Editor: Sa Hạ

Ứng Thải Mị cảm thấy buồn ngủ nên nằm ỳ ở trên giường, nàng nhìn Hoắc Cảnh Duệ dùng nửa khắc để đem nguyên âm thu hết vào trong cơ thể, sau đó nàng nhắm mắt dưỡng thần một hồi, bởi vì thân thể mệt mỏi rã rời nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Cho đến khi nàng tỉnh lại thì phát hiện bản thân mình được Hoắc Cảnh Duệ ôm vào trong ngực, bàn tay hắn vỗ về tấm lưng của nàng, dường như muốn cảm nhận dư vị ấm áp giữa hai người.

Ứng Thải Mị hơi khẽ động, Hoắc Cảnh Duệ liền mở mắt ra, yên lặng nhìn người trong lòng, trên môi nở một nụ cười sung sướng: "Thân thể ái phi tốt hơn chưa? Có đói bụng không? Có muốn dùng thiện một chút không?" Nàng lắc lắc đầu, bây giờ thân thể nàng mềm nhũn, thực sự không có bao nhiêu khẩu vị.

Hai tay Ứng Thải Mị đánh Hoắc Cảnh Duệ một cái, chậm rãi đặt trên ngực hắn, hai ngón tay đặt lên cổ tay để xem mạch.

Một lát sau nàng liền thở phào nhẹ nhõm: "Nội lực của hoàng thượng đã khôi phục, vốn dĩ còn lưu lại di chứng do tẩu hỏa nhập ma, dùng một chút dược là có thể thanh trừ hết."

Hoắc Cảnh Duệ lần này không chỉ được cứu về, trong họa có phúc, không thể nói cũng là một cơ duyên.

Hoắc Cảnh Duệ cũng hiểu rõ trải qua lần này tuy có thống khổ, mất đi không ít máu. Thế nhưng bản thân có được nguyên âm của Ứng Thải Mị, nội lực của hắn càng trở nên mạnh hơn.

Bây giờ Liên Tiêu cũng không phải là đối thủ của hắn.

"Làm phiền ái phi." Hoắc Cảnh Duệ liếm liếm môi, biết thần này Ứng Thải Mị đã tiêu hao rất nhiều, mặc dù thân thể hắn vẫn còn dư vị nên rục rịch, nhưng hắn vẫn không có bất kì động tác nào, chỉ đơn giản ôm nàng vào trong lòng.

Bây giờ Ứng Thải Mị vô tri vô giác áp lên người hắn, mềm mại trước ngực bị đè ép, Hoắc Cảnh Duệ có thể cảm nhận được hương thơm ấm áp từ cơ thể nàng, cảm thấy thân thể của hắn chậm rãi nóng lên.

Hoắc Cảnh Duệ vươn tay càng ôm chặt Ứng Thải Mị vào trong ngực, hít sâu một hơi, tính toán đem cơn nóng trong lòng đè xuống.

Ứng Thải Mị vừa mới tiết nguyên âm, không chừng nội lực của nàng trong hai ngày tới sẽ không dùng được, thân thể cũng mềm mại, Hoắc Cảnh Duệ nhớ nàng đã quá mệt nhọc nên chỉ vuốt ve cơ thể nàng cho đỡ thèm.

Ứng Thải Mị cảm giác được cơ thể của Hoắc Cảnh Duệ càng lúc càng nóng, nhưng tay hắn lại rất quy củ liền biết rõ hắn thương tiếc mình, không khỏi khẽ cười.

Khó có được nhìn thấy hoàng thượng như vậy, sao có thể không hưởng thụ?

Nàng làm bộ không biết chuyện liền ra sức giãy giụa, không vui nói: "Trên người hoàng thượng cứng rắn, mau buông ta xuống."

Hoắc Cảnh Duệ nheo mắt lại, càng không muốn buông sự mềm mại thơm ngát trong lòng ra, biết rõ Ứng Thải Mị đang cố ý lại càng không thể tiếp tục, không khỏi có chút buồn bực: "Ái phi đừng lộn xộn nữa, trẫm cũng không phải quân tử có mỹ nhân trong lòng mà không loạn, đến lúc đó đừng có hối hận."

