, bèn quan sát Trần Uẩn Ngọc, thấy nàng không giống như đang nói đùa, trong lòng càng rối bời. Đồ chính tay nương nương thêu tặng hoàng thượng, nếu như bị vứt bỏ thì đâu chỉ không được sủng ái, sợ là phải thật sự chán ghét mới làm vậy. Nhưng theo lý thì cũng không đúng, thái hậu rớt đài, Trần gia lại không có chỗ dựa, hoàng thượng nếu muốn phế chủ tử, không phải chỉ một câu nói thôi sao? Nếu chán ghét thật thì còn giữ làm gì?

Cứ sai sai chỗ nào ấy!

Mặc dù Tống ma ma có chút khôn khéo, song nhất thời cũng nghĩ không ra.

“Vậy hay là nương nương lại tìm hoàng thượng thử xem?” Tống ma ma lại đưa ra chủ ý.

Trần Uẩn Ngọc không chịu, nàng liên tục đến đó mấy lần, nhưng Kỳ Huy luôn cực kỳ bận rộn, không có chút thời gian rảnh rỗi nào. Con người hắn đã thay đổi hoàn toàn, trở thành một đế vương chăm lo việc nước, không còn là tên hôn quân hoang đường như xưa. Nàng không muốn quấy rầy hắn, nay có thể yên ổn sống như vậy cũng đã không tệ rồi.

Có điều không biết thân thể hắn có chịu nổi không…

Trước đó hắn từng bị thương rất nghiêm trọng, nàng còn phải đút hắn ăn.

Trần Uẩn Ngọc ngẩn ngơ một lúc, rồi nói với Quế Tâm: “Bảo ngự trù làm một đĩa bánh mứt táo đến đây.”

“Làm hai đĩa đi!” Tống ma ma thiếu chút nữa bị Trần Uẩn Ngọc làm cho tức chết. Lúc này mà chỉ biết ăn, cũng không biết tiện thể làm cho hoàng thượng một phần à? Dù nương nương không đến đó thì sai người mang tới, cũng xem như có lòng, hoàng thượng khẳng định ghi nhớ.

Trần Uẩn Ngọc vô tội chớp mắt: “Hoàng thượng không thích ăn ngọt, món này rất ngọt đó.”

“Vậy nương nương không biết bảo họ làm một phần không ngọt sao, điểm tâm nhiều loại, chẳng lẽ lại không có loại nào không ngọt? Nương nương à…” Tống ma ma đang định giảng dạy cho nàng hiểu rõ về tầm quan trọng trong chuyện này, thì nghe bên ngoài vang lên một loạt tiếng thỉnh an. Trong lòng bà mừng rỡ, vội kéo Trần Uẩn Ngọc ra cửa nghênh đón.

“Hoàng thượng giá lâm!” Bà hết chỉnh lại cây trâm trên đầu Trần Uẩn Ngọc, lại kiểm tra xem trên mặt nàng dính gì không.

May mà Trần Uẩn Ngọc trời sinh xinh đẹp, không cần trang điểm nhiều đã xinh đẹp tuyệt trần. Tống ma ma thở phào nhẹ nhõm.

Đã gần mười ngày rồi Kỳ Huy mới lại đến đây, Trần Uẩn Ngọc đứng dưới mái hiên, nhìn về phía trước.

Ánh nắng tháng ba chan hòa, rơi xuống mặt đất vàng ươm, trong vầng sáng rực rỡ ấy, Trường Thanh che dù, xung quanh là hai mươi thị vệ vây quanh Kỳ Huy, đi tới.

Hắn mặc long bào vàng sáng, dù ở dưới bóng râm của dù, khuôn mặt vẫn trắng như tuyết, giống như một món đồ sứ hảo hạng, chỉ có dáng người khác biệt, thanh cao tựa trúc. Tống ma ma lần đầu nhìn thấy Kỳ Huy, nên hơi giật mình, không ngờ vị đế vương trẻ tuổi này lại có tướng mạo xuất chúng như thế, uy nghi cao quý, mà lại phong nhã.

