Editor: Sa Hạ

Mặc dù Khánh vương gia cấu kết với hậu cung nên mới bị cấm túc, sau này lại chết không quá vinh quang, Hoắc Cảnh Duệ lại tổ chức cho hắn một lễ tang long trọng.

Dù sao người đều đã chết hết, không còn ai có thể cướp hoàng vị, xây cho Khánh vương gia một ngôi mộ tốt, lại tổ chức một tang lễ xa hoa thì có làm sao?

Hơn nữa chiêu thức ấy của Hoắc Cảnh Duệ mang lại không ít lời tán dương. Vốn dĩ các lão nhân trong triều còn cảm thấy hoàng thượng đối với đệ đệ duy nhất quá hà khắc, bây giờ nhịn không được ở trong trà quán trắng trợn khen ngợi hoàng thượng hết lời.

Cũng do tiểu phi tần của hoàng thượng bị Khánh vương gia đùa bỡn, nếu như là một người nam nhân bình thường thì đã sớm tức giận đem người giết chết. Tuy nói hoàng thượng nổi giận nhưng vẫn còn lòng nhân từ, chỉ đem người cấm túc, vẫn được ăn ngon mặc đẹp, phần tấm lòng này không phải người bình thường có thể có.

Bây giờ người đã chết, lại được tổ an táng thật lớn, không chút so đo chuyện lúc trước. Khoan dung độ lượng như vậy tất nhiên mấy lão ngự sử tự nhiên khen ngợi không dứt miệng.

Chủ yếu là Khánh vương gia đột nhiên chết, lễ bộ trở tay không kịp, không có chuẩn bị. Hoàng thượng vung tay lên liền cho lễ bộ chuẩn bị một bộ quan tài lưu ly thưởng cho Khánh vương gia, không chỉ hậu táng mà còn thưởng hai xe chôn cùng, có thể nói là rất dụng tâm.

Thế nhưng lúc Khánh vương gia không thể hạ táng ở phần mộ tổ tiên hoàng gia đã bị không ít triều thần phản đối.

Hoàng thượng đại nhân đại lượng, không phải là vì hành vi không biết kiềm chế của Khánh vương gia ỷ mình là đệ đệ hoàng đế mà tùy ý làm bậy, còn mưu toan hạ táng ở phần mộ tổ tiên, đây không phải là làm bẩn thanh danh của hoàng gia hay sao?

Các lão ngự sự bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy hoàng thượng chịu ủy khuất.

Cổ động không ít người viết xuống không ít thư đưa đến nha môn yêu cầu Khánh vương gia nên chọn nơi khác để hạ táng.

Vướng phải ý dân, hoàng thượng không thể tránh được, chỉ có thể để cho lễ bộ chọn một nơi hợp phong thủy để Khánh vương gia nhập táng.

Lễ bộ thượng thư tuân mệnh, lo lắng hết lòng rốt cuộc cũng tìm được một đỉnh núi có phong thủy vô cùng tốt, vất vả mới đem Khánh vương gia hạ táng, không khỏi len lén thở hắt ra.

Về sau gia đình bình thường cũng sẽ không nguyện nhập táng gần đỉnh núi này, đúng là làm cho người ta đầy thổn thức.

Chuyện của Khánh vương gia vừa xong, Tiểu Phúc Tử liền lanh lợi chạy tới bẩm báo với Ứng phi, nói chuyện sinh động như thật, ngay cả Lễ bộ thượng thư sầu mi như thế nào cũng biểu diễn như thật, vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho Ứng Thải Mị cười lớn một phen.

Chiêu này của hoàng thượng thật thâm, chính mình cải trang thành bộ dạng huynh đệ tình thâm, trong bụng thì luôn tính toán ngầm chờ đợi mấy chuyện này xảy ra.

Để cho Khánh vương gia hạ táng ở phần mộ hoàng gia, đợi đến khi sống được trăm tuổi rồi chết, chẳng lẽ hai huynh đệ còn gặp được nhau trên đường xuống hoàng tuyền?

Không chừng Hoắc Cảnh Duệ còn không muốn nhìn thấy Khánh vương gia, sau khi chết còn không chịu nằm cùng một hoàng lăng, đơn giản để cho mấy đại thần tâm phúc chọn chỗ khác để chôn, còn đưa ra lý do đường đường chính chính, bọn người kia cũng không moi ra được nhược điểm, thậm chí ngược lại càng thêm kính nể.

