Ứng Thải Mị được tấn thăng thành quý nghi, so sánh với Thúy chiêu nghi, theo quy củ nàng phải thị tẩm đầu tiên. Sáng sớm đi thỉnh an ở Nhân Minh điện liền bị chìm trong ánh mắt hâm mộ ghen ghét, sắc mặt nàng vẫn nhàn nhạt, không có bao nhiêu vui mừng, lại không quá thất sắc, làm cho hoàng hậu rất hài lòng.
Chỉ có trong lòng Ứng Thải Mị biết nàng đang rất buồn bực chuyện tối nay sẽ thị tẩm, không biết nên ứng phó với hoàng đế như thế nào?
Thanh Mai Bạch Mai hầu hạ bưng nước tắm rửa, thay một thân sa y hồng nhạt, Ứng Thải Mị quy củ ngồi trên giường, một bộ dạng vô cảm, khiến cho cung nhân đều thập phần không hiểu.
Nhìn bộ dáng của chủ tử hình như không cao hứng thị tẩm đêm nay?
Hay là chủ tử lo lắng Uyển sung viện cùng Thúy chiêu nghi ở trong bóng tối đối phó nàng?
Thanh Mai vắt hết óc muốn an ủi Ứng Thải Mị, còn chưa kịp mở miệng thì hoàng thượng đã tới.
Mọi người nhanh chóng lui xuống như thủy triều, chỉ còn lưu lại Ứng Thải Mị cùng hoàng đế ở tẩm điện, trong phòng thắp một ngọn nến đỏ, chính là thời gian tốt.
Không có người ngoài ở đây, Ứng Thải Mị cũng lười diễn, thân thể uể oải ở trên giường, lười biếng liếc mắt nhìn hoàng đế một cái: " Thiếp đột nhiên tấn vị, phỏng chừng không thiếu một chân của hoàng thượng?"
Bằng không hoàng hậu như thế nào còn nhớ một tiểu tần phi như nàng từng bị ném ở lãnh cung, còn nhảy tới vị trí quý nghi, chỉ dưới phi?
Hoàng đế cười cười: " Ái phi nói cái gì đó, chuyện hậu cung là do hoàng hậu chủ trì, trẫm không thể nhúng tay nhiều lời."
Ứng Thải Mị nhíu mày, xem như đã hiểu.
Uyển chiêu nghi vào cung không lâu liền tấn vị thành sung viện, nhất định là thái hậu ở sau lưng trợ giúp, lại làm cho hoàng hậu không thoải mái. Hoàng đế góp một tay, đem Thúy tài tử nâng lên, hoàng hậu cảm giác có nguy cơ nên đem Ứng Thải Mị cũng góp vào.
Đế hậu quả nhiên là phu thê thiếu niên, hoàng đế đối với tâm tư của hoàng hậu nắm giữ rõ ràng, mặc dù không mở miệng cũng có thể làm cho hoàng hậu dựa theo ý tứ của hắn làm việc.
Phỏng chừng cho tới bây giờ hoàng hậu cũng không biết hoàng đế ở sau lưng âm mưu một phen.
Hoàng đế nói cho mình nghe, chắc sẽ không bẫy mình nhỉ?
Ứng Thải Mị hơi không vui nhíu mày, cảm giác được người bên cạnh ngồi xuống, một tay vòng qua eo nàng, chậm rãi hướng về phía trước, lơ đãng ma sát, nàng do mẫn cảm mà run lên, cằm liền bị nắm lấy.
" Xem ra ái phi khôi phục cũng khá tốt?" Hành vi của hoàng đế hơi ái muội, bất quá chỉ muốn kiểm tra đan điền của Ứng Thải Mị khôi phục như thế nào.
Thật sự là vô liêm sỉ!
Ứng Thải Mị vuốt vet ay của hoàng đế, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn:
" Hoàng thượng, nên đi ngủ. Giường cho người, thiếp chấp nhận ngủ ở ghế một đêm."
Nàng nói xong, đang muốn đứng dậy lại bị hoàng đế ở phía sau lưng ôm lại, giam cầm vào trong ngực: " Sao có thể dùng? Ban đêm lạnh, trẫm sao nhẫn tâm để ái phi ngủ trên ghế quý phi cứng rắn qua một đem được?"
Đan điền của Ứng Thải Mị khôi phục cũng được bảy tám phần, nhưng cũng không dám mạo hiểm. Dương khí của hoàng đế so với người thường rất lợi hại, nếu như đan điền không chịu nổi mà nứt ra, nàng còn phải lăn qua lăn lại ở đâu thêm một thời gian.
Nàng phải nhẫn nhịn, sau này sẽ đem hoàng đế hút khô mới thôi.
Bây giờ vẫn nên để hắn kiêu ngạo đi!
Tấm lụa mỏng manh không thể che hết đường cong trên người Ứng Thải Mị, ở dưới ánh nến như ẩn như hiện, làm cho người mơ màng. Bàn tay hoàng đế lui tới nặng nhẹ tuần tra trên người nàng, dường như không thích cách lớp lụa mỏng tiếp xúc, thâm nhập theo cổ áo cảm thụ da thịt mềm mại trắng mịn, cúi người hôn xuống xương quai xanh của Ứng Thải Mị.
" Ái phi yên tâm, có kỳ lân châu, không cần lo lắng đang hưng phấn thì đột nhiên té xỉu."
Ngữ khí hoàng đế chắc chắn, Ứng Thải Mị lật tay lấy ra kỳ lân châu, thần sắc bán tín bán nghi.
Hoắc Cảnh Duệ một tay cởi ngoại bào của mình, tiện tay ném lên trên tháp, rất nhanh liền lộ ra thân thể rắn chắc: " Ái phi nếu như không tin, bằng không chúng ta....thử một lần?"
Đầu ngón tay hắn búng một cái, lụa mỏng trên người Ứng Thải Mị rơi xuống, chớp mắt liền trống không.
Cánh tay hoàng đế vươn tới nhấc bổng nàng lên, ôm vào trong ngực, ma sát ẩn ẩn như có nội lực di động giữa hai người.
Nội lực như có linh tính, chui vào trong mạch hậu của Ứng Thải Mị, tự động luân chuyển, nàng cảm thấy toàn thân rất ấm áp, như đang ngâm mình trong nước nóng, thật sảng khoái đến mức không nhịn được phải ngửa đầu than thở một tiếng.
Dương khí tinh thuần ngào ngạt, quả thật là cực phẩm đại bổ. Hơn nữa không biết vì sao dương khí của hoàng đế giảm đi sự bén nhọn, trở nên mềm mại rất nhiều, tiến vào kinh mạch cũng không có cảm giác đau đớn khó chịu, ngược lại khiến người ta như đang nổi trên mặt nước, thoải mái nhắm mắt hưởng thụ, trầm mê không muốn dứt ra.
Ứng Thải Mị biết loại cảm giác này quá nguy hiểm, lúc nào cũng có thể sa vào, biết rằng nàng đã thua ngay từ đầu. Nhưng thực sự rất thư thái, nàng mềm mại dựa vào trong ngực hoàng đế, cảm thấy tốc đố khôi phục của đan điền tăng nhanh gấp đôi so với trước, nội tâm không khỏi mừng thầm.
" Ái phi, thích không?" Hoàng đế dán lên tai Ứng Thải Mị, thở nhẹ làm nàng nhịn không được hơi run rẩy.
"....Thích."
" Có còn muốn không?" Âm thanh hoàng thượng như độc dược, không một chút hoang mang, mang theo một chút thờ ơ, lại làm cho người càng thêm muốn, không thể ngừng được.
" Muốn.....muốn càng nhiều!" Ứng Thải Mị không chút do dự mở miệng trả lời, tứ chi ôm lấy khí tức ấm áp, đan điền không tự chủ được vận chuyển lại, nàng chỉ nghĩ nhiều hơn một chút càng muốn thật nhiều dương khí để bổ sung.
" Cái miệng nhỏ nhắn của ái phi rất thành thực, bất quá trẫm thích." Hoắc Cảnh Duệ ôm lấy nàng để nàng ngồi lên đùi mình, Ứng Thải Mị vô ý chen chân quàng hai bên hông hắn, làm cho hai người gần sát nhau hơn, bụng dưới cũng dính sát vào một chỗ với nhau.
Kinh mạch toàn thân giống như đang ca hát vui mừng, dùng sức mở miệng thật lớn để hút dương khí của hoàng đế đang truyền đến, Ứng Thải Mị hận không thể kề sát hơn, đem hoàng đế ăn tươi nuốt sống vào trong bụng.
Đan điền dần dần nóng lên, tựa hồ như đang ủy khuất lên án dương khí không đủ.
Ứng Thải Mị cẩn thận từng li từng tí, không phát hiện đan điền có dị thường, lúc này ngẩng đầu lên hôn môi hoàng đế.
Ma sát trong nháy mắt, dường như đụng trúng cơ quan nào, dương khí đang cuộn trào mãnh liệt truyền vào, nàng nheo mắt hưởng thụ, đầu lưỡi liếm môi dưới của hoàng đế, liền lặng lẽ xông vào, câu lấy lưỡi hắn cũng nhau quấn quít.
Một lúc lâu sau, hai người mới thở hổn hển lui ra, kéo ra một sợi chỉ bạc đầy ái muội, giống như chưa được thỏa mãn.
Ứng Thải Mị nheo mắt lại, đây là lần đau nhất trong nhiều năm qua. Không chỉ có dương khí thượng thừa, nam nhân này còn là cực phẩm, tư vị thực tốt đẹp.
Nàng kề sát lại muốn hôn tiếp, hoàng đế lại tránh được, cười nhẹ nhàng: " Ái phi hà tất phải nóng ruột như vậy?"
Ứng Thải Mị đang chìm đắm trong sung sướng vẫn chưa thoát ra được, làm sao để ý tới lời từ chối khéo léo của hoàng đế?
Song lại chăm chú nhìn ở cổ hoàng đế, nàng xoay eo nhỏ, tựa gần mặt của Hoắc Cảnh Duệ thở khí: " Chẳng lẽ hoàng thượng không muốn ta?"
Ba lần bốn lượt, không phải bị người cắt ngang, thì chính là Ứng Thải Mị khó chịu. Bây giờ trời đã tối, sao có thể bỏ qua?
Hoàng đế lại cười lắc đầu: " Ái phi vẫn nên cẩn thận, không thể tham lam."
Ứng Thải Mị nhíu mày, thời gian này hoàng đế cứ dong dài không tiếp tục, quả thực đối với nàng là một loại vũ nhục.
Chẳng lẽ mị lực của mình biến mất, lúc này mới không làm Hoắc Cảnh Duệ nổi lên hứng thú được?
Sau một khắc, Ứng Thải Mị cảm giác được đan điền được bao bọc rất nhiều dương khí. Nhưng nó đã quá đầy và không thể hấp thu thêm dương khí nữa.
Nàng mới hiểu được ý tứ của hoàng đế, tâm trạng không khỏi tiếc hận.
Trong lúc này mà phải dừng lại thật làm người ta tiếc nuối quá.
Nếu mà tiếp tục, hoặc là dương khí trong đan điền tản mất một ít, hoặc là đan điền bị vỡ. Dù là loại nào, Ứng Thải Mị cũng luyến tiếc.
Nảng thở dài, bất đắc dĩ ngồi xếp bằng, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hoàng đế ngồi bên cạnh một cái.
Chờ mình đem dương khí chuyển hóa hoàn toàn, Ứng Thải Mị tự nhiên sẽ không buông tha cho Hoắc Cảnh Duệ.
Hoàng thượng, ngươi nhận ra được không?