“Nương nương, đừng có ngẩn ra nữa.” Bà khẽ nhắc nhở.

Trần Uẩn Ngọc bèn bước tới vài bước, cúi đầu thỉnh an Kỳ Huy.

Khí trời ấm, trang phục của nàng cũng ít và nhẹ hơn, áo ngắn thêu hoàng oanh bay lượn, váy dài lam nhạt, vạt váy đính nhiều trân châu, kết lại thành những đóa hoa nhỏ, phát ra ánh sáng lấp lánh.

Kỳ Huy đỡ lấy nàng, hỏi: “Đang làm gì đó?”

Đã lâu không gặp, tay hắn trượt xuống, nắm lấy bàn tay nàng.

Trần Uẩn Ngọc không ngờ vừa mới gặp mặt hắn đã có cử chỉ thân mật thế này, cảm nhận được sức lực từ ngón tay hắn, mặt nàng ửng đỏ, trả lời: “Không làm gì cả.”

Không làm gì, vậy mà không tới Văn Đức điện thăm hắn? Kỳ Huy chăm chú nhìn nàng, thầm nghĩ đúng là nữ nhân thiếu nhẫn nại, mới vài ngày đã bỏ cuộc. May mà nàng là nữ nhân, không cần làm chuyện đại sự, bằng không với tính tình này, có thể kiên trì làm nên chuyện gì?

Thoáng nhìn, hình như mặt nàng còn đầy đặn hơn, chân mày hắn cau lại: “Gần đây ăn uống rất được à?”

Trần Uẩn Ngọc cảm thấy khó xử.

Tống ma ma than thầm. Đã bảo nàng ăn ít một chút mà không nghe, xem xem, hoàng thượng nhìn ra rồi. Bà sốt ruột, vội nói: “Nương nương cũng ăn không nhiều lắm đâu ạ, cả ngày đều nhớ đến người, nào có ăn uống gì. Mặt mũi nương nương là do hai ngày qua ngủ không ngon, nên bị sưng ấy ạ.”

Trần Uẩn Ngọc:…

Nàng chả nhớ hắn đâu.

Kỳ Huy nhếch môi, nâng cằm Trần Uẩn Ngọc lên: “Nhớ trẫm sao?”

Trần Uẩn Ngọc không muốn thừa nhận, nhưng chắc chắn Tống ma ma sẽ nói thay, thế nên chỉ đành nói: “Nhớ ạ.”

Mắt hắn sáng lên, dưới ánh nắng, sáng trong tựa làn nước mùa thu. Kỳ Huy nhớ lại cảm giác sung sướng mê người khi chạm vào lưỡi nàng, trái tim lập tức đập nhanh, chỉ muốn ôm nàng vào lòng, làm lại chuyện ở Văn Đức điện một lần nữa. Thế nhưng có quá nhiều rắc rối, hắn không có thời gian nghỉ ngơi. Mấy ngày trước vừa miễn thuế ruộng cho năm phủ thành, lại lệnh cho mấy đại thần đắc lực thi hành tra xét kinh thành, tước mão quan của trên trăm quan viên, gần đây còn phải thương lượng chuyện trấn áp phản loạn.

Kỳ Huy nhíu mi, buông tay ra: “Hôm khác trẫm lại tới.”

Đừng nói là Tống ma ma, ngay cả Trần Uẩn

Đang tải...

Ngọc  nghe mà giật mình. Nàng không quá nhớ Kỳ Huy, nhưng hắn vừa tới đã đi nhanh như vậy, làm nàng hơi bất ngờ, trái tim lập tức xìu xuống: “Bây giờ hoàng thượng muốn về Văn Đức điện ngay sao?”

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh phát sáng như bảo thạch, bước chân Kỳ Huy khựng lại: “Không phải, phải tới chỗ của Phó đại phu.” Mấy ngày lại phải đi chữa bệnh một lần, năm trước là ba ngày một lần, mà nay còn bảy ngày một lần.

Phó đại phu giúp hắn chữa bệnh đã lâu, nhưng nàng không dám đến xem, vì sợ rắn, nghe nói thái y viện đặc biệt dành một phòng nuôi rắn. Nàng đang nghĩ ngợi, thì bên tai nghe thấy tiếng Kỳ Huy: “Nếu không có chuyện gì thì đi cùng trẫm đi.”

Trần Uẩn Ngọc lập tức cẳng thẳng, sau đó bị Kỳ Huy kéo lên long liễn.

Trong lòng Tống ma ma mừng rỡ không thôi, tuy là đi chữa bệnh, nhưng dù sao cũng ở cùng một chỗ, vẫn có thể vun đắp tình cảm.

Bà đưa mắt nhìn theo long liễn.

Trần Uẩn Ngọc sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ sớm biết thế thì sẽ không hỏi, hỏi làm gì không biết, nàng không muốn nhìn rắn đâuuu!

Thấy nàng ngẩn ngơ, Kỳ Huy vươn tay kéo nàng qua, không nói không rằng phủ môi hôn lên môi nàng.

Bận rộn suốt ngày, đúng lúc trên đường đi xem bệnh có chút thời gian.

Trần Uẩn Ngọc thiếu chút nữa tắt thở, mà hắn vẫn ra sức đòi hỏi quá phận. Nàng bị hôn suýt nữa hôn mê, vất vả lắm mới được buông ra, lập tức không kìm được mà th0 dốc.

Kỳ Huy vuốt ve mặt nàng: “Lần trước đến Văn Đức điện, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Đến tạ ơn hoàng thượng, đưa tì nữ trong nhà vào cung cho thiếp, thiếp vạn phần cảm kích.” Trần Uẩn Ngọc đáp, ánh mắt nhìn xung quanh, thầm nghĩ không biết Kỳ Huy có bảo nàng lấy thân báo đáp nữa không, nên càng nói êm tai hơn, “Tổ mẫu khen hoàng thượng là thánh quân, thương yêu bách tính, Đại Lương có phúc, Trần gia được ân huệ này của hoàng thượng cũng là do tổ tiên tích đức.”

Kỳ Huy nghe mà cười rộ lên, nhếch mày nói: “Lời này ai dạy nàng, Tống ma ma sao?”

Tống ma ma tận tâm khuyên dạy nàng nhất định phải truyền đạt lòng biết ơn của Trần gia, nàng dĩ nhiên là phải làm được, không ngờ Kỳ Huy thoáng cái đã biết. Trần Uẩn Ngọc ho khan mấy tiếng: “Thiếp thật lòng cảm tạ hoàng thượng, Quế Tâm từ nhỏ đã hầu hạ thiếp, Tống ma ma cũng hầu hạ mấy đời Trần gia, hoàng thượng cho bọn họ vào cung, thiếp cảm thấy rất thân thuộc, không còn cô đơn nữa.”

Thế này còn được, ngón tay Kỳ Huy cọ cọ lên đôi môi đầy đặn hồng nhuận của nàng: “Tống ma ma bảo nàng lấy lòng trẫm, trong lòng nàng hẳn biết rõ, nói những điều này cũng vô dụng.”

Mặt Trần Uẩn Ngọc đỏ lên, tim thiếu chút nữa b4n ra ngoài, chẳng lẽ hắn lại muốn ngay trên long liễn…

“Hoàng thượng, ở Văn Đức điện thì thôi đi, nhưng nơi này, thiếp thật sự không thể đáp ứng được!” Nàng buồn bực, lấy hết can đảm ra cự tuyệt. Hắn quá là được voi đòi tiên, long liễn bốn phía trống không, làm sao có thể làm loại chuyện kia được!

Thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng như quả anh đào, Kỳ Huy trêu ghẹo: “Đáp ứng cái gì?”

“Đáp ứng…” Trần Uẩn Ngọc bắt đầu nói lắp.