Cũng không biết mấy lão quan lúc nào kịp phản ứng, bọn họ không chỉ bận rộn giúp hoàng thượng, bị người lợi dụng triệt để mà con mang vẻ mặt cảm kích thỏa mãn.

Ứng Thải Mị che miệng cười một phen, thực sự rất bội phục lòng dạ hẹp hòi của Hoắc Cảnh Duệ.

Hoắc Cảnh Duệ xuất bao nhiêu thủ đoạn, thà rằng bồi táng hai xe, nói đi nói lại cũng vì Khánh vương gia, sau này cho nằm ở một hố khác, xem như là nhắm mắt làm ngơ.

Ứng Thải Mị khó có thể ngừng cười lại, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Phúc Tử, người nói hoàng thượng cho cả hai xe theo chôn là tính thể hiện sự yêu thương hay không?"

Những vật bồi táng của hoàng gia đều là những vật trân phẩm. Hai xe lớn cũng không phải số lượng nhỏ, không chừng Lễ bộ thượng thư lấy những thứ này ra cũng đau đớn như cắt da cắt thịt.

Tiểu Phúc Tử cúi đầu không dám trả lời.

Nói hoàng thượng yêu thương, đây không phải là nói thẳng Hoắc Cảnh Duệ lòng dạ keo kiệt hẹp hòi, ngay cả nơi chôn cũng tính toán với thân đệ đệ hay sao?

Nói không đau lòng, Tiểu Phúc Tử cũng không dám suy đoán thánh ý, ngoan ngoãn quỳ trên đất không hé răng.

"Ái phi muốn biết còn không bằng trực tiếp hỏi trẫm." Hoắc Cảnh Duệ bước đến, phất tay để cho Tiểu Phúc Tử lui xuống, thong thả đi tới ngồi bên cạnh Ứng Thải Mị.

Tiểu Phúc Tử tuân lệnh, nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh, rất sợ hoàng thượn tra hỏi, nhìn thấy Thanh Mai bên cạnh còn đứng ngây ngốc, nghĩ rằng tiểu thái giám này cũng là người có võ nghệ, chớp mắt liền không thấy người.

Ứng Thải Mị nhịn không được liền cười lớn, tiểu thái giám này quá thú vị, không biết hoàng thượng về từ chỗ nào, nàng xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt vì cười quá nhiều, cũng không hề sợ hoàng thượng sẽ trách tội: "Hoàng thượng, Tiểu Phúc Tử này là người thật sự rất thú vị trong hoàng cung này."

"Ái phi thích thì trẫm sẽ để Tiểu Phúc Tử ở lại Di Xuân điện phục vụ nàng." Hoắc Cảnh Duệ đối với tiểu thái giám cơ linh này cũng có vài phần thích, không để ý hắn thỉnh thoảng hay thất lễ.

Ứng Thải Mị bị Hoắc Cảnh Duệ ôm vào trong ngực, nàng liền tìm một vị trí thoải mái mà dựa vào, sau đó nàng nhớ tới chuyện phía trước liền không nhịn được mà hỏi: "Hoàng thượng thật sự không đau lòng hai xe lễ vật kia sao? Những thứ tốt đó thay vì vùi trong đất còn không bằng đem quyên góp cho xong?"

Những vật dụng hữu ích như vậy đều chôn xuống mộ huyệt tối tăm, thật đúng là phung phí của trời.

Dù cho hoàng gia có nhiều thứ tốt thì cũng không thể phá của như vậy, dù sao trân phẩm cũng có hạn.

Hoắc Cảnh Duệ cười cười, đáy mắt cực kỳ sung sướng, hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của Ứng Thải Mị thưởng thức, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ái phi không cần thay trẫm lo lắng, những vật đó đều là của thái hậu và Khánh vương gia lúc còn sống yêu thích mà sưu tập, trẫm sao có thể để bọn họ ở thấp nên sớm phái người thu thập, chỉ đợi tới lúc hạ táng mà dùng."

Ứng Thải Mị bừng tỉnh đại ngộ, thì ra hoàng thượng cầm những thứ vốn là của Thái hậu cùng Khánh vương gia nhét vào hai xe để lừa qua mặt người khác, căn bản không phải là từ quốc khố hay kho riêng của hắn lấy ra, thảo nào một chút hắn cũng không thấy đau lòng.

Đừng nói là hai xe lớn, không chừng tất cả đều chôn xuống đất cũng cảm thấy bình thường.

"Thì ra hoàng thượng đã sớm có chuẩn bị, thật đúng là ....." Giảo hoạt!

Không sai, chính là giảo hoạt. Ứng Thải Mị nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ ra được một từ thích hợp dùng cho Hoắc Cảnh Duệ.

Dùng đồ của người khác để tăng thêm thanh danh cho bản thân, cũng chỉ có hoàng đế mới có khí thế thẳng thừng như vậy.

Không chừng thái hậu ở dưới suối vàng có biết được thì hận đến mức phun máu.

Hoắc Cảnh Duệ tàn nhẫn vô cùng, không chỉ đem đồ vật của người khác coi như vật bồi táng, mà là đem đồ của thái hậu và Khánh vương gia cùng hạ táng.

Khánh vương gia là nhi tử mà thái hậu yêu nhất, che chở trong mắt, hận không thể đem mọi thứ tốt nhất đưa hết cho hắn, thậm chí là hoàng vị.

Bây giờ hai người đã thất bại, còn bại triệt để, nhà mẹ đẻ của thái hậu cũng bị nhổ cỏ tận gốc, không chừng một trăm năm nữa cũng không thể ngóc đầu trở lại.

Chuyện này cũng quên đi, hoàng đế lấy hiếu tâm vì do đem thái hậu an táng ở lăng hoàng gia, nhưng sau đó vì miệng của triều thần mà đem vương gia hạ táng ở ngọn núi cách lăng hoàng gia xa nhất.

Thái hậu cùng Khánh vương gia là hai mẹ con, dù có xuống hoàng tuyền không chừng cũng muốn chui lên.

Đương nhiên, Ứng Thải Mị biết Hoắc Cảnh Duệ tuyệt đối là cố ý.

Bọn họ còn sống đã làm nhiều chuyện khiến Hoắc Cảnh Duệ khó chịu, cho dù có chết Hoắc Cảnh Duệ cũng sẽ làm cho hai người đó không dễ chịu......

"Thật là cái gì?" Hoắc Cảnh Duệ cúi người tiến gần bên tai của Ứng Thải Mị hỏi một câu.

Ứng Thải Mị nheo mắt lại, ai lại không biết nói những lời nịnh nọt, liền vội vàng cười nói: "Hoàng thượng thật anh minh làm cho thần thiếp bội phục sát đất."

Ra chiêu nham hiểm như vậy thật đúng là làm cho nàng không thể không bội phục.

Người trong giang hồ dù cho thanh đao có nhiễm máu, phơi thây hoang dã cùng không đến mức muốn người thân thanh bại danh liệt, chết không có chỗ chôn.

Thời gian chọn nơi chôn cất cho Khánh vương gia rất náo nhiệt, Định quốc không chừng có vài người còn không biết cái ngọn núi chọn làm nơi chôn cất kia ở đâu. Hai xe lớn chôn cùng, lại phái người hộ tống rầm rộ, vốn dĩ Ứng Thải Mị còn cho rằng Hoắc Cảnh Duệ muốn nâng cao thanh danh của mình lên để cho các ngự sử không dám lén lút viết bậy, cũng không biết rốt cuộc đưa không.

Quang minh chính đại phái người diễn tấu sáo và trống đi đưa tiễn vừa làm cho các ngự sự yên tâm, vừa khiến cho bọn trộm nhớ thương.

Một khối thịt ngon to lớn như vậy ai mà không thèm muốn.

Hai xe lớn trân phẩm được chôn hết trên đỉnh núi, ai mà không quan tâm?

Không chừng sau khi Khánh vương gia được chôn xong thì bọn trộm liền xông lên đỉnh núi đào bảo vật, không phải một người mà là một đoàn, tiên hạ thủ vi cường.

Hoàng thượng khẳng định sẽ nghĩ đến hậu quả của việc gióng trống khua chiêng như vậy, để cho tất cả mọi người đều biết, sợ là phần mộ của Khánh vương gia cũng đã bị người nhớ thương. Thế nhưng hắn liền tổ chức tang lễ thật xa hoa, tuyệt đối là có ý xấu.

Ứng Thải Mị mím môi cười, thà đắc tội ai tuyệt đối cũng không được đắc tội với hoàng đế.