Cảm giác được bàn tay của Hoắc Cảnh Duệ chậm rãi từ trên lưng nàng đi xuống, Ứng Thải Mị nóng nảy, nàng bây giờ mệt đến mức toàn thân vô lực, căn bản không phải là đối thủ của hắn, không khỏi xoay người đưa lưng về phía hắn.

"Hoàng thượng đã hồi phục khá tốt rồi, vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi."

Chuyện hạ độc nàng không tra được, không phải là hoàng thượng sẽ tra không ra.

Bên trong hoàng cung này ai có thể so sánh thủ đoạn với Hoắc Cảnh Duệ được?

Hoắc Cảnh Duệ hơi nheo mắt lại, hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Ứng Thải Mị, lập tức gật gật đầu: "Người có quyền thế dám hãm hại trên người trẫm cũng phải có giác ngộ!"

Ứng Thải Mị biết rõ Hoắc Cảnh Duệ hận nhất là kẻ phản bội, nhất là trong cung này đã thanh trừng hết một đợt, còn lại đều là tâm phúc của hắn.

Hắn trúng độc nhất định là do người trong cung hạ thủ, sợ là càng thêm khó tiếp nhận.

Sau này hoàng cung có thể được an toàn, người bên cạnh còn có thể yên tâm dùng được nữa hay sao?

Hoắc Cảnh Duệ đứng dậy, khoác hoàng bào, không giống một người sắc mặt tái nhợt tiền tụy ngày hôm qua, dung quang tỏa sáng, là người đứng đầu Định quốc.

Hoắc Cảnh Duệ cúi người hôn xuống môi của Ứng Thải Mị một cái, giơ tay kéo chăn đắp kín cho nàng, thương tiếc xoa xoa lên vành tai của nàng: "Chờ trẫm trở về, ái phi nghỉ ngơi cho tốt."

Ứng Thải Mị sớm cầu còn không được, khẽ gật đầu, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Nàng biết thủ đoạn của Hoắc Cảnh Duệ rất cao, trong cung này đều là 'Mắt' của hắn, muốn tìm ra hung thủ cũng không phải là chuyện khó.

Chỉ là Hoắc Cảnh Duệ tra tới tra lui lại không thể tra ra, điều này làm Ứng Thải Mị thất kinh.

Bất quá Hoắc Cảnh Duệ rốt cuộc cũng phát hiện không người nào ở Di Xuân điện dám hạ thủ với hắn, chứng tỏ thuộc hạ bên người đủ trung tâm.

Ứng Thải Mị không muốn tin, đã không phải người của hoàng thượng thì như vậy cũng chỉ có người bên cạnh nàng.

Thanh Mai, Bạch Mai, cũng có thể.......là Liên Tiêu.

Nàng không dám nghĩ tiếp, sợ hãi sẽ phát hiện ra điều không nên biết.

Quan hệ giữa Liên Tiêu và hoàng thượng không tốt, thế nhưng không đến mức lấy đi tính mạng người khác.

Ứng Thải Mị thở dài, bị giam hai ngày rõ ràng Thanh Mai đã tiền tụy đi không ít, sắc mặt Bạch Mai cũng tái nhợt, thế nhưng hai người một mực chắc chắn tuyệt đối không có hạ thủ với nàng.

Bộ dạng các nàng không giống như đang giả bộ, điểm này Ứng Thải Mị vẫn có thể nhìn ra được.

Như vậy, thật sự là Liên Tiêu làm sao?

Không có bằng chứng, Ứng Thải Mị vẫn chưa tin sư phụ sẽ ở dưới mí mắt của nàng đối phó với hoàng thượng.

Ứng Thải Mị nằm trên ghế quý phi, buồn bực đến mức chân mày nhíu chặt lại, nghĩ mãi không ra cách Liên Tiêu có thể hạ độc được Hoắc Cảnh Duệ?

Thân là đại đệ tử nhập thất, Ứng Thải Mị cũng coi như học được bảy tám phần bản lĩnh của sư phụ, nàng cũng chỉ là người bình thường thì làm sao liếc mắt một cái có thể nhìn ra được thủ đoạn của Liên Tiêu.

Thế nhưng mấy ngày qua Liên Tiêu cũng không hề bước chân ra khỏi Đào Nguyên điện, lại chưa từng chạm mặt với Hoắc Cảnh Duệ, đến tột cùng là hạ độc như thế nào?

