Văn Vỹ vừa từ bên ngoài đi vào liền nghe tiếng hét hoảng loạn của Phi
Yến. Vội vàng chạy vào phòng bệnh, chỉ thấy bác sĩ và y tá đang vật vã
để có thể giữ chặt được cô. Đặt túi đồ xuống bàn, anh liền chạy tới hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi không biết! Y tá nghe được tiếng hét nên chạy tới đây. Khi vào đây thì đã thấy cô ấy như vậy."
Văn Vỹ đau lòng nhìn Phi Yến đang giãy dụa phản kháng. Lại nhìn thấy những vết đỏ hằn lên trên cổ tay cô mà xót lòng.
"Tránh ra đi! Để tôi."
"Nhưng mà..."
"Không sao đâu!"
Phi Yến sau khi được tự do liền bó gối ngồi vào một góc nhỏ trên giường. Cô đưa hai tay ôm lấy cơ thể mình, gương mặt hoảng loạn gục xuống giữa hai đầu gối. Chỉ có đôi mắt kia cứ chăm chăm quan sát xung quanh, hệt như
đang tìm kiếm một thứ gì đó rất đáng sợ.
Văn Vỹ chầm chậm đi về phía trước, anh đưa tay ra hướng về phía cô ta.
"Phi Yến! Qua đây, là anh đây..."
Phi Yến ngơ ngác nhìn cánh tay đang hướng về phía mình, lại nhìn lên gương
mặt người đối diện. Cô chầm chậm đưa tay ra, từng ngón tay run rẩy dần
dần chạm vào tay Văn Vỹ.
Văn Vỹ mỉm cười, từ từ nắm lấy bàn tay
đang không ngừng run rẩy kia kéo về phía mình. Phi Yến siết chặt lấy tay anh, gương mặt hoảng loạn kia nép vào lòng anh rồi bật khóc nức nở. Văn Vỹ thở một hơi nhẹ nhõm, một tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn, tay còn lại
nhẹ nhàng xoa đầu cô. Khi thấy tâm trạng cô đã ổn, các bác sĩ và y tá
cũng tự động rời đi. Phòng bệnh vắng lặng, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn
của Phi Yến.
"Không sao! Đừng khóc."
Đáp lại câu nói của
anh cũng chỉ là tiếng khóc đầy tuyệt vọng của cô ấy mà thôi. Văn Vỹ thở
dài, anh thật sự không biết phải an ủi cô ấy thế nào nữa. Chuyện duy
nhất mà anh có thể làm đó là nhẹ nhàng vỗ về cô.
Hàn Vũ từ bên
ngoài đi vào, nhìn qua cửa kính liền thấy cảnh tượng này thì trong lòng
lại thấy đau. Vợ chồng người ta dù tốt xấu thế nào cũng vẫn có thể gặp
nhau. Còn anh và cô, giờ đến cả nhìn nhau một cái cũng không thể. Anh
đứng đó, cúi đầu im lặng. Dù sao thì cũng không nên phá vỡ bầu không khí của hai người.
Mãi một lúc sau, Phi Yến nín khóc, lúc ấy, Hàn Vũ mới đi vào. Vừa nhìn thấy anh, cô ta lại bật khóc.
"Cô ta... Sao vậy?"
"Tôi không biết!"
Văn Vỹ bất lực nhìn Phi Yến khóc lóc, hai người đàn ông nhìn nhau, lại
không biết nên làm gì lúc này. Đánh đấm tàn nhẫn hay đấu đá như nào cũng được, còn dỗ phụ nữ khóc thì chịu rồi. Phi Yến cứ khóc như thế, một lúc sau thì mới bình tâm trở lại.
"Hàn Vũ..."
"Tôi đây!"
"Xin lỗi!"
Hàn Vũ thở dài nhìn người trước mặt. Giờ xin lỗi thì làm được gì chứ? Cũng không thể...
"Ninh Ninh chưa chết! Cô ấy bị Dịch Ân mang đi rồi."
Đồng tử trong mắt Hàn Vũ co lại, cả cơ thể cao lớn bất động đứng đó. Chỉ là
trên gương mặt điển trai đó hiện lên một tầng u ám. Quả nhiên anh đoán
đúng rồi. Dịch Ân nếu đã yêu Ninh Ninh đến mức bất chấp tất cả để bắt cô ấy đi thì dĩ nhiên anh ta sẽ không bao giờ làm hại cô ấy. Nhưng... Anh
ta mang cô ấy đi đâu rồi?
"Tôi không biết nữa! Lúc trước... Anh
ta có một căn biệt thự trên ngọn núi cách đây khá xa. Nhưng mà sau đó,
khi giết chết Hinh Hinh thì anh ta đã đi rồi."
"Hinh Hinh? Cô ta chưa chết sao?"
"Đúng vậy! Lần đó... Chỉ là chút thủ đoạn thôi."
Chút thủ đoạn lại có thể qua mặt được cảnh sát sao? Mộng Phi Yến, thủ đoạn
của cô thật khiến người ta phải tò mò. Dĩ nhiên là Hàn Vũ sẽ không tin
trừ khi... Cô ta có người tiếp tay bên trong.
"Tại sao cô trúng độc?"
"Là Dịch Ân! Hắn... đã tiêm thuốc độc cho tôi..."
Tàn nhẫn!
Quả là tàn nhẫn!
Lấy một mạng của Hinh Hinh, lại muốn lấy luôn cả cái mạng của Phi Yến. Dịch Ân, đến cuối cùng, anh ta còn có thể tàn nhẫn đến mức nào kia chứ?
"Cô có nhớ địa chỉ ngôi biệt thự đó không?"
"Nhớ! Nhưng vô ích thôi, anh ta đã đi lâu rồi."
Thật là bất lực.
Giờ biết anh ta ở đâu mà tìm đây? Một người tàn nhẫn như vậy, thật khó để
có thể chắc chắn là Ninh Ninh có thể bình an vô sự khi ở cạnh hắn. Phải
làm sao đây? Làm sao mới có thể tìm được cô đây?
"Hàn Vũ! Chúng ta báo cảnh sát đi."
"Tôi sẽ lập tức yêu cầu họ ra lệnh truy nã. Cũng sẽ điều động toàn bộ người của tôi để truy lùng hắn."
Ánh mặt trời lên cao. Hàn Vũ rời khỏi bệnh viện. Chỉ chưa đầy hai tiếng
đồng hồ, cảnh sát Thành Châu đã lập tức ra lệnh truy nã khẩn cấp đối với Dịch Ân. Bên cạnh đó, lực lượng cảnh sát của những thành phố lân cận
cũng được lệnh hợp sức giúp đỡ. Hàn Vũ gọi điện cho Lâm Tú, yêu cầu điều động toàn bộ người của anh để lùng sục tìm cho bằng được hai người đó.
Chẳng mấy chốc, lệnh truy nã đã được truyền đi khắp nơi.
______________
Ở một ngôi nhà nhỏ cạnh biển, Dịch Ân đang chăm chú xem tin tức trên điện thoại. Bên trong bếp, Ninh Ninh vừa đi ra, trên tay mang theo một dĩa
mì Ỳ bản thân mình thích nhất. Ngồi xuống bên cạnh anh, cô nhẹ giọng
hỏi.
"Anh đang xem gì vậy?"
"Ninh Ninh! Em xem, anh bị truy nã rồi."
Gương mặt xinh đẹp của Ninh Ninh trở nên cứng đờ, động tác gắp thức ăn trên
tay cô cũng ngừng lại. Anh bị truy nã rồi, chuyện này đã không thể giải
quyết được nữa rồi.
"Chúng ta... Anh định thế nào?"
"Không sao! Đừng lo lắng. Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi."
"Được!"
"Nếu cho em một cơ hội bắt đầu lại, em có thay đổi quyết định của một mà ở bên cạnh anh không?"
"Có..."
Nếu...
Nếu thời gian có thể quay lại...
Cô nhất định sẽ chọn ở bên cạnh anh bởi vì cô biết, anh với cô là thật lòng thật dạ.
Nếu biết trước được mọi chuyện, cô vĩnh viễn cũng không muốn quen biết với
Hàn Vũ. Bởi vì như thế, cô sẽ không bị tổn thương, anh cũng không đi đến bước đường này.
Suy cho cùng, âu cũng là do ông trời đã cố tình sắp đặt cả thôi. Cô làm gì có quyền chọn lựa kia chứ.
"Anh à! Chúng ta bỏ trốn đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT