Người đàn ông ngồi bên trong phòng bao vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Người đàn ông này cái gì cũng được, chỉ là vô cùng, vô cùng cuồng công việc mà thôi.
Đôi mắt lạnh lùng khẽ liếc nhìn đồng hồ trên tay, còn hơn mười phút nữa thì bên kia mới tới. Anh gấp máy tính lại, dựa lưng vào ghế rồi khẽ chợp mắt.
"Tổng giám đốc, người bên kia đã tới rồi."
"Ừm."
Anh vẫn lười biến không thèm mở mắt. Dù sao thì đối với bản hợp đồng này anh cũng không có chút hứng thú nào.
Cánh cửa phòng bao lần nữa mở ra, Lâm Tú đứng bên cạnh đã ngạc nhiên đến nỗi không thể nói nên lời. Hàn Vũ nghe tiếng động cũng vừa mới mở mắt, người trước mặt khiến tâm tình anh vô cùng hỗn loạn. Đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia yếu đuối, cả bàn tay của anh cũng bắt đầu run rẩy không thôi.
Cô gái trước mặt vẫn giữ nguyên một gương mặt lãnh đạm. Nhưng chỉ có cô mới biết, trái tim mình đang đau đớn như thế nào mà thôi. Chớp mắt một cái, cô cố gắng nặn ra một nụ cười thật tự nhiên, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra nói với người trước mặt.
"Hứa tổng! Tôi là Elly, Phó tổng giám đốc của tập đoàn An Đức."
Người đàn ông trước mặt vẫn không cử động, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô. Khó khăn lắm anh mới có thể cất lời. Thế nhưng lời vừa mới nói ra lại vô tình làm cả hai người đều đau đớn.
"Ninh Ninh...Em trở về rồi."
"Hứa tổng! Anh nhận nhầm người rồi. Tôi là Elly, hay anh cũng có thể gọi tôi là Mễ Ly. Doãn Mễ Ly."
Mãi đến lúc này Hàn Vũ mới có chút phản ứng. Anh nhìn người trước mặt, lại nhìn bàn tay vẫn đang đưa ra. Rõ ràng là Ninh Ninh, nhưng tại sao lại xa cách đến vậy?
Bàn tay to lớn của anh đưa ra bắt tay với cô. Một cảm giác kì lạ xuất hiện khiến anh không thể không nhíu mày. Người trước mặt rõ ràng là Ninh Ninh, nhưng tại sao... Chẳng lẽ...Cô mất trí nhớ?
"Hứa tổng! Ngại quá, anh buông tay tôi ra được rồi."
"Ngại quá! Cô Doãn, tay của cô thật mềm mại, giống hệt với tay của vợ tôi."
Nói ra câu đó, anh chăm chú quan sát biểu cảm của người phụ nữ đối diện. Nhưng thứ anh nhận được lại chỉ là một câu nói không có chút cảm xúc của cô.
"Vậy thì vợ anh chắc là đẹp lắm nhỉ?"
"Cô ấy rất đẹp! Là người phụ nữ đẹp nhất trên đời này."
"Thật mong chờ được gặp phu nhân của anh. Được rồi! Chúng ta đi vào vấn đề chính."
Mộ Di lấy ra hai tập tài liệu đặt xuống bàn. Mễ Ly cẩn thận đẩy về phía anh một tập tài liệu rồi tự nhiên mà nói.
"Anh có thể xem qua trước. Nếu có bất kỳ vấn đề nào thì chúng tôi sẽ lập tức sửa đổi, sau đó chúng ta sẽ bàn kế hoạch chi tiết."
"Không cần xem nữa! Tôi sẽ kí nó với một điều kiện..."
"Rất đơn giản! Tôi muốn mời cô Doãn đây đi ăn tối. Chỉ tôi và cô."
Biết ngay anh chẳng tốt lành gì. Mễ Ly thầm đoán, anh là muốn nhân cơ hội này để thử cô đây mà. Hàn Vũ, anh biết không, cô đã không còn là Liễu Ninh Ninh ngây thơ ngốc nghếch của ngày xưa nữa rồi.