Ứng Thải Mị nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, lại không tìm ra được manh mối.

Nàng cảm nhận được huyệt thái dương có người nhẹ nhàng xoa bóp, nhận ra được khí tức quen thuộc của Hoắc Cảnh Duệ, nàng yên tâm tựa vào lồng ngực của hắn để dễ dàng hầu hạ mình hơn.

"Ái phi vẫn còn muốn, nhìn chân mày lá liễu của nàng đều đã vo lại thành một nắm. Nếu người nọ đã dám ra tay thì nhất định sẽ lộ ra điểm yếu, ái phi không cần lo lắng người nọ giấu đầu lòi đuôi sẽ không lộ ra."

Nghe Hoắc Cảnh Duệ nói như vậy, Ứng Thải Mị có chút không vui.

Cứ cho là nàng hoài nghi Liên Tiêu hạ thủ, thế nhưng Hoắc Cảnh Duệ gọi sư phụ là hồ ly, tóm lại nàng có hơi không vui. Tốt xấu gì cũng là sư phụ của mình, một người ngoài như hắn sao có thể nói như vậy?

Ứng Thải Mị bĩu môi không vui, hừ hừ nói: "Còn không biết chừng có phải hoàng thượng đắc tội người khác hay không, lúc này mới bị người ta động chân động tay?"

Hoắc Cảnh Duệ cười cười, không tiếp tục cùng nàng cãi cọ, bầu không khí tốt đẹp hà tất vì một người ngoài mà phá hư?

"Không phải trẫm lo lắng ái phi suy nghĩ quá nhiều sao, thời gian này nên điều dưỡng thân thể, chớ để hao tổn quá nhiều tinh thần." Hắn nói xong liền bế bổng nàng lên ôm tới bên giường: "Trẫm đã cho ngự thiện phòng làm rất nhiều điểm tâm, ái phi dùng qua một ít rồi ngủ đi."

Hai ngày này quả thật Hoắc Cảnh Duệ xem nàng là heo mà nuôi, không phải ăn thì chính là ngủ, Ứng Thải Mị cảm giác được vòng eo của nàng cũng to lên không ít, cau mày không vui: "Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, hoàng thượng không sợ thiếp trở nên tròn vo, một tay ôm không hết hay sao?"

Hoắc Cảnh Duệ mỉn cười nhéo nhéo chóp mũi của Ứng Thải Mị, biết nàng mất hứng vì bị mình coi như heo mà nuôi. Chỉ là sắc mặt của nàng tái nhợt hơn so với bình thường, làm cho Hoắc Cảnh Duệ không thể không lo lắng: "Cũng mới điều dưỡng được mấy ngày làm sao béo được? Vốn dĩ ái phi đã gầy, nở nang một chút mới tốt."

Ánh mắt của Hoắc Cảnh Duệ nhìn thoáng qua trên người nàng, giống như muốn Ứng Thải Mị mập thêm một chút, khi ôm sẽ cảm thấy mềm mại nhiều hơn.

Ứng Thải Mị tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, muốn mình béo tròn, cho dù có công lực tốt nhất, khinh công xuất chúng thì khi dùng sẽ rất khó coi, còn rất phiền phức, nàng mới không vui đâu!

"Nhìn hoàng thượng cũng cần uống một ít thuốc bổ, để thiếp đích thân điều chế." Nàng cũng không muốn cả ngày không có việc gì làm, hoàng thượng liền dựa vào nàng, để cho thái y viện đưa đến những dược liệu tốt nhất, chính là để cho Ứng Thải Mị giết thời gian.

Ứng Thải Mị tự nhiên sẽ không lãng phí những dược liệu trân quý đó, nàng rất thích chế dược, liền hết sức chuyên chú vùi đầu vào điều chế.

Mỗi lần chế dược nàng đều tiến vào thế giới của riêng mình, đảo mắt liền quăng Hoắc Cảnh Duệ ở sau đầu.

Hoắc Cảnh Duệ cũng không nổi giận, đối với việc này của Ứng Thải Mị đã quen, biết nàng thích dược, vùi đầu sẽ quên hết mọi thứ xung quanh.