Hắn ôm em nàng, môi dán trên tai nàng: “Đáp ứng cái gì, hử? Nàng không nói, trẫm không rõ.”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe, làm cả người Trần Uẩn Ngọc nhũn ra, cảm thấy mình sắp ngồi không vững, nói lí nhí như muỗi kêu: “…Đáp ứng lâm hạnh… thiếp…” Nói xong, mặt nàng càng đỏ hơn, xấu hổ đến mức thở cũng không thông.

Dáng vẻ nhỏ nhắn thực sự quá câu hồn, Kỳ Huy hít sâu một hơi, cố nén dục vọng của mình xuống.

Nữ nhân này, quả nhiên phải cách xa một chút mới tốt.

Hắn kéo nàng lên, nhướng mày nói: “Trẫm có nói làm gì ở đây sao, nhìn nàng xem, suốt ngày suy nghĩ linh tinh!”

Trần Uẩn Ngọc mơ màng, như thế là nói nàng có suy nghĩ không đứng đắn sao?

Hừ, rõ ràng là hắn nói, nhưng cãi lại cũng vô dụng!

Nàng cắn môi, quay đầu sang chỗ khác.

Long liễn đi tới chỗ Phó đại phu thì dừng lại, Kỳ Huy cùng Trần Uẩn Ngọc xuống long liễn, một trước một sau đi vào trong phòng.

Phó đại phu biết hôm nay Kỳ Huy sẽ tới nên đã chuẩn bị xong từ trước, sau khi mời hắn nằm xuống thì bắt đầu châm cứu, xong xuôi lại đưa cho hắn một chén thuốc, rồi mang hai con rắn nhỏ ra.

Nhìn thấy con rắn kia cắn ngón tay hắn, Trần Uẩn Ngọc sợ hãi che mắt lại, chỉ dám lén nhìn qua khe hở ngón tay, rồi nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng, bị cắn mạnh như vậy có đau không?”

Trông nàng hết sức đáng yêu, Kỳ Huy bèn nói: “Đau.”

“A, vậy phải làm sao bây giờ? Đau lắm sao, không có biện pháp nào sao? Thiếp nghe phụ thân nói, có một loại bột thuốc gây tê, có thể khiến thân thể mất cảm giác, dù bị dao mổ cũng không đau đấy.”

“Thuốc kia có thể làm tổn thương đầu óc.” Kỳ Huy nói, “Chỉ cần chịu đựng một chút là được.”

Trần Uẩn Ngọc sửng sốt, chẳng biết nói gì nữa.

Thấy hàm răng sắc nhọn của con rắn nhỏ cắn vào ngón tay thon dài của hắn không buông, trong lòng nàng cực kỳ khó chịu, đi đến ngồi sát bên hắn, vẫn đưa tay che kín mặt. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy như con đau đớn bứt rứt đã giảm bớt, hương sữa trên người nàng còn làm hắn hơi buồn ngủ.

Trần Uẩn Ngọc đợi hồi lâu, đang đờ ra thì đột nhiên cảm thấy Kỳ Huy nghiêng qua, tựa đầu lên vai nàng. Cả người nàng cứng đờ, chậm rãi nghiêng mặt sang nhìn, phát hiện hắn vậy mà đã ngủ.

Mắt nhắm nghiền, đôi môi mím chặt, hơi hồng hồng, tựa đóa hoa nở đầu xuân,  mang nét quyến rũ mê người. Trần Uẩn Ngọc như bị ma xui quỷ khiến, đưa ngón tay nhẹ vu0t ve môi hắn, thầm nghĩ nên chuyển sang màu đỏ đi chứ.

____________

Phủ Bình Dương quản lý huyện Linh Thạch, giữa xuân là thời điểm bận rộn.

Lưu Mậu đi từ trong núi sâu ra, trong tay xách hai con gà cảnh, chuẩn bị về nhà bảo mẫu thân nấu canh cho tỷ tỷ bồi bổ thân thể, ai ngờ giữa đường gặp phải một đội quan sai đang áp giải huyện lệnh vùng này, đi về phía cửa thành. Theo sau là rất nhiều bách tính, vừa ném đồ vào người huyện lệnh, vừa hô to “hoàng thượng thánh đức”.

Huyện lệnh này ngày thường làm mưa làm gió, ức hiếp bách tính, Lưu Mậu tuy rằng mới đến nhưng đã biết không ít, tuy nhiên nghe nói huyện lão gia có chỗ dựa vững chắc, hình như có quan hệ với Tào quốc công, nên dù kiện cáo lên trên thì cũng không ảnh hưởng gì, vì vậy dân chúng chỉ có thể nén giận. Không ngờ, người này lại bị bắt, loáng thoáng nghe thấy bọn họ nhắc tới hoàng thượng, Lưu Mậu vội vã kéo một người trung niên tầm bốn mươi tuổi lại hỏi: “Vị huynh đài, xin hỏi xảy ra chuyện gì vậy? Là bên trên phái tuần phủ đến hay thế nào vậy, bắt huyện lão gia không phải là chọc vào ổ rắn độc sao? Trước đây mấy vị quan gia tới chẳng phải người nào cũng ủ rũ rời đi sao?”

“Trời ơi, ngươi còn không biết à? Kinh thành đảo chính rồi, Ngô thái hậu, Tào quốc công ngã đài, bây giờ là hôn quân … phi phi!” Người nọ kích động tát mình một cái, “Hoàng thượng nhẫn nhục, thật ra ngài là minh quân đó, nhìn kết cục của huyện lão gia này đi! Chuyện như vậy không chỉ xảy ra ở huyện chúng ta đâu, mà những huyện phụ cận, phàm nơi nào có tham quan đều bị bắt sạch sẽ.”

Lưu Mậu vô cùng khiếp sợ: “Điều này có chính xác không?”

“Đương nhiên, ta gạt ngươi làm gì? Hoàng thượng tự mình chấp chính được nửa tháng rồi, ở chỗ chúng ta quan chức không nhiều, chứ ở kinh thành trên một trăm quan viên đều bị cách chức kìa. Nói cái gì tra xét cả kinh thành đó”. Nước miếng hắn văng tung tóe “Ngô gia hoàn toàn sụp đổ, hoàng thượng lệnh Ngụy quốc công lĩnh binh đánh vào hoàng cung, trực tiếp bắt thái hậu, Tào quốc công hình như là bị chém đầu…”

“Đa tạ huynh đài đã giải thích cho ta, đa tạ!” Trong lòng Lưu Mậu mừng như điên, xách con gà rừng chạy như bay về nhà.

Đẩy cổng chính ra, ông cao giọng gọi: “Nương, Ngô thái hậu đã bị lật đổ, chúng ta không cần trốn nữa, chúng ta đưa tỷ tỷ về kinh thành thôi!”

Nghe vậy, một người ở sương phòng đối diện đi ra, dáng người như cành liễu, dường như đang bị bệnh, mày rậm, mắt hơi xếch, sắc mặt nhợt nhạt như tuyết, dựa vào khung cửa, thở hổn hển nói: “Tốt quá, tin này là thật sao? A Huy, nó…”

“Nghe nói người đã tự mình nhiếp chính đấy, có thể thấy sức khỏe hẳn không có việc gì, tỷ tỷ, chúng ta về kinh thành thì sẽ có thể gặp người rồi!”

Tức thì, hai hàng lệ trong suốt chảy dài trên mặt nữ nhân kia.

Đoạn kịch nhỏ:

Kỳ Huy: Sờ môi trẫm làm chi?

Trần Uẩn Ngọc: … Không có sờ!

Kỳ Huy: Có phải muốn hôn không?

Trần Uẩn Ngọc: Nghĩ thật hay!!

Ha ha, chuyển sang một nội dung mới rồi ^_^~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play