Nhìn đi, Khánh vương gia đã chết rồi còn không được yên ổn. Kẻ đào mộ chắc chắn sẽ không bao giờ thương hương tiếc ngọc, hoặc là tôn trọng người đã khuất, hoặc là đào được bảo vật.

Về phần những lính gác canh giữ ở đỉnh núi sợ là thấy rất vô tội vì bị làm phiền.

Ứng Thải Mị chớp mắt hỏi: "Hoàng thượng phái ai đi canh giữ lăng của Khánh vương gia vậy? Bao hết đỉnh núi cũng không ít người đúng không?"

Hoắc Cảnh Duệ cười cười nhéo nhéo chóp mũi của Ứng Thải Mị, cúi đầu hôn trộm một cái mới chậm rãi mở miệng: "Canh giữ Khánh vương gia tất nhiên nên giao cho thuộc hạ của hắn. Trước đây đi theo chủ tử, sau khi chủ tử chết cũng nên biểu hiện sự trung thành. Trẫm không giết bọn hắn, trả lại cho bọn họ cái mạng, còn lưu lại được thanh danh tốt, ái phi nói xem trẫm tốt hay không tốt?"

Ứng Thải Mị bị Hoắc Cảnh Duệ hỏi một câu, 'Xì' một tiếng cười lớn. Hoàng thượng thật đúng là dám nói mình có lòng tốt như vậy, giữ lại mạng thuộc hạ của Khánh vương gia để lưu lại thanh danh?

Có lẽ không lâu nữa mộ của Khánh vương gia sẽ bị đào bới sạch sẽ, những người đó cũng không thể thoát khỏi quan hệ, chỉ có thể thành thật nhận mệnh đem đầu đưa tới tay hoàng đế xử lý thôi.

Vấn đề là sẽ để lại danh tiếng xấu, những người canh mộ gặp chuyện không may, cả nhà sợ là không thoát khỏi liên quan.

Bất quá Ứng Thải Mị một chút cũng không cảm thấy đồng tình với bọn họ, trước đây không đi theo hoàng thượng mà lại về phe của thái hậu với Khánh vương gia, nên sớm biết sẽ có kết quả như vậy. Thuộc hạ không có đầu óc, một đám đầu heo, chết cũng đáng!

Nàng nhìn Hoắc Cảnh Duệ một cái, một chiêu trả một chiêu, thoáng cái đã giẫm Khánh vương gia dưới chân. Thảo nào Khánh vương gia có sống cũng không đánh thắng được hoàng thượng, không chừng xuống địa ngục cũng chỉ có thể nhận mệnh bị khi dễ.

Nhất cử diệt trừ thái hậu cùng Khánh vương gia, còn lưu lại được thanh danh, trên tay Hoắc Cảnh Duệ không dính một chút máu, lý do rõ ràng. Giết người một cách quang minh lỗi lạc, bất cứ kẻ nào cũng không tìm ra được lỗi, hoàng thượng thật đúng là có bản lĩnh. Ứng Thải Mị nhíu mày cười, dư quang trong đôi mắt lóe lên: "Thuộc hạ cũ của Khánh vương gia không chừng cũng sắp chết tới nơi mới có thể hiểu rõ hoàng thượng 'dụng tâm lương khổ' như thế nào."

Đáy lòng những người đó chắc còn đang vui mừng vì hoàng thượng tha cho bọn họ một mạng, sau này nhất định sẽ biểu hiện một phen, không chừng lại có thể đông sơn tái khởi. Nhưng lại không nghĩ rằng Hoắc Cảnh Duệ đã đào hồ đợi bọn họ ở phía sau!

Muốn xoay người, đúng là si tâm vọng tưởng.

Cho dù là Ứng Thải Mị, hay bất kể là ai, chỉ cần phản bội một lần, nàng tuyệt đối sẽ không giữ lại tính mạng đối phương. Nuôi dưỡng kẻ thù, đầu óc của nàng còn chưa có hư, sao có thể khờ dại cho rằng thời gian sẽ làm cho người ta biết hối cải?

Kết quả chỉ có kẻ ngốc hồ đồ bị người sau lưng đâm một đao mà thôi.

Hoàng thượng không phải kẻ ngốc, lại càng sẽ không để cho người có cơ hội ra tay từ phía sau, chỉ biết không chút lưu tình nhổ sạch cỏ, thậm chí là nhổ hết gốc rễ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play