Hoắc Cảnh Duệ cúi đầu nhìn Ứng Thải Mị đang nghiêm túc điều chế, chỉ thấy nàng ngồi một bên, một mặt lựa chọn dược liệu, một mặt luyện chế, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo chóp mũi, cánh môi hồng nhạt khẽ mím lại, chân mày nhíu chặt giống như đang suy nghĩ phải điều chế làm sao để thuốc có hiệu quả nhất.

Hoắc Cảnh Duệ lắc lắc đầu, nở một nụ cười sủng nịnh, rón ra rón rén đi ra ngoài, phân phó Tiểu Phúc Tử nhìn chằm chằm, chớ để cho Ứng Thải Mị quá chú tâm mà quên ăn quên ngủ, canh giờ đi vào nhắc nhở vài lần.

Đương nhiên Hoắc Cảnh Duệ sẽ không nói cho Tiểu Phúc Tử biết thời gian Ứng Thải Mị chế dược ghét nhất là có người quấy rầy, đến lúc đó thường xuyên xảy ra chuyện chế thuốc thành độc.

Bất quá cũng chỉ là độc nhỏ, chỉ là chịu ít tội, không đến mức lấy mạng, chỉ ăn chút khổ mà thôi.

Tiểu Phúc Tử không biết trong lòng hoàng thượng nghĩ gì, làm hết phận sự canh giữ ở bên ngoài của Di Xuân điện, nhìn thời gian liền quy củ gõ cửa nhắc nhở Ứng phi: "Nương nương, đã đến thời gian dùng bữa, không biết người muốn dùng gì?"

"Câm miệng, lui xuống!"

Bên trong truyền ra tiếng gầm lên giận dữ, Tiểu Phúc Tử hoảng sợ, thường ngày nhìn thấy Ứng phi ôn nhu, thì ra còn có một mặt hung hãn như vậy.

Thế nhưng mệnh lệnh của hoàng thượng đã ban, hắn chỉ có thể kiên trì hỏi một lần: "Nương nương, thân thể quan trọng, không thì dùng bữa trước rồi lại làm tiếp?"

Lần này Ứng Thải Mị hầm hầm mở cửa ra, nàng ghét nhất có người cắt ngang nàng đang chế thuốc.

Cũng không quan tâm bên ngoài là ai, vừa mở cửa liền quăng một ít thuốc bột, nàng có có chừng mực, bên người chỉ mang theo một ít độc nho nhỏ, ví dụ như phấn ngứa, phấn cay.

Tiểu Phúc Tử bụm mặt kêu rên một tiếng lăn xuống bậc thang, Ứng Thải Mị liền phát hiện là tiểu thái giám thường ngày nàng rất thích, không khỏi nhíu mày, sai người mang nước lên tạt.

Cảm giác vừa ngứa vừa đau rốt cuộc cũng tan đi, mặt Tiểu Phúc Tử vẫn còn hồng hồng, hai dòng nước mắt lưng tròng nhìn Ứng Thải Mị, quệt miệng có chút ủy khuất.

Ứng Thải Mị vừa nhìn liền hiểu, Hoắc Cảnh Duệ không dám tới quấy rầy nên để tiểu thái giám này đến hứng lửa giận của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ lại có chút vui vẻ: "Không phải là nói mang thức ăn lên sao?"

"Vâng, nô tài lập tức đi phân phó." Tiểu Phúc Tử lau mặt, dùng hai tay hai chân bò dậy, vội vã gọi cung nhân mang thức ăn vào tiền điện.

Thanh Mai vẫn còn đang bị giam, người chia thức ăn là một tiểu cung nữ, bộ dáng khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, gương mặt tròn tròn nho nhỏ, lộ ra gò má ửng hồng, khi cười rộ lên mắt liền híp lại, nhìn tướng rất có phúc.

Ứng Thải Mị ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, biết cung nhân cũng hay huân hương, sạch sẽ động lòng người, tốt xấu gì cũng không thể để chủ tử ngửi ra mùi gì khác.

Chỉ là nàng nhanh trí khẽ động, nhớ tới hương thơm ngào ngạt trên người Bạch Mai, liền nghĩ tới một điểm.

Ứng Thải Mị chỉ suy nghĩ Liên Tiêu hạ độc như thế nào, liền không ngờ sư phụ muốn hạ độc căn bản không cần phải tự mình hạ thủ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play