"Hứa tổng, anh không cảm thấy điều kiện này có hơi vô lý sao?"
"Tất nhiên."
"Nhưng tiếc quá! Tôi không thể đi với anh rồi. Nếu quý công ty đã không có hảo ý hợp tác thì chúng tôi cũng không làm phiền nữa."
"Em có biết đây là một hợp đồng với lợi nhuận rất lớn không?"
"Lớn thế nào thì cũng không thể bàn công việc theo cách đó."
Cũng vừa hay lúc đó, một giọng nam trầm ổn vang lên. Dương Văn Vỹ từ bên ngoài bước vào, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Hàn Vũ. Sải bước đi về phía Mễ Ly, anh dành cho cô một ánh nhìn ấm áp, tỏ ý cứ an tâm.
"Hứa tổng! Giới thiệu với anh, đây là Tổng giám đốc của tập đoàn chúng tôi. Dương Văn Vỹ."
"Hứa tổng! Ngại quá, tôi lại không hẹn mà đến."
Hàn Vũ im lặng quan sát người đàn ông trước mặt. Anh ta có gương mặt góc cạnh vô cùng hoàn hảo, đôi mắt kiên định nhưng lại ẩn giấu sự lạnh lẽo bên trong. Dương Văn Vỹ, cái tên này nghe sao mà quen tai quá.
"Không sao! Đã đến thì đều là khách."
"Cảm ơn!"
Gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Mễ Ly thì liền trở nên vô cùng dịu dàng. Nói sao nhỉ, tốc độ lật mặt của anh còn nhanh hơn cả lật bánh trán nữa.
"Không sao chứ?"
"Không sao! Sao anh lại tới đây?"
"Còn không phải là vì lo cho em sao! Anh biết em không quen thuộc nơi này nên không muốn để em chịu thiệt."
Mễ Ly mỉm cười nhìn anh. Tất cả những cảm xúc của hai người đều được Hàn Vũ thu vào tầm mắt. Chỉ là khi nhìn thấy nụ cười và ánh mắt mà cô nhìn Dương Văn Vỹ, trong lòng anh lại vô cùng khó chịu. Cảm nhận được ánh mắt kì lạ của ai đó đang nhìn về phía mình, cả Mễ Ly và Văn Vỹ đều không hẹn mà nhìn về người đối diện.
"Sao vậy? Sao lại dừng lại? Tiếp tục đi chứ."
"Hứa tổng, ngại quá. Mễ Ly là vợ sắp cưới của tôi cho nên..."
Câu nói vừa dứt, cô gái bên cạnh đã lập tức ho sặc sụa. Văn Vỹ dịu dàng mỉm cười, anh đưa tay vuốt vuốt lưng cho cô, từng động tác đều vô cùng ôn nhu. Mễ Ly trừng mắt nhìn anh, anh lại chỉ mỉm cười rồi ra hiệu cho cô nhìn về phía bên kia. Như chợt hiểu ý, cô cũng mỉm cười thẹn thùng nhìn anh.
"Anh à! Cũng đâu cần phải nói trước mặt người khác như vậy chứ."
"Hứa tổng, ngại quá. Anh không để ý chứ?"
"Không sao!"
Miệng nói không sao nhưng trong ánh mắt của anh lại ngập tràn mùi thuốc súng. Chắc có lẽ chỉ có Lâm Tú mới hiểu được trong đầu anh đang nghĩ gì. Có lẽ là anh đang nghĩ..."Anh có tin là tôi giết anh mà không cần dao hay không?"
Chỉ nghĩ như vậy thôi mà cậu trợ lý của anh đã không kiềm được ý cười rồi. Căn phòng bao này có chuyện rất lạ. Ba người có quyền lực thì đang vô cùng căng thẳng, ngược lại ba người trợ lý lại trông như rất vui vẻ thì phải. Người nào người nấy đều nhịn cười đến đỏ cả mặt a...
"Hứa tổng! Nếu đã không có tâm trạng để bàn công việc thì chúng tôi xin phép về trước. Đây là danh thiếp của tôi, nếu anh đổi ý thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
"Được. Trợ lý Lâm, tiễn khách."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT